Chương 36
Mặc dù trời đã tối.
Nhưng Cố Tây Lăng vẫn thấy được gò má của cô hơi ửng đỏ, vậy nên anh vùi đầu vào cẩn thận giặt đồ lót.
Dường như anh có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của cô.
Ánh trăng chiếu vào hai người, chung quanh chỉ còn lại tiếng côn trùng và tiếng chim rả ríc, trong không khí vẫn còn phảng phất một tia ngọt ngào thần bí.
Anh giặt, cô đứng nhìn.
Sau đó Khương Hà tò mò nghiêng đầu hỏi: "Cố Tây Lăng, lúc trước anh chỉ đi rửa bát mà cũng kêu sẽ bị mất mặt, hiện tại không để ý tới mặt mũi nữa rồi sao? Giặt quần áo cho vợ thì không xấu hổ à?"
"Không xấu hổ."
Cố Tây Lăng hống hách nói.
Anh là người đàn ông lên được phòng khách xuống được nhà bếp, co được duỗi được.
Cố Tây Lăng giặt đồ rất quyến rũ.
Khương Hà hôn lên trán anh, sau đó cười khúc khích chạy lên nhà.
Cố Tây Lăng vẫn luôn rất dè dặt về mặt cảm xúc.
Bị cô hôn bất ngờ nhất thời khiến anh không thể bình tâm được.
Khương Hà trước đây không cảm thấy những cảm xúc này.
Bây giờ đủ loại lo lắng, sợ hãi chợt hiện lên trong đầu cô.
Mặc dù kế hoạch của anh rất hoàn hảo, nhưng cô vẫn lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên cô không có ý định ngủ trước.
Tiểu Bạch đi tới, dựa vào khung cửa.
Khương Hà lấy ra một lọ thủy tinh, "Tiểu Bạch, tới nếm thử đi. Mùi vị rất ngon."
Tiểu Bạch ngạo mạn quay đầu lại: "Tôi là hệ thống, tôi không muốn ăn đồ cô làm."
Khương Hà không tin nên mở lọ thủy tinh và lấy ra một cái bánh quy. Mùi... đơn giản là quá thơm!
Tiểu Bạch lập tức bị hấp dẫn, không tự chủ được mà quay đầu lại, nhìn chằm chằm cái bánh quy trong tay Khương Hà, không ngừng ngửi.
Khương Hà khéo léo ôm lấy thân thể mềm mại của Tiểu Bạch, vuốt ve bộ lông mềm, cho cậu ăn bánh quy : "Tiểu Bạch... mày có vật liệu đặc biệt nào có thể chế tạo áo chống đạn không?" ."
Tiểu Bạch mím môi: "Không, không có, phần thưởng của cô đã được phát rồi! Không có vật liệu đặc biệt."
Khương Hà trở nên lạnh lùng, cô cất bánh quy trong tay đi.
Tiểu Bạch trực tiếp xông tới: "Bánh quy, bánh quy của ta!"
"Không còn nữa! Tất cả đều là của Kim Chung."
Tiểu Bạch lập tức nổi giận: "Khương Hà! Cô mang ra đây cho tôi!"
Khương Hà vặn ngón tay, "Hệ thống, mày là hệ thống, sao có thể ăn được những thứ của con người. Nó không tốt cho sức khỏe của mày, tao là đang nghĩ đến sức khỏe của mày."
Tiểu Bạch giận đến suýt trố mắt ra, nhìn lọ bánh quy thơm ngon trước mặt, người phụ nữ này đúng là không phải loại hiền lành gì.
Một người một cáo rơi vào bế tắc.
Cuối cùng Tiểu Bạch thỏa hiệp trước, nó đứng lên bằng hai chân trước, cúi đầu nói: "Tôi đi xem có tìm được... vật liệu đặc biệt nào cho cô không... Nhưng! Tất cả số bánh quy trong tay cô phải là của tôi! "
Khương Hà đưa lọ bánh quy cho nó bằng cả hai tay: "Tao làm thứ này để cho mày. Giờ thì thưa ngài, xin cẩn thận khi sử dụng nó."
Tiểu Bạch vui vẻ cầm lọ thủy tinh biến mất.
Khương Hà vui vẻ nhếch môi, có áo chống đạn, Cố Tây Linh có thể đảm bảo an toàn.
Tuy rằng anh có khí chất của một kẻ phản diện, nhưng anh cũng sẽ có khả năng gặp bất trắc, dù sao sự xuất hiện của cô có thể gây ra hiệu ứng cánh bướm, khiến rất nhiều chuyện không thể trở thành có thể xảy ra.
Một lúc sau, Cố Tây Lăng lên đến nhà.
Thấy cô vẫn chưa ngủ, anh khẽ cau mày: "Vẫn chưa ngủ à? Đợi tôi hả?"
Khương Hà hừ một tiếng, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Cố Tây Lăng giặt quần áo xong, cảm giác rất mát mẻ dễ chịu.
Khương Hà sợ nóng tham lạnh nên muốn ôm anh.
Cố Tây Lăng dùng đầu ngón tay vuốt cằm cô, "Khương Hà, đừng thách thức giới hạn của tôi."
Khương Hà lập tức buông anh ra và vô thức giữ một khoảng cách nhất định.
Nhưng cô vẫn nhìn anh: "Anh phải bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để mình bị thương."
Cố Tây Lăng yêu chiều: "Đừng lo lắng nữa, ngủ đi."
"Ừm."
Khương Hà không ngủ được, cô đang đợi Tiểu Bạch mang vật liệu tới.
Cô chờ và chờ.
Rồi ngủ quên trong khi đang chờ đợi.
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao nhưng vẫn không thấy Tiểu Bạch đâu cả.
Khương Hà nghĩ thầm, hệ thống chết tiệt này sẽ không phải đang lừa cô đấy chứ?
Cô tìm kiếm khắp dưới, khi định gọi hệ thống ra thì cô nhìn thấy vật liệu được đặt ở phía trước máy may.
Cô khẽ nhếch khóe miệng lên, cô biết nó sẽ không thất hứa.
Hệ thống nhỏ này vẫn rất tốt, ít nhất là tốt hơn đại phản diện Cố Tây Lăng.
Khương Hà đặt bữa sáng vào nồi, để Kim Chung trông nồi thay cô và bắt đầu đi làm áo chống đạn.
So với trong tương lai, nó chắc chắn còn kém xa, nhưng nếu có thể giữ được mạng sống thì cũng đã tốt lắm rồi, dù sao cũng ít hơn vài lớp vải và nhẹ hơn mà.
Đến khi bữa sáng đã sẵn sàng.
Cố Tây Lăng tỉnh lại, cô cũng đã làm xong áo chống đạn cho anh.
"Nào, thử xem."
Cố Tây Lăng cầm lấy áo chống đạn, "Nó khá nặng, đây là loại áo gì vậy?"
Khương Hà mặc lên cho anh: "Đây là áo chống đạn, nó có thể cứu mạng anh, anh mặc vào đi, nhớ kĩ, không được cởi ra! "
Cố Tây Lăng đã nghe đây là áo chống đạn, anh biết Miến Quốc tiên tiến hình như cũng có phát triển cái này. Nhưng bây giờ nó lại xuất hiện trên tay vợ anh, hình như còn là do chính tay cô làm ra.
Hứng thú với cô vợ nhỏ ở nhà của anh đột nhiên được khơi dậy: "Em lấy nó ở đâu ra, thứ này không dễ làm đâu."
"Đừng thắc mấc về chuyện này, cứ mặc nó đi."
Cố Tây Lăng trìu mến nhìn Khương Hà, "Nhớ bảo trọng, tôi vẫn chưa xác định được khi nào sẽ quay lại, nhưng nhất định tôi sẽ thắng trở về."
"Được rồi, anh đi đi."
Khi anh đi rồi, cô cũng không nhàn rỗi.
Phương Bân đang giữ một vài chiếc bình sứ cổ dài trắng xanh.
Một là ngăn cản anh ta bán hàng, nếu anh ta không chịu nghe, cô chỉ có thể dùng biện pháp cực đoan!
Cố Tây Lăng muốn cùng lúc mang đi hơn một trăm nam nhân trong thôn, cho nên tất cả phụ nữ và trẻ em bị bỏ lại trong thôn đều đến tiễn họ.
Lương khô, nước uống và dụng cụ cần thiết trên đường đều được chất lên ngựa, họ hùng dũng rời thôn.
Sắc mặt Phương Bân tối sầm, trước khi rời đi còn nói: "Trưởng thôn, anh đã suy nghĩ kĩ chưa? Sự bình yên của chúng ta có thể bị phá hủy bởi hành vi này của anh đấy. Tôi khuyên anh nên từ bỏ chuyện này đi!"
Cố Tây Lăng nhìn về phương xa, "Phương tiên sinh, chuyện này tôi đã sắp xếp xong, cậu có thể ở trong thôn nghe tin tức."
Phương Bân lo lắng đẩy kính: "Nhưng tôi không muốn..."
Anh ta còn chưua nói hết câu.
Cố Tây Lăng đã ngắt lời, "Phương tiên sinh, giúp tôi chăm sóc mọi người thật tốt nhé."
Phương Bân sốt ruột đến mức quay đầu nhìn Khương Hà, "Phu nhân, cô không giúp tôi thuyết phục trưởng thôn sao? Đây không phải một trò chơi!"
Khương Hà bước tới : "Tôi sẽ ủng hộ bất cứ điều gì anh ấy làm. Bởi vì tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho anh ấy."
Phương Bân nhìn Khương Hà, rồi lại nhìn Cố Tây Lăng, chán nản lau mồ hôi trên trán, sau đó xốc cổ áo sơ mi lên, vội vàng rời đi.
Khương Hà nhìn Phương Bân rời đi, rồi nhìn Cố Tây Lăng: "Sau này anh ta sẽ hiểu thôi."
Cố Tây Lăng gật đầu, rồi quay sang nói với thím Vương: "Thím Vương, mọi việc trong thôn phiền thím để ý rồi, có vấn đề gì thím có thể xin ý kiến của Khương Hà."
Thím Vương cũng đã có tuổi rồi, đương nhiên không thể bắt thím đi làm việc gì nguy hiểm được.
"Trưởng thôn, đừng lo lắng về thôn chúng ta! Anh cứ đi đi!"
Cố Tây Lăng quay đầu nhìn Khương Hà rồi kéo dây cương: "Đi!"
Cả nhóm người phóng đi.
Khương Hà nhìn không rời mắt cho đến khi anh chỉ còn là một đốm mờ.
Kim Chung thì thầm vào tai cô: "Dì, chú đi hai ngày rồi sẽ về, hiện tại chúng ta có chuyện lớn cần giải quyết."
"Hả? Chuyện lớn gì vậy?"
Tiểu quỷ thông minh này biết rất nhiều thứ.
Cậu biết chuyện gì đã xảy ra trong làng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro