Chương 24
Khương Hà không biết Kim Chung đang làm gì, cô rất lo lắng cho cậu, "Ma Tử, cậu đi nhìn xem, xem xem Kim Chung đi đâu, nó mới có năm tuổi, tôi lo lắng quá."
Thằng nhóc này rất thông minh nhưng ba tên đó cũng không dễ tính chút nào.
Lỡ xảy ra chuyện gì.
Ma Tử lập tức giơ chiếc cuốc trong tay lên, "Được, để em đi nhìn xem, nếu em gặp đám cặn bã đó, em sẽ giết hết bọn chúng!"
Ngay lập tức Khương Hà nói: "Đừng làm điều đó, nếu có thể thì hãy tránh xung đột với họ."
"Được, em sẽ nghe lời chị dâu!"
"Ừm......"
Khương Hà đi đi lại lại tại chỗ, nóng lòng chờ đợi.
Kim Chung đang muốn làm gì?
Đúng lúc đó trong rừng có động tĩnh, Khương Hà lập tức quay đầu lại.
Cô thấy Ma Tử đang ôm một người phụ nữ, còn Kim Chung đang vui vẻ chạy tới: "Dì ơi, con đã về rồi! Con cũng đã cứu được một người dì xinh đẹp."
Khương Hà đến chỗ Kim Chung, nhìn trái nhìn phải, xác định cậu không có việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm: "Nhóc quay lại chỉ để cứu cô gái này sao? Bản thân nhóc cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ!"
Đây có phải là đứa trẻ mà cô chưa biết chi tiết về nó không?
Kim Chung liếc nhìn người phụ nữ yếu ớt với đầy vết thương trên người bên cạnh, "Cô ơi, dì này rất tốt, lúc con đi lang thang, dì ấy đã cho con ăn."
Hiểu rồi.
Khương Hà không ngờ Kim Chung lại cảm kích việc đó như vậy.
Đôi mắt cô rơi vào người phụ nữ khi cô nhìn thấy vết sẹo trên cổ cô ấy.
Đột nhiên cô nghĩ đến việc ba tên vừa rồi làm.
Quá rõ ràng!
Khương Hà lập tức đỡ người phụ nữ khỏi tay Ma Tử, chỉnh lại quần áo của cô ấy, "Đi, đến nhà tôi trước, tôi lấy nước cho cô."
Người phụ nữ không nói gì suốt thời gian đó.
Cô ấy chỉ im lặng.
Khi bị cô chạm vào, cô ấy có cảm giác hơi ghê tởm, toàn thân lập tức căng cứng lại.
Khương Hà rất đồng cảm với cô ấy.
Ba tên khốn đó!
Chúng dám bắt nạt một cô gái xinh đẹp như hoa như thế này.
Kim Chung chạy phía trước, Khương Hà đỡ cô gái đi theo phía sau.
" Kim Chung, đi lối này. Ở đó có rất nhiều người."
Trông cô ấy như thế này, ai cũng có thể nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, cô ấy cũng có thể diện, đề phòng cô ấy nghĩ quẩn...
Kim Chung lập tức hiểu ý, chạy trước mở đường.
Về nhà.
Khương Hà đưa quần áo cho cô, "Cô đi tắm trước đi, tôi đi đun một nồi nước nóng cho cô. Tắm xong hãy nghỉ ngơi và đừng suy nghĩ gì cả được không?"
Cô gái gật đầu, đôi mắt cô ấy đờ đẫn, trông giống như xác chết biết đi.
Cô chịu không nổi, nếu cô tới sớm hơn thì có thể tránh được chuyện này không.
Kim Chung ngồi bên cạnh Khương Hà, "Dì, dì có đuổi dì này đi không?"
Khương Hà liếc hắn một cái, "Dì của nhóc là người như vậy sao? Nói cho dì biết, đây là ai?"
Kim Chung đưa ra câu trả lời.
Hóa ra cô ấy cũng giống như họ, đều đến từ phía bắc.
Cô ấy từng có chồng nhưng anh ta qua đời trong một vụ tai nạn khi đang chạy nạn.
Cô ấy là người duy nhất còn sống, trên đường chạy nạn cô ấy gặp Kim Chung và đưa cho cậu một miếng bánh.
Kim Chung ghi nhớ lòng tốt này đến tận bây giờ.
Về phần cậu, cậu vốn đã đi theo Khương Hà vào khu rừng.
Khương Hà nhẹ nhàng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, "Nếu nhóc muốn đi theo thì có thể nói thẳng với tôi, sao lại lặng lẽ đi theo như thế?"
Cậu bé này đang có ý tưởng tồi gì, hay cậu ta định cố giật bím tóc của cô và nói với chú cô bắt nạt cậu?
Kim Chung cười giả tạo, "Con chỉ muốn xem dì đang làm gì thôi?"
"Ha..." Khương Hà đã hạ quyết tâm không tiếp tục tranh cãi với cậu.
Nhìn cậu liều lĩnh như vậy để cứu người dì nhân hậu của mình, cô cảm thấy đứa trẻ vốn dĩ rất tốt.
Kim Chung không quan tâm Khương Hà có tin mình hay không, cậu quay đầu nhìn người dì từng giúp mình vừa tắm xong, lập tức bưng nước tới, "Dì, uống chút nước trước rồi ngủ một giấc trước đi. Dì của con là người tốt, chú con cũng là người tốt, họ sẽ không đuổi dì đi đâu. Dì đi ngủ trước đi. Ngủ dậy thì chúng ta cùng nhau ăn. Dì con nấu ăn ngon lắm! "
Người phụ nữ mỉm cười khó khăn, cô ấy nhìn Khương Hà và cúi đầu thật sâu, "Cảm ơn."
" Cô cũng từng giúp đỡ Kim Chung."
"Ừm."
Sau khi sắp xếp xong cho người phụ nữ này thì mặt trời cũng sắp lặn, Cố Tây Lăng cũng sắp trở về.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với Kim Chung, "Đừng nói với chú nhóc hôm nay tôi đến đó, nhóc biết chưa?"
"Dì..."
"Coi như nhóc đã cứu cô ấy, không liên quan gì đến tôi." Khương Hà vừa nói xong, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.
Là Cố Tây Lăng.
Cô lập tức nháy mắt với Kim Chung.
Đồng thời, cô chỉ vào hầm bánh mì.
Nói đến đồ ăn, cậu bé chảy nước miếng, gật đầu liên tục và làm động tác khóa miệng để đảm bảo rằng mình sẽ không nói nhảm.
Khương Hà tin cậu.
Cô nhìn Cố Tây Lăng, "Sao hôm nay anh về sớm thế, tôi còn chưa kịp chuẩn bị bữa tối."
Cô vẫn chưa nói hết câu thì Cố Tây Lăng đã nắm cổ tay cô đi lên nhà.
Qua biểu hiện của anh, có vẻ anh đã biết tất cả mọi thứ.
Cô quay đầu nhìn Kim Chung, ánh mắt cậu như muốn nói: Dì xong rồi dì ơi!
Khương Hà cắn môi và vào nhà cùng Cố Tây Lăng.
Vừa bước vào phòng, anh đã đẩy cô vào góc và khàn giọng hỏi: "Hôm nay em vào rừng, suýt đụng phải quân Miến Quốc! Phải không?"
Khương Hà theo bản năng co rúm lại, "Tôi... tôi quên mất, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ muốn hái mấy cây nấm mà thôi. Thật sự..."
Trong mắt Cố Tây Lăng hiện lên sự tức giận, nó như muốn nuốt chửng cô, "Khương Hà, em hoàn toàn không để ý đến lời tôi nói! Những người lính Miến Quốc như thế nào em thật sự không biết hay giả vờ như mình không biết?"
Khương Hà lập tức cúi đầu, khẽ nói: "Cố Tây Lăng, tôi biết mình sai rồi. Tôi thực sự sẽ không bao giờ đến đó hái nấm nữa. Tôi hứa..."
Cố Tây Lăng nhìn vết thương trên môi cô.
Anh không hề muốn trách móc cô một cách tàn nhẫn.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới lời nói của Ma Tử, anh liền không thể bình tĩnh được!
Anh muốn giết chết ba con chó Miến Quốc đó!
Khương Hà cảm thấy cơn giận của anh vẫn chưa nguôi, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh, "Tôi... tôi đảm bảo với anh, thật sự..."
Giọng nói mềm mại và ngọt ngào của cô vọ nhỏ...
Rất hấp dẫn.
Nó trắng và đẹp, ngon và mềm.
Một con chó Miến Quốc sẽ phát điên khi chỉ nhìn thấy một người phụ nữ chứ đừng nói đến người vợ nhỏ xinh đẹp này của anh.
Nếu như hôm nay không có Kim Chung thông minh, hậu quả của cô... sẽ rất thảm khốc.
Nghĩ đến đây, Cố Tây Lăng vẫn rất tức giận, anh ôm lấy vòng eo thon cô, dùng sức cắn vành tai của cô, "Khương Hà! Nếu em lại không nghe lời, tôi sẽ trói em vào bên người! Em có nghe thấy không! "
Người vợ nhỏ mà anh thậm chí còn không dám chạm vào.
Vậy mà cô ấy suýt bị con chó Miến Quốc bắt nạt.
Anh có thể chịu đựng được chuyện này không?
Lời nói của Cố Tây Lăng rất độc đoán và có uy lực.
Trong chốc lát, lời nói của anh đánh lên ngàn đợt sóng trong đầu Khương Hà.
Anh cắn vào vành tai cô, có cảm giác hơi giòn và tê dại.
Nó giống như bị điện giật vậy.
Cảm giác đó xâm nhập vào tứ chi của cô từng chút một, nuốt chửng cô từng chút một.
Cả người mất thăng bằng, mềm yếu...
Bất lực dựa vào anh.
Đột nhiên cả căn phòng trên tòa nhà trúc chỉ còn lại tiếng thở.
Hai người dần hòa quyện vào nhau.
Rất nặng, rất đục.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro