Chương 31
Hệ thống giơ chân cáo nhỏ lên, nghiêm túc nói: "Cô Khương Hà, cô có muốn tôi dạy cho cô ba chiêu để đảm bảo cô sẽ ngay lập tức hạ gục tên phản diện tưởng chừng như cứng rắn và không thể lung lay này không?"
Khương Hà không thèm đáp lại mà trực tiếp làm lơ nó.
Kết quả, con cáo trắng hệ thống vẫn tiếp tục lảng vảng quanh cô: "Thật ra Cố Tây Lăng rất thích cô. Thật đấy! Cô phải chủ động, rồi cô nói gì hắn cũng sẽ đồng ý! Cô là người đến từ tương lai, chủ động nắm lấy bàn tay rồi hôn hắn cũng không có gì lạ cả."
Ồ, cô vẫn chưa thể làm được việc đó.
Cố Tây Lăng trước mắt dù sao là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết này, hiện tại có thể bán đồ sứ, ai biết sau này hắn còn làm gì nữa?
Giết người cướp của?
Sao cô dám giao phó cho loại người này cả đời?
Cô vẫn muốn sống đến cuối cùng rồi vỗ mông rời đi.
Vì vậy, cô sẽ không để hệ thống dụ dỗ cô.
"Cô Khương Hà, đây không phải thân thể của cô, nếu như cơ thể này có làm sao cũng không liên quan tới cô. Nhanh lên, để hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể làm được!"
"Cô Khương Hà, thật bất lịch sự khi cô phớt lờ người khác như vậy!"
"Cô Khương Hà! Hiện tại tôi cảnh cáo cô, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ này, tôi... sẽ khiến cô phải hối hận cả đời!"
Hệ thống cáo trắng kiêu ngạo cuối cùng cũng im lặng, không tiếp tục lảng vảng nữa, cuối cùng Khương Hà cứ thể ngủ thiếp đi.
Trời đã sáng.
Có tiếng động bên ngoài và cô biết điều đó.
Cố Tây Lăng đã thức dậy.
Cô cố tình không dậy làm bữa sáng cho anh.
Cô nghĩ anh sẽ đến và bảo cô dậy nấu cho anh, nhưng...anh đã không đến...
Có mùi củi.
Anh đang tự mình nấu à?
Không còn tiếng động gì.
Khương Hà rời giường.
Anh để thức ăn trong nồi.
Lòng cô trầm xuống, cô lập tức cảm thấy mình quá ngây thơ.
Cô đùa giỡn với anh, nhưng anh không quan tâm đến điều đó, anh còn dậy sớm, làm bữa sáng và đặc biệt để lại cho cô.
Tuy mùi vị không được ngon lắm nhưng thực sự khi ăn vào miệng khá khó chịu.
Kim Chung hỏi: "Dì, món này dở đến muốn khóc phải không? Con cũng nghĩ vậy, nhưng con là đàn ông, không thể tùy tiện khóc được. Dì, đừng khóc. Con giàu lắm. Bây giờ chúng ta vào thị trấn để ăn nhà hàng nhé.''
Khương Hà không thể giải thích được sự nghẹn ngào của mình khi nghe Kim Chung nói.
Không biết lý do tại sao.
Cô rất không vui.
Nhưng Kim Chung bỗng nhiên ân cần chu đáo như vậy, ngay cả đại ác nhân Cố Tây Lăng cũng như vậy.
Cô nhận ra mình là Khương Hà.
Cô ở lại đây không phải vì bị hệ thống ép buộc mà vì cô tự nguyện.
Nghĩ đến đó cô lại thấy cảm động hơn một chút.
Cô phải hoàn thành nhiệm vụ bằng cả trái tim, sau đó sống sót đến cuối truyện và quay trở lại thời hiện đại.
Quay lại?
Bây giờ cô mới nghĩ đến nó.
Khương Hà cảm thấy mình thật ngây thơ, cô đã chết, chết một cách đột ngột, chính vì thế mà cô mới đến được những năm 70 này. Ông trời đã cho cô một cơ hội được sống lại, dù có rất nhiều điều kiện để đánh đổi nhưng cô không phải nên trân trọng nó ư?
Đột nhiên, cô rơi vào khoảng không.
Thấy cô không lên tiếng, Kim Chung hốt hoảng: "Dì, dì bị bệnh phải không? Con sẽ đi gọi chú, để đưa dì đi khám, dì sẽ không sao đâu."
Khương Hà nắm lấy tay cậu: "Dì không bị bệnh, chỉ hơi khó chịu thôi."
"Không thoải mái ở đâu?"
"Đây."
Khương Hà chỉ vào tim cô.
Ngay lập tức Kim Chung hà hơi thổi: "Dì ơi, không còn đau nữa đâu."
Cái đầu nhỏ của cậu đột nhiên nghĩ ra cách ấm áp này khiến Khương Hà không thể tin được.
Nhưng nghĩ lại thì, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Chỉ cần đối xử tốt với cậu, cậu sẽ đối xử tốt với bạn.
Khương Hà đặt món bánh ngũ cốc thô và cháo khoai lang khó chịu xuống.
"Chờ một chút."
Cô tự nấu chút đồ, chiên một món ăn kèm và làm một chiếc bánh trứng khác.
Kim Chung ăn rất vui vẻ, ăn được một miếng lại một câu, con yêu dì.
Khương Hà bỏ số bánh còn lại vào giỏ rồi đi ra đồng.
Cô tìm kiếm xung quanh vài lần nhưng không tìm thấy Cố Tây Lăng.
Cô hỏi Ma Tử mới biết Cố Tây Lăng và Phương Bân đã ra khỏi thôn từ sáng, nhưng họ đi đâu thì cô cũng không biết.
Tim Khương Hà đập liên hồi.
Chẳng lẽ họ thật sự muốn bán đồ sứ? Và giờ đang đi tìm người mua?
Cuối cùng sau khi thuyết phục bản thân, khi xảy ra chuyện như vậy, cô lại cảm thấy tức giận và chán nản!
Nhưng cô cũng cảm thấy, khi đối mặt với cơm ăn áo mặc, nhắc đến tình cảm dân tộc có vẻ hơi đạo đức giả.
Nhưng nếu anh chỉ muốn đi theo con đường bán bảo vật quốc gia, thì sự nỗ lực trước đây của cô sẽ vô ích.
Con cáo hệ thống đột ngột xuất hiện, nói: "Cô Khương Hà, cô hiểu ra rồi phải không? Chỉ cần bán đi đống đồ sứ đó, anh ta sẽ quay lại con đường ban đầu. Tất cả các sự ưu đãi bạn đã tích lũy trước đó sẽ bị xóa. Đây gọi là...sai một li, tất cả đều vô ích! Cô Khương Hà, dù là tình cảm gia đình, đất nước, hay vấn đề ăn mặc, cô cũng phải cẩn thận suy nghĩ!"
Khương Hà dựa vào một cái cây, ra lệnh: "Mày ra đây."
Cáo trắng hệ thống xuất hiện, chống cằm với vẻ kiêu ngạo.
Khương Hà lao tới và chộp lấy con cáo trắng đang tỏ vẻ thanh tao!
Cô thực sự đã bắt được nó!
Cô tưởng đó chỉ là một ảo ảnh!
Không ngờ khi chạm vào cảm nhận được nó có thực thể!
Cảm giác mềm mại khi chạm vào không tạo cảm giác thoải mái cho lắm!
Khương Hà cảm thấy mọi thứ đều đang trong tầm khống chế của mình, hung ác nói: "Cáo nhỏ, hoan nghênh đến với thế giới hiện thực của thập niên 70. Từ giờ trở đi, mày sẽ là thú cưng ngoan ngoãn của tao!"
Cáo trắng sững sờ:"Khương...Khương Hà, cô... làm thế nào cô lại biết có thể kéo tôi ra khỏi không gian ảo?"
"Mày thật sự cho rằng tao đọc nhiều tiểu thuyết hệ thống như vậy mà không biết gì sao? Tao là một mọt sách, cơ cấu của mỗi hệ thống hầu như đều giống nhau, cho nên, mày nhất định không bao giờ tưởng tượng được có một ngày sẽ rơi vào trong tay tao phải không?"
Khương Hà vừa nói vừa dùng tay nhẹ nhéo vào cổ con cáo trắng.
Con cáo trắng khó khăn đá chân, tru lên: "Cô Khương Hà! Cô đang bóp cổ tôi! Cô cũng sẽ chết! Nhiệm vụ chuyển hóa nhân vật phản diện của cô thất bại, cô không còn cơ hội được sống lại nữa!"
Khương Hà đương nhiên biết điều này, cô cũng không muốn bóp chết con cáo nhỏ này, cô nheo mắt lạnh lùng hỏi: "Nói xem, vậy phải làm thế nào?"
"Làm thế nào? Không phải tôi đã nói rồi sao? Cô cứ dùng mỹ nhân kế đi! Cái này rất dễ bảo trì, nếu không biết sử dụng, tôi có thể dạy cô, đồng thời còn có thể cung cấp đạo cụ, vài bộ quần áo đẹp, hoặc dầu thơm... có thể giúp cô thành công chỉ với một lần!"
Lúc này Khương Hà thật sự muốn đập chết nó, nó lại nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu: "Tao đang hỏi mày làm sao để giải quyết cái hệ thống ràng buộc này, tôi muốn sống theo cách của mình, không muốn bị hệ thống ma quỷ của mày thao túng! "
Cáo trắng nghe vậy lập tức nghiêm túc nhìn Khương Hà, run giọng nói: "Không có cách nào, kể từ khi cô chết, cô đã bị hệ thống trói buộc bằng máu, không thể thoát được! Hệ thống này cũng không yêu cầu bất cứ điều gì quá mức. Nếu cô sử dụng hệ thống để mở khóa cheat thì cô sẽ phải trả giá tương ứng, đây là một điều hết sức bình thường! Cô Khương Hà... hãy chấp nhận hiện thực đi. "
Cuối cùng thì...
Khương Hà dường như không còn cách nào khác hơn phải bình tĩnh chấp nhận, cô chán nản ngồi dưới gốc cây, tiêu hóa mọi thông tin. Có thật sự phải như vậy không? Hay chấp nhận đề nghị của cáo trắng?
Tại sao không cởi quần áo ra... Chủ động một lần... Có thể hoàn thành nhiệm vụ và sống sót không phải quan trọng nhất sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro