5: Cùng ngủ


Vương Nhất Bác tắm xong ngồi trong phòng chờ hắn, cũng có thể nghe được tiếng la hét của Lưu thị nhưng Tiêu Chiến trên đường về đã dặn dò y, lát nữa nhà chính có chuyện gì cũng không được qua, tắm xong thì trở về phòng chờ hắn.

Y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ hắn, trong lòng lại nóng như lửa đốt.

Trở về nhìn thấy tức phụ ngoan ngoãn ngồi chờ mình về, trong lòng thỏa mãn vô cùng.

Y nhìn hắn, lại nhìn đĩa thịt trên tay hắn nuốt nuốt nước miếng. Y đã lâu rồi không có được ăn thịt.

Hắn đặt đồ trên bàn nói "ngươi ăn trước đi, ta đi tắm đã"

"Ta đợi ngươi trở lại, chúng ta cùng ăn" y vội nói, đưa tay bưng đĩa thịt để lên bàn nhỏ, lại bưng nồi cơm.

Bên này hắn nhàn nhã tắm táp rồi ăn cơm, bên kia lại loạn cào cào.

"Hà lang trung, nương ta làm sao vậy?" Tiêu Hoàng Bình lo lắng hỏi

Hà đại phu băng bó cánh tay cho Lưu thị xong liền nói "cánh tay bị gãy xương, ta đã cố định lại rồi, tạm thời hai tháng kế tiếp không được làm việc nặng. Sau này đi đứng phải cẩn thận, làm sao để ngã bị thương như thế chứ? Đây là thuốc uống vài lần giúp giảm đau"

"Đa tạ Hà lang trung" Tiêu Phụ lên tiếng. Gọi Tiêu Hoàng Bình đi tiễn đại phu.

Những người còn lại nghĩ đến chỉ một cú đá kia của Tiêu Chiến đã khiến tay của Lưu thị gãy xương lại nhớ tới lời trước khi hắn rời đi trong lòng run run một trận.

Cho dù đau tới nhăn răng, bà ta cũng không quên mắng chửi Tiêu Chiến.

Mà bên kia, Tiêu Chiến đang cùng Vương Nhất Bác ngon lành ăn cơm.

Vương Nhất Bác chỉ dám ăn dưa muối, không dám động đến thịt, bỗng nhiên một miếng thịt lớn nhét vào miệng y. Y mở to mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Mau ăn, ăn thịt nhiều vào, còn trứng gà nữa. Ngươi ăn"

"Ngươi ăn đi"

"Ta không ăn trứng"

Trứng là loại hắn ghét nhất, lần huấn luyện ăn trứng đó suýt chút nữa hắn đã đi báo tên với diêm vương, ăn bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, giờ hắn nhìn thấy trứng như nhìn thấy kẻ thù.

Nhưng nghĩ lại có thể y thích ăn, mà với tình trạng bây giờ, cũng có thể giúp y bồi bổ thân thể.

Nhìn y ăn cơm thịt ngon lành, ánh mắt sáng long lanh, môi cong cong, hắn thầm nghĩ sau này phải kiếm tiền để y ngày nào cũng được ăn thịt.

Ăn xong, còn dư lại một ít, hắn bảo y lưu lại ngày mai ăn.

Tối hắn nằm trên tấm ván trải rơm, chăn là một tấm vải được độn bông rất mỏng lại còn chấp vá không chỗ nào lành lặn.

Hắn ở hiện đại tuy có lúc cũng khổ sở, bị huấn luyện khắc nghiệt. Nhưng thời gian nghỉ, tiền tiêu không hết kia, lại có thể ăn ngon mặc ấm. Quần áo lụa là không thiếu.

Nhưng ở nơi này lại không hơn khất cái là bao.

Vương Nhất Bác sau khi dọn dẹp xong thì đi đến ổ rơm bên kia ngồi xuống, đang định nằm xuống lại nghe hắn hỏi "ngươi làm gì?".

"Đi ngủ" y ngơ ngác nhìn hắn, giờ không ngủ thì làm gì, nói xong lại nghĩ đến gì đó, mặt nóng lên. Chẳng lẽ hắn muốn....

Tiêu Chiến nghiên người, tay chóng đầu đưa tay ngoắc ngoắc y "Nhất Bác nhi, đến đấy"

Mặt y nóng đến lợi hại, nhưng cũng đứng lên đi đến gần. Hắn vỗ vỗ chỗ bên cạnh gọi y nằm xuống, y cũng ngoan ngoãn làm theo.

Hắn là phu quân của y, nói gì y cũng sẽ nghe. Từ ngày cưới đến giờ, hai người đều tách ra ngủ như vậy, sao hôm nay hắn lại.

Y vừa nằm xuống đã bị hắn kéo vào lòng phủ chăn lên.

"Ngươi muốn bị đông chết sao? Bên kia không có chăn, nằm như vậy làm sao chịu được."

Bên kia đúng là rất lạnh, nhưng hắn cũng không muốn thân cận với Tiêu Chiến luôn âm trầm, nhưng không biết tại sao từ đêm qua người trước mặt này tỉnh lại rất lạ, còn luôn cho y cảm giác ấm áp.

Tiêu Chiến cũng biết tại sao Tiêu Chiếm không muốn thân cận với Vương Nhất Bác, hắn không thích cũng không ghét y, nhưng bởi vì Lưu thị bắt hắn cưới song nhi. Chứng tỏ hắn không có địa vị trong nhà.

Ở nơi này chỉ có người không có địa vị hoặc rất nghèo khó mới muốn thú một song nhi. Nếu có điều kiện sẽ thú nữ nhân hoặc song nhi nhà có tiền.

Hắn cũng phải cảm ơn Tiêu Chiếm, để lại cho hắn một viện ngọc trong sạch, sáng loáng a!

Tuy rằng hắn cũng sẽ không ghét y nếu như y cùng Tiêu Chiếm thân cận. Nhưng dù sao hắn là xử nam hơn ba mươi năm, cũng muốn tìm người xử nam giống như hắn.

Thật may mắn a!

Nằm trong vòng tay ấm áp kia chốc lát y đã ngủ say. Hắn cũng nhắm mắt chằm chằm ngủ, dưỡng sức mai còn phải quan tâm cái nhà kia.

Sáng hôm sau trời chưa sáng hẳn, đã nghe Tiêu Lưu thị giận chó đánh mèo, chỉ cây dâu mắng câu hòe. Những nhà ở gần đó nghe được rất rõ ràng, cũng nghe được động tĩnh tối qua.

Có một số ít đồng tình bà ta, số còn lại ai không biết bà đối xử thế nào với đưa con riêng này. Ở đây không chín thì mười người biết bà đối xử tệ bạc Tiêu Chiếm.

Nghe động hắn đã tỉnh giấc, sống trong môi trường đào tạo khắc nghiệt kia, kể cả tiếng kim rơi hắn cũng nghe ra được.

Chỉ có người bên cạnh vẫn còn ngủ say. Tay kê dưới đầu Vương Nhất Bác không rút ra được.

Hắn cũng mặc kệ, cho bà ta chửi cho sung sướng miệng đi.

Trời sáng hẳn đã có người tụ tập lại rì rầm nói chuyện

"Tối qua Tiêu gia rất náo nhiệt a"

"Tối qua Triệu Lưu thị hét như bị thọc huyết vậy. Không biết bà ta bị cái gì mà hét thảm lắm"

"Tối nghe bà ta mắng Tiêu lão đại, mới sáng sớm lại nghe mắng. Nói cái gì bất hiếu, cái gì đánh bà ta, cái gì mà gãy tay rồi"

"Hừ. Tiêu lão đại quanh năm suốt tháng không nói chuyện với ai. Ai chẳng biết bà ta mỗi ngày không đánh thì là mắng Tiêu lão đại chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chiếnbác