Chương 42

Khương Hà cứng đờ thu dọn đồ đạc, nhìn Kim Chung, cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Kim Chung, nhóc không thể đi cùng tôi, quá nguy hiểm!"

"Không sao! Kim Chung có thể bảo vệ dì." Kim Chung vỗ ngực tự tin nói.

Khương Hà nghĩ đến trước đây Kim Chung có thể một mình đánh lừa ba con chó Miến Quốc, vì vậy có lẽ sẽ tốt hơn nếu có thể mang đứa trẻ này đi cùng.

Nhưng tình hình hiện tại vẫn chưa rõ.

Tiểu Bạch chỉ nói một nửa.

Cô không biết liệu mọi chuyện có đúng như cô đoán hay không.

Cô thậm chí còn không hiểu vì sao mình lại đi tìm Cố Tây Lăng.

Cô hoảng loạn.

Đồng thời, cô cảm thấy mình cũng phải chịu trách nhiệm về chuyện này, nếu không phải cô muốn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, anh sao có thể mạo hiểm lớn như vậy.

Cô yếu ớt ngồi trên giường.

Kim Chung hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì, "Dì ơi, dì không muốn con đi cùng à?"  

Cô thực sự không quen với việc cậu đột nhiên bám lấy cô như vậy.

"Không phải là dì không muốn, nhưng đưa nhóc tới đó quá nguy hiểm." Cô đi một mình cũng rất sợ hãi.

Nhưng cô vẫn phải đi.

Kim Chung lập tức đoán được: "Dì, dì đi tìm chú à? Con đi cùng dì, con có thể hiểu được lời người Miến Quốc nói, con rất thông minh!"

Cậu bé tình nguyện đi theo.

Khương Hà cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng cô cảm thấy sẽ rất nguy hiểm nên không thể mang theo Kim Chung được.

Lỡ như bị lũ chó Miến Quốc bắt được, cô sẽ giải thích thế nào với Cố Tây Lăng đây.

Vì thế bây giờ cô rất bối rối.

Nếu cô đột nhiên chạy đi tìm Cố Tây Lăng, có phải cô quá xúc động rồi không? Có lẽ cô nên hỏi thăm tình hình trước khi đưa ra quyết định.

Khương Hà nắm lấy tay Kim Chung, "Nhóc có thấy Giang Vệ Đông nói gì khi trả lại tiền không?"  

Kim Chung khẽ cau mày, cẩn thận nghĩ lại: "Hình như hôm đó con có nhìn thấy chú ấy đi gặp một ông chú mặc quân phục. Ông chú đó đen lắm, giống như người Miến Quốc vậy."  

Lòng Khương Hà trầm xuống.

Tại sao?

Tại sao anh ta lại làm như vậy? Chẳng lẽ anh ta muốn hợp lực với quân đội Miến Quốc để giết Cố Tây Lăng?

Cho nên cô mới mơ thấy anh gặp nguy hiểm!

Khương Hà sợ hãi nghiến răng nghiến lợi: "Anh ta còn ở thị trấn không? Hay là đã rời đi rồi?"  

"Con không biết, dì đợi con chút, con sẽ đi tìm hiểu ngay."  

"Nhóc tìm hiểu bằng cách nào?"   

"Con đi tìm dì Kiều Kiều, ngày nào dì ấy cũng nhấc đến chú Giang."

Khương Hà hưng phấn ôm lấy rồi hôn lên trán cậu.

"Kim Chung ngoan, vậy con đi tìm Diệp Kiều Kiều, tìm hiểu được tin tức gì thì báo cho dì biết. Kim Chung, dì nói cho con biết một chuyện chú Giang có thể muốn giết chú của con, cho nên dù có nghe được tin tức gì, con cũng phải bình tĩnh, được chứ?" Khương Hà nghiêm túc nắm vai Kim Chung.

Cậu cũng giật mình: "Con biết rồi! Con sẽ sớm quay lại thôi."  

"Cẩn thận nhé."   

"Vâng."

Kim Chung nhanh chóng chạy đi.

Khương Hào ở nhà chờ tin tức, rất lo lắng.

Cô thu dọn đồ đạc, cô nghĩ, nếu Giang Vệ Đông thật sự muốn giết Cố Tây Lăng thì cô phải đi tìm Cố Tây Lăng báo tin.

Anh không thể xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn ở đây mãi mãi.

Tiểu Bạch ở trong góc nhếch môi, cô thật biết kiếm cớ, cô lo lắng thì cứ lo lắng đi, lại còn phải tìm lý do để lừa mình dối mình như vậy.

Trời dần tối.

Nhưng Kim Chung vẫn chưa quay lại.

Khương Hà nhìn chằm chằm về phía lối vào làng.

Tiểu Bàn và Nhị Hồ đều đã quay lại, nhưng không thấy Kim Chung, cô lo lắng hỏi: "Nhị Hồ, nhóc có thấy Kim Chung đâu không?"  

"Kim Chung đi tìm dì Kiều Kiều của cậu ấy, hôm nay cậu ấy không chơi với chúng cháu."  

Khương Hà lơ đãng ừ một tiếng, nhìn về phía xa.

Nhìn trời càng lúc càng tối, Khương Hà sốt ruột chờ đợi, sợ cậu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì bây giờ cô cảm thấy hình tượng ban đầu của nhân vật chính đã thay đổi.

Ai biết được họ sẽ làm gì với Kim Chung chứ?

Đặc biệt là Diệp Kiều Kiều.

Khương Hà đến chuồng ngựa và cưỡi ngựa đến thôn Đại Hà tìm Kim Chung.

Tới cửa thôn.

Phương Bân tiến về phía cô, nhìn cô, hơi nheo mắt lại: "Trời tối rồi, phu nhân, cô đang định đi đâu vậy?"  

Khương Hà nhìn Phương Bân và nói: "Phương tiên sinh, hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết tôi sẽ đi đâu."

Phương Bân cười lạnh một tiếng, đột nhiên tóm lấy ngựa của cô: "Cố Tây Lăng bị cô mê hoặc, nhưng tôi có thể nhìn rõ, cô không lừa được tôi đâu, cô không được đi đâu."   

Khương Hà nhìn Phương Bân đang giống như một con chó điên lên cơn: "Tôi còn có việc phải làm!"  

"Chuyện gì chứ?"   

Phương Bân nhìn vẻ mặt lo lắng của Khương Hà và biết cô thật sự có chuyện phải làm.

Nhưng anh muốn ngăn cô lại.

Đừng nói bây giờ Cố Tây Lăng có còn tin tưởng anh hay không, anh vẫn còn nợ ân tình của Cố Tây Lăng.

Anh sẽ không để kế hoạch xấu xa của Khương Hà thành công được.

Khương Hà tức giận trừng mắt nhìn Phương Bân, rồi nhìn về phương xa, Kim Chung còn chưa về, tiểu tử này đi đâu rồi? Liệu có nguy hiểm gì không?

"Tôi phải đi tìm Kim Chung. Trời gần tối rồi, nhưng nó vẫn chưa quay lại. Nó là đứa cháu duy nhất của Cố Tây Lăng." Khương Hà lo lắng nói.

Phương Bân cũng nhìn về phương xa, trời cũng đã gần tối.

Hôm nay anh đúng là đã không nhìn thấy Kim Chung.

Nhưng anh không tin Khương Hà thật sự quan tâm tới Kim Chung: "Để tôi đi tìm nó cho."

Khương Hà vẫn còn tin tưởng Phương Bân, ít nhất anh sẽ không có ý xấu với một đứa trẻ.

Cô xuống ngựa, nhường ngựa cho Phương Bân, "Anh cũng biết Kim Chung là một đứa trẻ ngoan mà."

Phương Bân cười.

Tất cả đều như nhau!

Nếu thật sự là quân tử, sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy?

Khương Hà không quan tâm đến ánh mắt chế giễu của Phương Bân, cô chỉ muốn Kim Chung an toàn và tìm hiểu được tin tức một cách suôn sẻ.

Lúc này Phương Bân vừa lên ngựa chuẩn bị xuất phát.

Kim Chung đã trở lại.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi vì chạy, cười vui vẻ chạy lại, trông rất ấm lòng.

Khương Hà ôm lấy cậu, lo lắng hỏi: "Sao về muộn thế! Trời gần tối rồi."

Giọng điệu của cô đầy sợ hãi và lo lắng.

Kim Chung liếc Phương Bân, nhỏ giọng nói: "Dì Kiều Kiều đưa con vào thị trấn nên con về muộn, dì ạ."

Khương Hà ừ một tiếng, cô nắm tay Kim Chung về nhà.

Trước khi rời đi, cô còn nói "cảm ơn" với Phương Bân.

Nhưng Phương Bân lại không hề cảm kích chút nào.

Bây giờ anh ta tin chắc rằng Khương Hà là gián điệp.

Khương Hà còn đang rất lo lắng cho Cố Tây Lăng.

Hai người vội vàng trở về nhà.

Khương Hà lấy bánh mì từ hầm bánh mì ra và pha cho cậu một cốc sữa bột.

"Trước tiên ăn đi đã."  

Kim Chung nắm tay Khương Hà nói: "Dì, chúng ta cùng ăn cơm đi, tối nay chúng ta sẽ đi tìm chú."

Khương Hà nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, sợ hãi hỏi: "Nhóc đã tìm hiểu được cái gì?"

Kim Chung gật đầu: "Đúng là chú Giang muốn hại chú của con! Chính tai con còn nghe được rằng ngày mai chú ấy định dẫn một đám người lên đường, muốn chú của con chết trên chiến trường!"  

Khương Hà nghe vậy vô cùng sợ hãi! Quả đúng như cô đoán!

Giang Vệ Đông thật sự muốn giết Cố Tây Lăng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro