Chương 2

Khương Hà hơi ngạc nhiên, cô vốn là đến từ thế kỷ 21. Hơn nữa, còn là fan tiểu thuyết cao cấp, đối với hệ thống cũng biết chút ít, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với nó, cô vui vẻ nói: "Giới thiệu đi."

"Cô Khương Hà, xin chào, chào mừng đến với hệ thống chuyển hóa nhân vật phản diện. Cố Tây Lăng là nhân vật phản diện lớn nhất trong cuốn tiểu thuyết này, anh ta đã làm đủ mọi việc xấu! Dưới trướng anh ta có hai trăm người, xin hãy dẫn dắt anh ta quay về con đường đúng đắn!"

Chuyển hóa nhân vật phản diện?   

Đúng là một nhiệm vụ khó khăn!   

Rốt cuộc thì tên phản diện này rất độc ác, trong lòng lại còn nhớ nhung nữ chính.   

Dù sao, nữ chính cũng có hào quang của một nữ chính.   

Làm thế nào để cô thắng được cô ấy.   

Khi cô mất tập trung, hệ thống lại lên tiếng: "Mì gạo và nấm, đây là nguyên liệu của cô, xin cô hãy dùng hai nguyên liệu này để thu phục đại ác ma Cố Tây Lăng thưa cô Khương Hà!"  

Quả cầu màu vàng biến mất, thay vào đó là một túi mì gạo và một cây nấm tươi xuất hiện trước mặt cô.   

Chuyển đổi nhân vật phản diện...  

Tại sao.   

Khương Hà, bắt đầu chiến đấu đi!   

Cô là một đầu bếp năm sao, những thứ này không thể làm cô bối rối được?   

Khương Hà lấy mì gạo và nấm đi xuống.   

Tình cờ là thím Vương mang đồ ăn đến.   

Cô ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc, "Thím Vương, thím hầm canh xương heo à?"  

Thím Vương cười nói: "Phu nhân, trưởng thôn bình thường rất bận rộn, không có thời gian nấu cơm, ta làm cái gì đưa hắn cái đó, cô cũng đừng chán ghét, ta nấu ăn không giỏi lắm."  

Khương Hà nhận lấy nồi và nhìn nó, đó đúng là canh xương heo với bắp cải và khoai tây trong đó.   

Bên cạnh là một chiếc bánh bao ngô.   

Trong thời đại này, đây được coi là một bữa ăn tương đối tốt.   

"Thím Vương, bếp ở đâu vậy? Tôi muốn làm cơm cho anh ấy."  

"Phu nhân biết nấu ăn sao?" Thím Vương hỏi.   

"Ừm......"

Khương Hà ngượng ngùng cười.   

Thím Vương nhẹ giọng lẩm bẩm: "Trưởng thôn của chúng ta vừa thô lỗ vừa ngu, nhưng gả cho hắn đảm bảo cả đời không phải lo nghĩ gì, đến đây, ta mang cô đi đến bếp."  

"Ừm......"

Cái gọi là bếp thật quá đơn giản.   

Có vài hòn đá, trên đó đặt một cái nồi sắt lớn, bên dưới chất đầy củi đốt.   

Ở đây rất gần núi nên không thiếu củi đốt.   

Thím Vương nhìn mì trong tay cô, "Món phu nhân nấu chắc chắn rất ngon. Phu nhân, cô thật tốt, ăn cơm cũng nghĩ đến trưởng thôn của chúng ta."  

Khương Hà cười.   

Thím Vương bắt đầu dựng củi.   

Đầu tiên Khương Hà đổ nước vào nồi sắt và đun sôi mì gạo.   

Sau khi mì gạo chín, cô cho thêm chút dầu ăn, cho nấm vào xào, sau đó đổ canh xương heo do thím Vương nấu vào.   

Mùi thơm của nấm quyện với mùi thơm của nước hầm xương thơm không thể tả.   

Sau khi đun sôi cô cho mì gạo đã luộc chín vào.   

Sau đó trang trí thêm bằng hành lá cắt nhỏ.   

Một nồi mì gạo đã sẵn sàng.   

Thím Vương không khỏi tấm tắc khen ngợi: "Phu nhân thật giỏi, nấu như vậy trưởng thôn chúng ta có thể ăn được hai bát, buổi tối còn có sức lực cùng cô làm chuyện riêng."  

Khương Hà hiểu những lời của thím Vương và ngay lập tức mặt cô đỏ lên.     

Vốn tưởng rằng sau khi nói xong sẽ rời đi, nhưng đột nhiên thím lại chạy tới nói: "Người ta nói trưởng thôn của chúng ta rất lớn, có câu... Phu nhân, cô rất có phúc đấy!"    

Khương Hà đột nhiên nghĩ về bức tranh thú vị đó.   

Cô không thể không đỏ mặt!   

Đúng thế, nó đã được đề cập trong cuốn tiểu thuyết.   

Cố Tây Lăng cao 1m88, nước da màu lúa mạch, có cơ bụng 8 múi.   

Đúng là rất hoàn mỹ!   

Ngay lập tức cô xua đi những suy nghĩ bậy bạ trong đầu, cho mì gạo vào một cái bát bằng đất sét và mang chúng lên nhà.   

Cô đợi trên nhà một lúc cũng không thấy anh quay lại.   

Cô nghĩ rằng để nguội rồi thì mì gạo sẽ không còn ngon.   

Vậy nên cô đi tìm anh.   

Khi cô đi xuống cầu thang, cô đụng phải một người. Mọi người dường như biết cô đang tìm ai và chỉ đường cho cô, "Đi thẳng lối này, trưởng thôn đang ở đó."  

Người đàn ông mặt rỗ đang nói nở một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt.   

Khương Hà không nghĩ quá nhiều, chỉ đi đến với bát mì gạo trên tay.   

Đi qua con đường rợp bóng cây.   

Cô thấy Cố Tây Lăng đang tắm sông.   

Cô sững người một lúc, định xoay người rời đi.   

Cố Tây Lăng đã phát hiện ra cô, nói: "Lại đây!"  

Khương Hà đứng đó và do dự không biết có nên qua hay không.   

Cố Tây Lăng lại vẫy tay, bởi vì anh đã mặc xong quần áo rồi.   

Khương Hà ngoan ngoãn bước tới, đưa bát mì trong tay cho anh, "Ăn đi."  

Cố Tây Lăng ngửi thấy mùi thơm, "Cô đã làm cái này à? Không phải bảo cô nghỉ ngơi sao?"  

"Tôi chán quá."  

Cố Tây Lăng ngồi ở trên tảng đá, anh cầm một đôi đũa và bát mì.   

Sau đó khẽ cau mày, "Cô không ăn à?"  

Khương Hà lắc đầu, nhìn dòng sông rộng lớn không thể thấy bờ trước mặt.   

Cố Tây Lăng nhìn bóng dáng ôn hòa xinh đẹp của cô, ăn một miếng mì.   

Anh từ trước đến nay không kén ăn, dù sao lúc chạy nạn đói đến mức thậm chí còn ăn cả rễ cây, nhưng bát mì trước mặt anh lại quá ngon!   

Sợi mì mềm vừa phải, nấm mềm và mịn.   

Điều quan trọng nhất là bát mì này...    

Khi Khương Hà quay đầu lại, anh thực sự đã ăn xong một bát, và đang nhìn cô với vẻ mặt không hài lòng, "Cô nấu ăn giỏi như vậy sao?"  

Khương Hà nghịch nghịch góc áo của cô bằng ngón tay, gật đầu đáp.   

Cố Tây Lăng vốn rất ít nói, trước mắt cô lại càng ít nói hơn.   

Anh đứng dậy, "Cô đã ăn chưa?"  

Khương Hà lắc đầu.   

Cố Tây Lăng nắm lấy tay cô.   

Tay cô rất mềm và trơn, khoảnh khắc anh nắm lấy cô, có cảm giác như cso một dòng điện chạy qua.   

Mà anh cũng không dám dùng sức, anh sợ sẽ bóp nát tay cô, vì vậy thả lỏng nói, "Cô về trước đi."  

Thằng này ăn cái gì cũng khen, sao hệ thống còn chưa phản hồi nhỉ.

Cô đi phía trước và anh đi theo phía sau.   

"Cô Khương Hà, chúc mừng cô dùng mì gạo thành công nhận được đánh giá cao, thiện cảm của đại ác ma đối với cô +1! Phần thưởng là một lọ kem! Dùng lọ kem này có thể giúp cô đẹp hơn, tiếp tục cải tạo đại ác ma! Đừng xem thường nó. Thiện cảm nhìn thì có vẻ vô dụng, nhưng lại rất hữu dụng. Khi thiện cảm của nhân vật phản diện đạt đến mười, độ khó nhiệm vụ phụ của bạn cũng sẽ giảm xuống. Đồng thời, bạn càng nhận được thêm nhiều trợ giúp khác."  

Hệ thống chết tiệt, đúng là một cái hệ thống khốn nạn.   

Sau khi quay về nhà.

Trên giường xuất hiện thêm một lọ kem.   

Cố Tây Lăng bưng một bát mì nguội tới trước mặt cô, hỏi: "Sao cô không ăn?"  

"Tí tôi sẽ ăn."  

Sau khi nhận được phần thưởng, cô cảm thấy rất vui.   

Dù sao ở thời đại bần hàn này, có một lọ kem dưỡng da cũng tốt, huống chi khuôn mặt nhỏ của Khương Hà cũng rất đẹp, dù thế nào thì cũng là phụ nữ, cô đương nhiên muốn càng xinh đẹp hơn.   

Khương Hà không quan tâm đến việc Cố Tây Lăng đang nhìn cô chằm chằm, và bắt đầu ăn một cách nghiêm túc.   

Bản thân cô là một đầu bếp. Với sự rèn luyện ở kiếp trước, cô ăn rất chậm và duyên dáng.   

Rất khác với những người phụ nữ ở đây.   

Cố Tây Lăng mê mẩn nhìn, tiểu mỹ nhân này thật xinh đẹp, nhìn rất là thích mắt.   

Sau khi Khương Hà ăn xong, ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn mình.   

Cô vô thức tránh tầm nhìn của anh.   

Anh xoa đầu cô, "Cô là cô dâu của tôi, nhìn cô như vậy là đương nhiên."  

Khương Hà không nói gì.   

Cố Tây Lăng nhìn một hồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, xoay người đi xuống nhà.   

Khoảng một giờ sau, anh quay lại với một xô nước lớn, "Tắm đi."  

Anh còn đặc biệt đun nước nóng cho cô.   

"Cảm ơn."

Khương Hà liếc nhìn anh, cảnh giác quay lại và đi đến nhà kho mà anh đã xây dựng.   

Anh rất chu đáo, biết cô là phụ nữ, không thể tắm rửa ở sông nên đã mang nước cho cô, thậm chí còn đun sôi nước nóng.   

Còn có một bộ quần áo được treo trên cọc tre trong nhà kho.   

Đó là một chiếc áo bông.   

Phía dưới là một cái quần màu xanh hải quân.   

Nó tệ hơn một chút so với vải trên người cô, nhưng nó không tệ lắm.   

Khi cô ra khỏi phòng tắm, trời đã tối.   

Âm thanh duy nhất xung quanh là tiếng kêu của côn trùng và chim chóc.   

Khương Hà nghĩ, Cố Tây Lăng tàn nhẫn này muốn chia sẻ giường với cô...  

Không thể không nghĩ đến những gì thím Vương đã nói vào ban ngày.   

Cô chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này ở kiếp trước, mặc dù cô đã cùng bạn bè xem phim khiêu dâm, thảo luận về đàn ông và thậm chí còn tò mò về đàn ông.   

Dù sao thì...

Nghĩ đến cơ bụng của Cố Tây Lăng, cùng với những lời thím Vương đã nói.   

Cô thực sự có chút sợ hãi.   

Cố Tây Lăng đã sớm ở trên giường.   

Anh vẫn mặc một chiếc áo trắng với quần đùi bên dưới.   

Làn da màu lúa mạch của anh rất hoang dã, giống hệt tính cách của anh, rất khoa trương và thô lỗ.   

Khương Hà nhìn xung quanh, chỉ có một chiếc giường ở đây.

Cố Tây Lăng vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Nằm xuống."  

Khương Hà sững người một lúc, nhìn về phía chiếc ghế bên kia, "Tôi...tôi ngủ..."  

Kết quả là cô còn chưa nói hết câu, Cố Tây Lăng đã thô bạo kéo cô lên giường. Ép cô nằm bên cạnh anh.   

Cô vừa nằm xuống, thân thể nặng nề của Cố Tây Lăng liền đè lên người cô, hơi thở của người đàn ông này rất gấp gáp, tựa như đang muốn nuốt chửng cô.   

Chiếc mũi cao của anh áp vào tai cô.   

Khương Hà cắn môi dưới và đẩy tay anh ra một cách thô bạo, "Không ... không! Chúng ta chưa được nhận chứng chỉ!"  

Khương Hà trong cuốn tiểu thuyết đã chết đó!   

Nghĩ lại cô vẫn còn khiếp sợ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro