69: Đánh


Dùng xong cơm, cả hai hài lòng rời đi. Đặc biệt là Đông Nhạc, hắn cực kỳ hài lòng với gà cùng cá, một hai bắt Vương Nhất Bác hứa với y chỉ cung cấp cho tửu lâu y.

Định kỳ sẽ cho người đến thu, nhất định không được bán cho nơi khác, trên xe còn chứa thêm hai cái bình lớn, bên trong là hai mươi cân trà.

Trên tay mỗi người còn ôm một bình trà nhỏ cùng một viên đá mà Tiêu Chiến hứa tặng họ.

Trịnh Tân An lên xe liên tục ngắm nghía hòn đá trong tay, Đông Nhạc lai lật tới lật lui xem hai cái bình lớn, cười đến không chịu khép miệng lại, lần này đến thu hoạch thật lớn đó.

Mà đợi nhóm người Trịnh Tân An rời đi, trong tay Tiêu Chiến có thêm một tờ khế đất, hắn tốn hai mươi lượng mua đất xung quanh đó.

"Nhất Bác nhi, hôm nay cảm thấy thế nào? Có mệt không?" Tiêu Chiến vừa nói vừa đem người kéo vào lòng

"Không mệt, phu quân, biểu hiện của ta hôm nay thế nào?" Y tựa đầu vào ngực hắn hỏi


"Rất tốt, bàn sinh ý phải như vậy, nếu không sẽ bị người ta chèn ép hiểu không?"

"Ân"

Cả hai đánh một giấc trưa xong, đang xuống lầu chợt nghe bên ngoài có tiếng mắng chửi, mà lớn nhất chính là tiếng của Lưu thị.

"Cái đứa song nhi chết bầm kia ngươi ra đây cho ta, con gái ta đã làm gì ngươi mà ngươi lại đánh nó hả? Ngươi đừng có ỷ có tên điên kia chống lưng liền có thể tác oai tác quái ở đây, một kẻ trôi sông lạc chợ không biết từ đâu tới lại đánh người vô cớ, ngươi có ngon thì ra đây cho ta"

Người bị chửi không ai khác chính là Diệp Thanh Thanh, y đến nhà Tiêu Tiểu Ngọc chơi, về đến cổng thì gặp được Tiêu Hồng, vừa nhìn thấy cửa mở liền muốn chạy vào, bị Diệp Thanh Thanh đánh cho một trận chỉ có thể gào khóc chạy trở về. Tiêu Chiến đã căn dặn, người không cho phép vào đất nhà họ liền đánh, mà ngụ ý chính là nhà Tiêu gia.

Tiêu Hồng thực chất vẫn nhận định Tiêu Chiến là đại ca cô, gặp ai cũng nói dù thế nào thì đứt xương còn liền gân, Tiêu Chiến chỉ cắt đứt quan hệ với cha nương chứ không có cắt đứt với cô, ngày hôm đó cô không có mặt nên không biết gì cả.

Chỉ có như vậy cô mới dễ dàng làm quen được với vị đông gia trẻ kia.

Lưu thị vừa dứt lời, cổng lớn biệt viện cũng liền mở ra, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác dẫn đầu đi ra ngoài, bên cạnh Lưu thị còn có Tiêu Hồng vẫn đang khóc thút thít, Tiêu Hoàng Lang cùng Tiêu Hoàng Bình một tay cầm gậy, một tay chống hông, khí thế ngất trời.

Nhóm thôn dân cũng tụ tập rất đông xem chuyện vui, Lưu thị không biết bao lần bị Tiêu Chiến dậy dỗ đến lên bờ xuống ruộng, vậy mà lại không biết sợ.

Nhìn thấy Tiêu Chiến, đầu Tiêu Hoàng Lang cùng Tiêu Hoàng Bình lập tức rụt lại, Lưu thị lại nghe Tiêu Hồng nói bọn họ không có ở trong nhà hắn gây sự, hắn đánh chúng ta là có tội, đến lúc đó sẽ có cớ kiện hắn lên quan phủ.

Tiêu Chiến híp mắt nhìn nhóm người kia, bọn họ đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.


Được, ta từ từ chơi với các ngươi.

"Đánh cho ta, đánh mạnh tay vào, làm tốt liền thưởng" Tiêu Chiến câu môi quỷ dị nói.

Nhóm Nhất Bát lập tức chia ra vây Tiêu Hoàng Lang cùng Tiêu Hoàng Bình đánh túi bụi, Lưu thị Tiêu Hồng cũng bị Diệp Thanh Thanh cùng tức phụ Hồ phụ đánh, Trương Hằng thì   Vương Nhất Bác lại không cho y ra tay, vì vậy chỉ có thể đứng nhìn, tay ngứa ngáy không thôi.

Bọn họ đã chờ đợi ngày này lâu rồi, cái nhà này suốt ngày chạy đến đây không mắng thì chửi lão gia nhà họ, bọn họ đã muốn ra tay từ lâu nhưng ngại Tiêu Chiến còn lưu tình người thân nên chỉ có thể im lặng nghe bọn họ mắng chửi.

"Tiêu Chiến, ngươi đánh người vô cớ, ta sẽ kiện ngươi" Lưu thị vừa đỡ đòn vừa gào lên

Đợi cả Tiêu gia bị đánh đến mặt mày xanh xanh tím tím nằm trên đất, tóc tai bù xù, y phục đầy bụi đất.

Tiêu Chiến tiến lên phía trước một chút nhìn bọn họ câu môi nói "Kiện ta? Huyện lệnh mới từ nhà ta rời đi, ngươi có muốn hay không ta cho người gọi hắn lại? À, quên nói cho ngươi biết, một dặm đất xung quanh nhà ta đều đã mua lại, Tiêu gia các ngươi đặt chân vào đất của ta liền quy thành trộm mà đánh không cần nói"

Nhóm thôn dân đứng xa xa xem nuốt nuốt nước bọt, có nhiều người nhìn xuống đất dưới chân mình, một dặm, bọn họ đang đứng trong đất nhà hắn đó, giờ có nên chạy hay không?

Nhưng lại nghe Tiêu Chiến nói chỉ có Tiêu gia liền yên tâm. Tiêu Chiến về sau sẽ sống ở nơi này lâu dài, hắn cũng chẳng muốn tách biệt với mọi người, chỉ không lui tới với Tiêu gia liền tốt.

Tiêu phụ nghe người báo tin liền chạy tới, theo cùng còn có Tiêu Hoàng Anh, Lý thị cũng chạy theo sau.

Tiêu Hoàng Anh mới từ phủ thành trở về, trên đường được nhiều người chúc mừng chưa kịp vui vẻ, vừa về đến nhà chưa kịp nghỉ nghơi uống chút nước đã có người chạy đến nói nương hắn lại chạy đến nhà Tiêu Chiến gây sự.

"Tiêu Thanh, thế nào? Quản gia không nghiêm thì để ta thay ngươi dạy dỗ họ một chút, đây cũng không phải là lần đầu các ngươi đến đây gây sự với ta đâu nhỉ?" Tiêu Chiến nhìn Tiêu phụ như một người xa lạ nói, lại nhìn Tiêu Hoàng Anh mỉm cười "Tiêu Hoàng Anh, chúc mừng thi đỗ tú tài, nương ngươi thật là tốt với ngươi đó nha, chạy khắp nơi khoe ngươi đỗ tú tài, còn nói phải làm tiệc thật linh đình. Chặc, chặc, vậy mà cũng không quên chạy đến nhà ta khoe khoang nữa. Lưu thị a, ngươi đem việc mắng chửi người khác làm thú vui sao? Ta có nên đem lưỡi ngươi cắt xuống để thôn Vĩnh Đông này được yên bình hay không?"

"Tiêu Chiến, là ta không quản giáo tốt, ngươi xem lần này bỏ qua cho chúng ta, dù sao người cũng đã đánh rồi, về sau ta nhất định sẽ trông trừng bọn họ, không để họ đến quấy rầy ngươi" Tiêu phụ lên tiếng nói

Nếu như hắn thật đem chuyện này làm lớn, không biết lại còn xảy ra chuyện gì nữa. Lần trước chọc giận đến huyện lệnh suýt chút nữa đầu cũng có thể dời nhà.

Lưu thị này đúng là không thể để cho trong nhà được yên ổn, tứ nhi tử của ông chỉ mới lấy được danh phận tú tài, làm sao có thể so được với huyện lệnh.

Nhưng ông rất trong chờ vào đứa con này sẽ mang lại vinh quang cho Tiêu gia, vậy mà mụ đàn bà ngu ngốc hết lần này đến lần khác muốn ngán chân con ông.

Một mình chịu tội không nói, lần nào cũng kéo theo cả nhà chịu tội cùng.

Lỡ như nhi tử ông bị mất danh phận đồng sinh, rồi con đường công danh cũng bị mụ đạp đổ, ông không biết có nên giết mụ trước hay không nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chiếnbác