Chương 16
Khương mẫu không ngờ rằng Cố Tây Lăng thô lỗ lại biết cách tôn trọng người khác, con gái bà không muốn cũng không ép buộc.
Nhưng Khương mẫu dù sao cũng là một người phụ nữ truyền thống nên bắt đầu giải thích cho cô về giao hợp. Thụ động là gì, đừng chủ động cũng đừng sợ đau...
Trong lòng Khương Hà vẫn không thể chấp nhận nó.
Nhưng tính mẹ cô là như vậy này, cô cũng không nói nhiều.
Mặt trời dần lặn xuống và đã đến lúc cô phải quay lại, "Mẹ, con về trước, khi nào rảnh con sẽ quay lại thăm mẹ. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Ngoài ra, đừng nói gì về cuộc hôn nhân của con với Cố Tây Lăng. Nếu biết con sống tốt thì sẽ có một số người cảm thấy khó chịu, mẹ biết không?"
Khương mẫu không biết Khương Hà đang đề phòng ai.
Bà cảm thấy con gái mình đã thay đổi.
Bây giờ cô đã kết hôn, sở hữu một gia đình và có những ý tưởng của riêng mình.
Nó cũng rất tốt.
Bà gật đầu đồng ý.
Khương Hà cầm lấy túi, chào tạm biệt bà rồi rời đi.
Cổng thôn.
Diệp Kiều Kiều đã chuẩn bị sẵn thuốc trừ sâu cho cô.
Cô chỉ cần lấy nó.
Cô nhìn nắp để chắc chắn nó chưa được mở ra.
Khi cô về đến thôn Triều Nam thì trời đã tối.
Kim Chung chạy tới, "Dì, dì về rồi, mau nấu cơm đi, con đói đến không còn sức rồi!"
"Nhóc có kẹo bơ thỏ trắng để ăn rồi mà vẫn còn đói à?"
Khương Hà liếc nhìn cậu và hỏi thẳng.
Kim Chung gian xảo lập tức tránh ánh mắt của cô, "Dì, ở nhà không có kẹo bơ thỏ trắng, con không có ăn."
"Miệng nhóc vẫn còn vị, tôi có thể ngửi thấy."
Khương Hà chậm rãi ngồi xuống, cầm bút bắt đầu vẽ cái kẹo.
Kim Chung thực sự rất đói, nhưng thấy Khương Hà vẫn chưa đi nấu cơm, cậu ôm bụng và ngồi xuống đất, "Dì ơi, tôi thực sự không ăn kẹo, dì phải tin tưởng tôi."
Cô liếc nhìn Kim Chung.
Tên này rất kín mồm.
Cô không thể cạy miệng nó ra được.
Không sao cả, cô còn rất nhiều thời gian.
Dù còn khá tức giận, cô vẫn cho cậu ăn và may quần áo cho cậu. Cô cũng may quần áo cho Cố Tây Lăng, và vắt óc làm những món tráng miệng nho nhỏ.
Nhưng Kim Chung lại quay lưng và phản bội cô!
Cậu vẫn cố ý giở trò trước mặt Cố Tây Lăng để chọc tức bọn họ, gây khó dễ cho cô!
Dù sao hôm nay Cố Tây Lăng cũng không về, cho nên cô không định nấu cơm.
Cho tên này đói chết!
Sau đó nó mới biết ngôi nhà này thuộc về ai.
Kim Chung ngồi xuống đất và không đứng dậy, Khương Hà phớt lờ cậu và trực tiếp đi lên nhà.
Không mất nhiều thời gian.
Kim Chung vội vàng chạy theo, "Dì ơi, con ăn kẹo rồi, dì Kiều Kiều đưa cho con."
"Tại sao cô ấy lại cho nhóc kẹo?"
"Bởi vì con dễ thương."
Khương Hà biết cậu đang nói dối trắng trợn.
Kim Chung cười khúc khích, "Dì ơi, trái tim của con là của dì, con cũng là của dì. Mặc dù dì Kiều Kiều muốn dụ dỗ con bằng kẹo, nhưng con chưa bao giờ bị cám dỗ! Thật đấy!"
Nó thực sự nghĩ rằng Khương Hà là một đứa ngốc, ngu dốt thật đấy.
"Cô ấy dụ nhóc làm gì?" Cô khẽ cười.
Đầu óc của Kim Chung rất linh hoạt, cậu đang suy nghĩ đối sách để đánh lừa Khương Hà.
Kết quả Khương Hà lấy ra một hộp bánh quy.
Hộp bánh quy là do mẹ cô đưa cho cô.
Bánh quy ngày nay không có nhiều chất phụ gia, nguyên liệu đặc quánh, mở hộp ra đã ngửi thấy mùi thơm.
Kim Chung đói đến nỗi ngực áp vào lưng.
Cậu không thể chịu đựng được nữa, chỉ còn cách nói thật "Dì ấy muốn con làm điều xấu, khiến chú ghét dì! Sau đó đuổi dì về thôn Đại Hà!"
Khương Hà đưa bánh quy cho Kim Chung, hơi nheo mắt lại, trong mắt cô tràn đầy tức giận!
Diệp Kiều Kiều! Cô muốn hại tôi!
Kim Chung ngấu nghiến vài miếng bánh quy trước khi hít một hơi và nhìn Khương Hà, "Dì, con không thể... Nếu con không hứa với dì ấy, dì sẽ không cho con về với chú ! Con, con thực sự là bị ép buộc."
Đúng vậy.
Khi đó, tất cả mọi người đều ở trong tay Diệp Kiều Kiều, cô ta dụ dỗ người thân của họ, rồi lấy vỏ bọc đường.
Để tồn tại, đứa nhỏ này chỉ có thể làm theo.
Khương Hà nhấc cậu lên khỏi mặt đất, "Được rồi, đứng dậy đi. Sau này cô ta sẽ hỏi nhóc một vài điều, nhóc cứ tiếp tục đáp lại. Nhóc có biết phải nói gì không?"
"Con biết! Chú rất hận dì, dì rất đáng thương, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt có được không?"
Khương Hà mỉm cười hài lòng trước sự thông minh của Kim Chung.
Kim Chung lập tức nói tiếp: "Dì, con biết dì yêu con và con cũng yêu dì. Dù sao con cũng là cháu trai cả của chú, tức là cháu lớn của dì, dì yên tâm, khi lớn lên con sẽ báo đáp dì. Tiền của con cũng sẽ là của dì."
Mặc dù trên mặt cậu đang nịnh hót nhưng trong lòng lại thầm cười nhạo cô: Khi lớn lên, tôi nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi gia đình này. Tôi sẽ để chú tôi kết hôn với một con cọp cái hiền lành!
Khương Hà nhìn thấy biểu cảm nịnh hót đó nhưng cảm nhận được bất kì sự nghiêm túc nào từ cậu.
Đứa nhỏ này giỏi nhất chính là nhìn sắc mặt người ta mà nói chuyện, biết đâu trong lòng lại đang chửi cô.
Nó không quan trọng.
Phía trước vẫn còn một chặng đường dài phải đi, và cô có rất nhiều thời gian.
Rất hiếm khi Cố Tây Lăng không về nhà, vì vậy vào buổi tối, Khương Hà tranh thủ pha thuốc trừ sâu với nước và phun lên cây giống nhân sâm giả.
Sáng sớm hôm sau.
Trời trở lạnh nên ba sào ruộng đều được phủ sương.
Cô đã giấu tất cả số thuốc trừ sâu còn thừa và bình xịt từ đêm qua.
Sau đó cô về nhà rồi đi tắm. Tắm xong, thông báo của hệ thống vang lên: "Cô Khương Hà, chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ! Bước đầu tiên chuyển hóa thành công! Chiến thắng đã thấy trước mắt! Mời cô đến không gian để kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ của mình ."
Toàn thân cô đnag vô cùng mệt mỏi.
Khương Hà nằm trên giường và bước vào không gian.
Cô nhìn xung quanh.
Sau đó, tôi nhìn thấy chiếc hộp nhỏ trong góc.
Cá lớn màu vàng?
Lại là món cá vàng sao!!
Cô hào hứng mở chiếc hộp, và hóa ra là...
Trong đó có rất nhiều loại hạt.
Hạt trái cây, hạt lúa, hạt ngô...
Đủ mọi loại hạt giống trong đó.
Khương Hà dở khóc dở cười, "Mày đúng là rất chu đáo, biết tao đang cần thứ gì!"
Nhưng cô rất hài lòng với phần thưởng này, sau tất cả, cô đã kiếm được một con cá lớn màu vàng. Có thể coi đây là hành động gián tiếp hỗ trợ cô hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này.
Khương Hà ngủ thiếp đi.
Bởi vì cô thật sự rất mệt mỏi, cô và nguyên chủ đều chưa từng làm việc đồng áng, cho nên sau khi phải lăn lộn như vậy, cô liền rơi vào giấc ngủ sâu.
Mọi chuyện để đến ngày mai đi.
Sáng hôm sau, tiếng ồn ào khiến cô phải tỉnh giấc.
"Chúa ơi! Thức ăn của chúng ta! Hy vọng của chúng ta!"
"Chính xác thì điều gì đã xảy ra vậy?"
"Trưởng thôn, trưởng thôn..."
Mọi người đang hoảng loạn.
Kim Chung choáng váng, chỉ có thể lên nhà, không ngừng lay cô dậy, "Dì, tỉnh dậy, có chuyện nghiêm trọng xảy ra rồi!"
Khương Hà đột ngột ngồi dậy, "Chuyện gì lớn cơ?"
"Dì nghe đi!"
Khương Hà lắng nghe những tiếng ồn ào ở dưới nhà, cô mệt mỏi xoa bóp thái dương.
Có thể la do phát hiện nhân sâm giả đã chết nên cả làng hết hy vọng.
Họ đang hoảng loạn?
Hơn nữa Cố Tây Lăng phải đi xa mấy ngày, đồ ăn cũng chưa đổi.
Họ có thể không hoảng loạn sao?
Khương Hà ngay lập tức mặc quần áo và đi xuống dưới.
"Mọi người yên lặng!"
Giọng nói của cô quá bé để bất cứ ai chú ý đến cô.
Khương Hà chỉ có thể đứng trên tảng đá, nhặt ống tre và hét lên: "Im lặng! Nghe tôi nói! Nghe tôi nói nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro