43: Lại là Lưu thị
Tiêu Chiến nhướn mày, mỉm cười đi về phía Trương Mãnh, y lại nhìn ra được nụ cười của hắn rất quỷ dị.
Trương Mãnh chỉ có thể liều mạng hướng về Tiêu Chiến mà đánh tới. Tiêu Chiến cũng tiếp vài chiêu của hắn để xem thực lực thế nào, nhưng thực tế Trương Mãnh chỉ biết ít công phu mèo quào.
Thật chán ngắt.
Đánh Trương Mãnh ngã lăn quay ra đất, Tiêu Chiến một chân đạp trên chân y nói "Nghe nói ngươi là ác bá của thôn Hà Nam, chuyên đi ức hiếp thôn dân. Làm sao? Bên kia không còn ai ức hiếp liền chạy sang đây?"
"Không phải, không phải. Ta là có người thuê sang đây tìm người. Ta không có định ức hiếp thôn dân" Trương Mãnh vội vàng nói.
Thôn dân thấy đám ác bá bị đánh nằm ngã trên đất cũng vây quanh xem trò vui. Trưởng thôn nghe được tin cũng cùng Hoàng Sâm, Hoàng Lam chạy đến.
Nhìn thấy Tiêu Chiến trừng trị đám ác bá này liền đứng một bên xem, lần trước đám này cũng đến thôn làm loạn, ông đứng ra bên vực thôn dân còn bị chúng đẩy ngã.
Đã lâu rồi không có đến nữa, nay lại xuất hiện.
"Nói xem, ngươi đến tìm ai?" Tiêu Chiến lại hỏi
"Ta đến tìm người tên Tiêu Chiến, nghe nói hắn ở thôn này" Trương Mãnh gấp gáp nói, nói ý đồ hắn đến đây, tạ lỗi với những người kia một cái coi như xong.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Đợi hắn về kéo thêm đồng bọn ở thôn kế bên, xem hắn xử tên này thế nào.
Người dân xung quanh hít khí, tên này muốn chết sao, hắn không biết người đứng trước mặt hắn là người hắn muốn tìm sao?
"Ồ, ngươi tìm hắn làm gì? Là ai thuê ngươi?" Tiêu Chiến híp mắt hỏi
"Cái này, cái này..." Trương Mãnh ấp úng không muốn nói
Hắn đã giao ước với người kia không được nói là ai thuê hắn liền nghe Tiêu Chiến nói "Ngươi thử nói dối thử xem, ta không ngại đem lưỡi ngươi cắt xuống đâu"
Tiêu Chiến từ bên túi hông lấy ra một chủy thủ nhỏ, rút ra để trong tay lật tới lật lui nhìn ngắm.
"Là Lưu thị nhà Tiêu gia sang thôn Hà Nam thuê ta tìm Tiêu Chiến tính sổ, bà ta nói chỉ cần đánh hắn một trận một tháng không xuống nổi giường liền cho chúng ta mười lượng bạc" Trương Mãnh gấp gáp nói, giờ lo cái mạng trước đã, giao ước gì chứ.
Thôn dân lại lần nữa hít khí, có nhiều người nuốt nước bọt ừng ực. Lại là Lưu thị, lần trước suýt bị huyện lệnh đánh tám mươi đại bản còn không sợ sao? Con trai bà ta bị đánh đến giờ còn chưa xuống được giường.
Giờ ra đồng cày đều là Tiêu phụ, Lý thị cùng Tiêu Nương, kể cả Tiêu Hồng trước đây được cưng chiều cũng phải ra đồng. Bà ta thì ở nhà chiếu cố con trai bảo bối của bà ta.
Giờ còn lấy ra mười lượng để thuê người đánh Tiêu Chiến, chẳng phải dùng mười lượng có thể thuê người cày ruộng làm đồng sao, vậy mà để chồng con phải cực khổ, bỏ tiền chỉ để trả thù.
Lưu thị thật sự là ngu ngốc hay là điên hết thuốc chữa?
"Ân, vậy ngươi biết Tiêu Chiến là kẻ nào không? Có muốn ta đem ngươi đi gặp hắn không?" Tiêu Chiến cười hỏi
"Ân, vị đại ca này, hay là ngươi giúp ta đánh hắn, ta cho ngươi năm lượng, không không, ngươi lấy chín lượng đi, ta một lượng là được rồi. Đợi xong chuyện ta đến tìm Lưu thị đòi thêm bạc cho ngươi" Trương Mãnh mừng rỡ, với thân thủ của tên này, một tên Tiêu Chiến gì đó là cái thá gì.
Cho hắn chín lượng cũng được, đợi xong chuyện hắn sẽ đến đòi Tiêu gia thêm bạc tiền khám chữa cho tiểu đệ hắn.
"Ân, nãy giờ ta quên giới thiệu cho ngươi biết. Ta tên Tiêu Chiến, người thôn Vĩnh Đông này. Mà ở thôn này chỉ có một người tên Tiêu Chiến là ta" Tiêu Chiến nhếch miệng nói.
Lưu thị a Lưu thị, ngươi đúng là ta không chọc đến ngươi, ngươi cũng tìm ta gây sự, con trai bị đánh chưa xuống được giường.
Cứ ngỡ Huyện lệnh ra mặt sẽ khiến bà ta an phận, vậy mà chưa tới nửa tháng đã lại tìm tới. Lần này còn mời cả ác bá thôn bên cạnh đến đánh hắn.
Lần này không cho bà ta chút giáo huấn, bà ta liền không biết mình đang đùa trên đầu hổ mà.
"Ngươi, ngươi là Tiêu Chiến?" Trương Mãnh lắp bắp hỏi, ánh mắt nhìn những thôn dân tìm kiếm xác nhận.
Chỉ mong bọn họ cho hắn một cái lắc đầu.
"Tên ác bá này bị Lưu thị hại chết rồi, chọc ai không chọc lại đi chọc Tiêu Chiến?"
"Hắn tay không đánh chết hổ, ngươi nói xem tên này có chịu nổi một đấm không?"
"Ân, ta nghĩ Tiêu Chiến chỉ vận nhẹ, cổ hắn liền gãy"
"Huyện lệnh gọi hắn một tiếng đại ca, vậy mà Lưu thị không biết sợ sao? Con trai bà ta bị huyện lệnh đánh đến giờ đứng còn không được cũng là bà ta hại mà giờ thuê người đánh Tiêu Chiến"
"Tưởng yên phận, mới nửa tháng đã làm ra chuyện này, bà ta chắc chắn điên rồi?"
Trương Mãnh nghe hết vào tai, không thể nào? Lưu thị nói với hắn, Tiêu Chiến chỉ là một nông dân chân đất, cù bất cù bơ không ai nương tựa, lại còn không có nói chuyện, bị người ta đánh cũng chỉ biết chịu đòn, tới trẻ con cũng có thể ức hiếp hắn, có một tức phụ mới mười sáu tuổi cũng gầy yếu.
Làm sao có thể được huyện lệnh gọi một tiếng đại ca? Còn tay không đánh chết hổ?
Lưu thị dám lừa gạt hắn, lần này hắn có thể trở về, một nhà Lưu thị đừng mong yên ổn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Tiêu Chiến nhìn Trương Mãnh ngơ ngác nghe những thôn dân nói, chân dẫm một cái, tiếng rắc vang lên giòn giã.
Trương Mãnh gào thét, chân y gãy rồi.
"Sao vậy? Ngươi tìm ta, ta đang đứng trước mặt ngươi đây" Tiêu Chiến nói lại dời chân sang bên chân kia của y
"Van cầu ngươi, tha cho ta. Là ta không có mắt có tai mới nghe lời Lưu thị, ngươi tha cho ta lần này, ta hứa từ nay về sau sẽ cải tà quy chính, không làm ác bá nữa, cầu ngươi, cầu ngươi" trương Mãnh liên tục chắp tay cầu xin, nếu chân kia của hắn cũng bị đạp gãy hắn phải làm sao đây.
"Được, giờ theo ta đến Tiêu gia một chút"
"Vâng, vâng" Trương Mãnh vội đáp ứng, giờ bắt hắn làm gì cũng được.
Đám tiểu đệ của hắn cũng chỉ bị thương nhẹ, Tiêu Chiến không có ý lấy mạng bọn họ, chỉ muốn cảnh cáo một chút.
Nhưng tên Trương Mãnh này không thể nhẹ tay.
Tên bị bẻ hai tay đã hôn mê bất tỉnh, được thôn dân dùng cây cặp lại, hai tên đồng bạn của hắn đã khiêng hắn chạy về thôn trước.
Mấy Tiểu đệ của Trương Mãnh khiêng hắn đi theo Tiêu Chiến một đường đến Tiêu gia. Đám thôn dân cũng bỏ cả việc ruộng đang dang dỡ đi theo.
Có trò vui như vậy, sao lại bỏ qua cho được.
Tiêu Chiến lại dặn dò Vương Nhất Bác, Tiêu Trí cùng Lĩnh Thành mang nhóm Hàn Mặc về nhà, mời Hà Lang trung đến xem.
Diệp lão chỉ bị xô ngã một chút, chỉ có Hàn Mặc bị thương nặng, phải để Tiêu Trí cõng về, nhưng hắn lại rất tỉnh táo.
Những chiêu thức Tiêu Chiến ra tay tuy hắn nhìn không kịp nhưng đều thu hết vào mắt.
Trong lòng một mảnh sùng bái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro