Chương 44

Khương Hà siết chặt dây cương, cô cẩn thận quan sát biểu cảm và phản ứng của những người đàn ông trước mặt.

Sau khi nghe những lời Kim Chung nói.

Họ nhìn nhau.

Người đàn ông gầy gò vừa mới đắc ý nuốt nước miếng, nghiêm túc nói: "Chị dâu, đại ca ở quân khu nào, tôi dẫn chị đến đó, phụ nữ đi ban đêm rất nguy hiểm."  

Nghe này.

Khương Hà hít sâu một hơi và cứng ngắc cười: "Không... không cần, tôi... chúng tôi... biết... đường đi."

Người đàn ông có râu nhiệt tình nói: "Chúng tôi kính trọng những người lính nhất! Họ đã ở tiền tuyến bảo vệ quê hương và đất nước của chúng ta, nhờ vậy chúng tôi mới có cuộc sống ổn định như bây giờ. Vậy nên chị dâu, chị đừng khách sáo với chúng tôi, chúng tôi sẽ hộ tống chị."  

Khương Hà nhìn Kim Chung.

Kim Chung khẽ trấn an cô.

Cậu bé này rất thôn gminh và có rất nhiều thủ đoạn.

Tìm được cơ hội trốn thoát có cơ hội cũng không phải là không thể.

Tránh bị xúc phạm cũng là một điều tốt.

Nhưng cô phải thừa nhận rằng những người lính ở thời đại này thực sự là những sinh vật tối cao.

Người đàn ông có râu và người đàn ông gầy gò mở đường ở phía trước, người đàn ông to béo ở phía sau bọc hậu.

Kim Chung lại ngủ thiếp đi.

Người có râu không ngừng trò chuyện với cô, hỏi: "Chị dâu, đại ca ở trong bộ quân, không quân hay là biên phòng lực lượng vậy?"

Khương Hà đã đọc vô số tiểu thuyết cổ trang, và hầu hết các nam chính trong tiểu thuyết cổ trang đều là quân nhân.

Vậy nên cô vẫn biết chút ít.

"Biên giới... lực lượng gìn giữ hòa bình."

"Đây là đội quân mạnh nhất, họ nhiều năm không về nhà, còn luôn ở trong môi trường khắc nghiệt." Người có râu khen ngợi: "Chị dâu, chắc chị cũng phải vất vả lắm, còn phải nuôi con một mình."  

Khương Hà nhẹ nhàng cười nói: "Không sao... tôi quen rồi."

Khi người có râu thấy Khương Hà không nhìn mình cũng không nói nhiều, anh cũng không nói thêm gì.

Đoàn người chậm rãi tiến về phía trước.

Kim Chung thoải mái ngủ được một lúc thì tỉnh dậy, ghé vào tai Khương Hà nói: "Dì, khi mặt trời mọc chúng ta sẽ tìm cách trốn thoát, cháu sẽ nghĩ cách dụ bọn họ đi."  

Khương Hà nghe vậy khẽ cau mày: "Như vậy quá nguy hiểm, chúng ta sẽ tùy theo tình huống mà hành động."

"Dì, không sao đâu."  

"Đừng nói nữa và ngủ đi."   

Khương Hà vỗ đầu anh, bảo anh đi ngủ, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.

Kim Chung chỉ có thể ngoan ngoãn ngủ.

Bầu trời dần sáng với những tia nắng ban mai.

Có lẽ vì hơi mệt nên cô đã thả lỏng cảnh giác.

Người có râu thấy cô đang mệt mỏi thì nói: "Chị dâu, chị có thể nghỉ dưới gốc cây này một lát, chúng tôi có thể đợi."   

Kim Chung buôn chuyện hỏi: "Chú, chú làm nghề gì vậy? Có bằng bố cháu không?"   

"Cũng gần như vậy, chú là người làm ăn, lần này chsu muốn làm ăn lớn, nên sẽ tới biên giới, về sau có lẽ sẽ không đi như này."

Được rồi!

Không cần phải lo lắng về việc anh ta đang nói dối.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Khương Hà mệt mỏi thiếp đi, tảng đá trong lòng nhẹ rơi xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Khương Hà đã nghe thấy giọng nói của Giang Vệ Đông trong giấc mơ của mình.

Thật kỳ lạ.

Nam chính này thực sự đã tạo ra ám ảnh tâm lý với cô.

Bề ngoài thì là vì lợi ích của cô nhưng thực chất anh lại muốn biến cô thành góa phụ.

Thật là một người nham hiểm.

Đột nhiên tiếng của Kim Chung vang lên, "Dì ơi, dậy nhanh đi! Dì ơi!"   

Khương Hà tỉnh dậy và trợn mắt nhìn Giang Vệ Đông!

Đó không phải là một giấc mơ!

Anh ta thực sự ở đây.

Jiang He bật dậy như thể nhìn thấy một con ma, cô nắm tay Kim Chung: " Kim Chung, chúng ta đi thôi!"

Kết quả là người đàn ông to béo đã chặn đường bọn họ: "Anh ơi, cô ta muốn chạy."

Giang Vệ Đông nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu không được cản đường, anh chậm rãi đi về phía trước: "Em ghét tôi như vậy sao? Tại sao nhìn thấy tôi ma như thấy ma vậy?"

Khương Hà nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: "Anh không biết tại sao tôi lại bỏ chạy sao?"

Giang Vệ Đông ngơ ngác nhìn cô: "Tôi thực sự không biết tại sao em lại chạy. Em là phụ nữ mà lại cưỡi ngựa trong đêm vào rừng với một đứa trẻ, em có biết nó nguy hiểm đến mức nào không?"  

Khương Hà tức giận trừng mắt nhìn Giang Vệ Đông: "Không liên quan gì đến anh, mời anh tránh ra."   

Giang Vệ Đông không hề có ý nhượng bộ, "Tôi sẽ không để em đi một mình, quá nguy hiểm."   

"Giang Vệ Đông, anh muốn làm gì? Tôi với anh cũng không có quan hệ gì!" Khương Hà hung ác trừng mắt nhìn anh.

Cô thực sự không hiểu người đàn ông này muốn làm gì.

Giang Vệ Đông cảm thấy cô rất chán ghét và đang từ chối anh, nhưng ở nơi hoang dã này, anh không thể để cô một mình, "Em đi tìm Cố Tây Lăng phải không? Anh sẽ đưa em đến đó."  

"Không cần."

Khương Hà không thể tin lời anh.

"Khương Hà! Em thật sự không biết nơi này là nơi nào sao? Nếu không bị quân Miến bắt đi thì cũng bị quân đội nơi này đuổi đi! Em còn muốn đi gặp Cố Tây Lăng sao?"  

Giang Vệ Đông không biết từ khi nào.

Giữa anh và cô ấy đã trở nên như thế này.

Khương Hà mím môi.

Phía trước có quân Miến Quốc và phía sau có Lực lượng vũ trang.

Cô thì lại không có danh tính.

Nhưng Giang Vệ Đông thì khác, anh ta có chức quyền, còn có gia thế vững chắc, cô và anh quả thực có thể đến đích một cách suôn sẻ.

Nhưng...

Anh muốn giết Cố Tây Lăng!

Liệu anh có bằng lòng đưa cô đi tìm Cố Tây Lăng không?

Không thể nào!

Đương nhiên Khương Hà không thể tin anh.

Cô nắm tay Kim Chung, dắt ngựa, quay người muốn lên ngựa rời đi.

Kết quả là cô cảm thấy choáng váng.

Cô lắc đầu, trừng mắt nhìn Giang Vệ Đông, "Anh... anh đã làm gì tôi?"

Giang Vệ Đông nhìn cô: "Vì sự an toàn của em, tôi phải làm vậy. Khương Hà, tôi hy vọng em có thể hiểu cho tôi."   

Tôi hiểu cái gì.

Tên khốn nạn!

Khương Hà muốn bóp chết Giang Vệ Đông.

Cô sắp ngất đi.

Cô dường như nhìn thấy sự đau đớn trong mắt Giang Vệ Đông.

Chắc nó chỉ là ảo tưởng của cô.

Tất cả những gì anh ta làm chỉ là lợi dụng cô và giết Cố Tây Lăng.

Cố Tây Lăng hiện đang chiếm giữ khu vực ba không có gì, nhưng lại là mối lo ngại cho Lực lượng Vũ trang.

Nếu Giang Vệ Đông giải quyết được Cố Tây Lăng, anh ta sẽ nhận được chiến công lớn.

Kim Chung nhìn Khương Hà ngất đi, cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Giang Vệ Đông: "Chú là người xấu!"

Vừa nói cậu vừa định bỏ chạy.

Kết quả là đầu cậu va vào cái bụng to của gã béo.

Gã đàn ông to béo dùng bàn tay nhanh nhẹn bắt được Kim Chung.

Kim Chung chật vật giãy dụa.

Giang Vệ Đông phất tay: "Đem bọn họ lên xe."  

Khương Hà và Kim Chung đều được đưa lên xe tải của Giang Vệ Đông.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Khương Hà, Giang Vệ Đông khẽ giơ bàn tay run rẩy lên nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cô.

Nhìn cô thật gần.

Tim anh đập mạnh, như muốn nhảy ra ngoài.

Cảm giác kỳ lạ giống như muốn bao trùm lấy anh.

Kim Chung ở bên cạnh nói: "Dì chỉ yêu chú cháu chứ không yêu chú! Chú xấu lắm!"   

Giang Vệ Đông nheo mắt: "Một tên cướp như Cố Tây Lăng thì có tư cách gì để cưới cô ấy chứ?"   

"Haa! Dì cháu không yêu chú, dì ấy ghét chú! Dì ấy rất ghét chú!"   

Kim Chung không ngừng nói.

Giang Vệ Đông tức giận nhét một mảnh vải vào miệng cậu, ném cậu vào ghế xe phía trước, đứa nhỏ này quá ồn ào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro