Chương 17

Họ yên tĩnh được một giây, giây tiếp theo lại nhao nhao lên, "Phu nhân, chúng tôi muốn gặp trưởng thôn, trưởng thôn đang ở đâu vậy?"

"Cây cối trên đồng chết hết rồi!"  

"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Làm sao bây giờ?"  

Rất nhiều người đang tranh nhau nói, mỗi người lại nói một câu, nó khiến đầu cô sắp nổ tung.   

Đặc biệt là khi đêm qua Khương Hà rất mệt mỏi.   

Nếu có súng trong tay, cô sẽ bắn chỉ thiên để bịt miệng những người này.   

Cô chỉ ngồi trên tảng đá, nhìn họ cãi qua cãi lại.   

Không có Cố Tây Lăng, không ai có thể khống chế đám người này.   

Ở một bên, Kim Chung đứng khoanh tay, nhếch mép lên cười, "Nhìn xem, không có chú tôi thì cô chẳng là gì cả, không ai quan tâm đến cô nói gì đâu! Cô phải đối xử tốt với tôi hơn, tôi sẽ cho cô biết chú tôi đã quản lý bọn họ như thế nào."

Khương Hà nhìn chằm chằm vào Kim Chung.   

Bất ngờ thay Kim Chung lại vô thức quay đầu đi.   

Cuộc cãi vã bên dưới cũng đã kết thúc.   

Chắc ai cũng mệt rồi.   

Khương Hà đun một bát canh chua vỏ quýt cho họ.   

Trong khi mọi người đang uống canh chua, Khương Hà nói: "Trưởng thôn đã ra ngoài xử lý vấn đề lương thực, sau khi quay về anh ấy sẽ điều tra sự việc ở hiện trường, bây giờ mọi người nên làm gì thì đi làm đi!"

Lương thực! Anh ấy đang giải quyết nó! Tin tôi đi! Được chứ?

Một đám người thô kệch hôi hám nhìn thiếu nữ xinh đẹp đứng trên tảng đá lớn.   

Họ đứng ngơ ra một lúc, rồi cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, rồi rời đi.   

Cuối cùng họ cũng đã rời đi.   

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.   

Khương Hà nặng nề trở lại nhà, uống một ngụm canh vỏ quýt chua và hít vào một hơi.   

Bên ngoài lại vang lên những tiếng ồn ào.   

Tuy nhiên lần này nó tràn ngập sự vui vẻ.   

"Trưởng thôn đã trở lại với lương thực!"  

"Trưởng thôn đã về!"  

Đúng là có vui có buồn.  

Kim Chung chạy đến đón chú của mình.   

Khương Hà nghĩ rằng họ chắc chắn chưa ăn sáng, vì vậy cô hấp bánh bao rồi thái hạt lựu một ít thịt và xào chúng với một ít kim chi, nấu cháo ngũ cốc.   

Cô bận rộn chuẩn bị bữa sáng.   

Cố Tây Lăng cũng rất bận rộn.   

Mấy ngày không gặp, người anh lại bốc mùi khó chịu, thậm chí râu cũng mọc dài ra, trông cực kỳ luộm thuộm.   

Nhưng trông vẫn rất đẹp trai.   

Cô lập tức lấy nước cho anh, "Mau đi rửa mặt đi, sau đó rửa tay, chuẩn bị ăn sáng."  

"Khương Hà..."

"Hả?"

"Lau cho tôi." Hầu kết Cố Tây Lăng trượt lên trượt xuống, ánh mắt anh dán chặt vào người vợ nhỏ của mình, một giây cũng không muốn dời đi.   

Khương Hà thấy hơi nóng trong mắt anh, "Hôi quá, đi tắm trước đi."  

Cố Tây Lăng ậm ừ, bưng nước đi nhà kho tắm rửa.   

Khương Hà đi đun nước cho anh.   

Kim Chung đột nhiên chạy tới, "Dì à, dì xong rồi! Chú của con có thể sẽ ăn thịt dì đấy! Chú rất dữ đấy!"  

Khương Hà vỗ trán cậu, "Nói linh tinh cái gì vậy! Mau cho gà con ăn, lát nữa ra ruộng hái hành cho tôi."  

"Hừ! Dì không tin thì cứ chờ xem đi. Chú rất lợi hại!"  

Kim Chung chỉ mới năm tuổi.   

Nó nhất định không hiểu chuyện nam nữ.   

Thế nhưng người lớn không để ý tới nó, nó cũng mơ hồ nhìn thấy, nghe thấy.   

Vì vậy, nó nghĩ rằng đó là khi một người đàn ông ăn thịt một người phụ nữ.   

Đây là sự thiệt thòi khi không có mẹ và không có một gia đình trọn vẹn.   

Khương Hà bưng nước đến cho Cố Tây Lăng, "Anh tắm hai lần trước đi, tôi đi làm thêm chút điểm tâm."  

Nói rồi cô định quay người bỏ đi.   

Đột nhiên Cố Tây Lăng kéo cô vào buồng tắm.   

Cô nghĩ anh đang khỏa thân, nhưng anh vẫn mặc một chiếc quần lót rách đã được giặt đến nát tươm.   

Nhìn thẳng vào cơ ngực săn chắc của anh, mặt cô không khỏi nóng lên.   

Hơi thở nặng nhọc của anh quanh quẩn bên tai cô.   

"Khương Hà, tôi...tôi..."  

Khương Hà lập tức giật lấy khăn tắm trong tay anh, "Quay người lại."  

Cô sẽ không cho anh cơ hội.   

Có vẻ như anh vẫn chưa biết về vụ nhân sâm giả nên trong đầu vẫn còn đang nghĩ vớ vẩn.   

Khương Hà lơ đãng kì lưng cho anh.   

Nếu biết về vụ nhân sâm giả, anh sẽ có phản ứng như thế nào?   

Anh sẽ nghi ngờ cô chứ?   

Thực ra cô không muốn giấu anh.   

Anh phát hiện ra nó vẫn tốt hơn để những người khác phát hiện ra nó trước.   

Khi làm việc này, trong lòng cô đã lường trước rất nhiều hậu quả.   

Cô không biết trong tương lai nó sẽ thành ra như thế nào.   

Cô chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó.   

Cố Tây Lăng tắm xong mới đi vào bàn chuẩn bị ăn.   

Phương Bân cũng ở đây.   

Cố Tây Lăng bưng bát lên, húp cháo ăn.   

Anh mặc kệ Phương Bân ở một bên, như thể không có gì quan trọng hơn việc ăn uống.   

Trên bàn ăn không ai nói tiếng nào, chỉ có tiếng xì xụp vang lên.   

Phương Bân đứng ở một bên không khỏi chảy nước miếng.   

Thấy anh ta như vậy, Khương Hà ngẩng đầu lên và hỏi: "Phương Bân, cậu đã ăn chưa?"  

"Tôi đã ăn rồi."

Khương Hà gật đầu, "Vậy cậu nói chuyện với trưởng thôn đi."  

Cô đứng dậy, rót cho họ hai bát canh vỏ quýt chua, rồi bảo Kim Chung đi rửa bát.   

Kim Chung mang bát vào bếp với vẻ mặt miễn cưỡng, cậu không định giúp rửa.   

Khương Hà chặn đường cậu, "Nhóc rửa nó cho dì, buổi chiều dì sẽ làm bỏng ngô cho nhóc."  

Kim Chung xua tay, "Không, dì, Nhị Hổ vẫn đang đợi con. Con còn có việc quan trọng phải làm, không có thời gian rửa bát."  

"Nhóc có chắc là nhóc không muốn ăn bỏng ngô không? Nó giòn, thơm và ngọt. Tôi cho phép nhóc xem bỏng nổ." Khương Hà tiếp tục dụ dỗ.    

Bỏng ngô. 

Dường như cậu đã từng nhìn thấy nó trong tủ kính của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị.   

Cậu cũng thấy những người giàu ở thành phố ăn nó.   

Cậu nuốt nước bọt.   

"Dì ơi, con không thể dùng tay để rửa bát, tay đàn ông là để làm việc lớn!"  

Khóe miệng Khương Hà khẽ giật giật, "Đừng nói nhảm, đi rửa bát đi."  

Kim Chung tỏ vẻ bực bội và lẩm bẩm trong lòng: Nếu sau này kiếm được tiền, việc đầu tiên tôi sẽ làm là nhờ chú đuổi cô ra ngoài, sau đó cưới cho chú một người dì dịu dàng, xinh đẹp biết nấu ăn.   

Khương Hà biết rằng Kim Chung dù bị cám dỗ nhưng cậu sẽ không khuất phục.   

Cô cũng mặc kệ cậu.   

Kim Chung đã chạy đi rửa bát.   

Thấy Phương Bân vẫn chưa rời đi, Khương Hà đi làm bỏng ngô cho Kim Chung.   

Sau một lúc thì Phương Bân rời đi.   

Sắc mặt Cố Tây Lăng lại cực kỳ khó coi.   

Cô đi đến, đặt bỏng ngô trong tay xuống, "Nếm thử đi."  

Bắp rang bơ caramel.   

Cố Tây Lăng không đưa tay ra mà nhìn chằm chằm cô.   

Khương Hà nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của anh.   

Không rụt rè chút nào.   

Cố Tây Lăng đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, "Lên nhà!"  

Khương Hà giật tay cô lại: "Đau."  

Cố Tây Lăng làm như không nghe thấy.   

Anh thô bạo kéo cô vào phòng và đóng sầm sau lưng cửa lại.   

Khương Hà vô thức lùi lại một bước, dựa vào cửa, cô cảm nhận được sự tức giận của anh.   

Anh chắc chắn đã nghi ngờ rằng cô đã phá hủy những cây giống nhân sâm giả, đó là lý do tại sao anh đang rất tức giận.   

Lúc Cố Tây Lăng im lặng là lúc anh tàn nhẫn nhất, cô rất sợ anh của lúc này. Dù nắm con dao trong tay, cô vẫn cảm thấy mình như sắp chết, và cô sợ rằng điều đó sẽ thật sự xảy ra.   

Khương Hà nuốt nước bọt, "Cố Tây Lăng, anh... anh muốn làm gì?"  

"Tự nói đi!"  

Cố Tây Lăng nói lớn, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô.   

Khương Hà sợ đến mức toàn thân run rẩy, tim cô như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro