Chương 71 - 75
Lúc này Khoa Lan đã bắt đầu kiểm tra thương thế trên người Thụy Khắc, miệng vết thương của hắn hoàn hảo, nhưng vết thương trên bụng có vẻ phiền toái, sau vài lần kiểm tra, hắn rốt cục xác định, nội tạng của Thụy Khắc đúng là bị vỡ tan. Sau khi xác định kết quả, hắn hơi hơi nhăn lại lông mi, đối với Tạp Lạc Tư lắc lắc đầu. Tạp Lạc Tư thấy thế, nói một câu,
"Không quan hệ, ta đã cho người đi gọi Lục Văn Thụy lại đây , ngươi hiện tại chỉ cần tạm thời làm cho vết thương trên bụng hắn ngừng đổ máu thì tốt rồi."
Khoa Lan nghe vậy, gật gật đầu, đầu tiên hắn nâng hai tay lên, đặt ở phía trên bụng Thụy Khắc, chỉ thấy một tia sáng trắng bắt đầu hội tụ ở đầu ngón tay của hắn, tiếp theo là một trận bạch quang mãnh liệt hiện lên, vết thương của Thụy Khắc vốn đang không ngừng chảy máu liền rất thần kỳ mà dừng lại.
Thụy Lạp cùng Tu Nhĩ Tư ở một bên nhìn thấy Thụy Khắc rốt cục không hề đổ máu , trong lòng cũng dần dần yên ổn xuống. sau khi mọi người lặng im một lát, đột nhiên nhìn thấy có hai bóng người đi đến, Tu Nhĩ Tư bọn họ ngẩng thì thấy, nguyên lai là Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc chạy đến.
Thụy Lạp vừa thấy Lục Văn Thụy đến cũng rất kích động muốn bổ nhào vào trước mặt y, đáng tiếc cái đuôi của Thụy Khắc vẫn quấn quít lấy thắt lưng của hắn, hắn căn bản là không thể nhúc nhích, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể mang vẻ mặt chờ đợi nhìn đối phương, mở miệng nói:
"Thụy, van cầu ngươi cứu Thụy Khắc đi, ta biết sự tình trước kia đều là chúng ta không đúng, bất quá hiện tại ta đã không cùng với ngươi tranh giành Mễ Lai Khắc ca ca , về sau ta sẽ tránh các ngươi rất xa, ngươi có thể cứu Thụy Khắc không? Ta không muốn hắn chết."
Nói xong hắn liền khóc lên, vẻ mặt kia giống như một đứa nhỏ bất lực, lúc này, ở trên người Thụy Lạp không còn nhìn thấy một chút nào kiêu căng như dĩ vãng. Lục Văn Thụy có chút kinh ngạc nhìn Thụy Lạp, tiếp theo gật gật đầu.
"Nếu có thể cứu, ta sẽ hết sức đi cứu , ngươi không cần lo lắng."
Nói xong hắn bước đi đến trước giường, đưa tay ra bắt đầu ấn ấn trên người Thụy Khắc, sau khi tinh tế xem xét vết thương trên người đối phương, hắn mới thu hồi tay, nói với Tu Nhĩ Tư bọn họ :
" trước đó, có phải các ngươi đã dùng cách tạm thời che lại miệng vết thương của hắn hay không"
"Đúng, trước đó chúng ta sợ Thụy Khắc mất máu quá nhiều, cho nên để cho Khắc Lý đóng băng miệng vết thương của hắn, có vấn đề gì sao?"
Tu Nhĩ Tư có chút sốt ruột hỏi, chẳng lẽ phương pháp bọn họ xử lý không đúng sao? Chẳng lẽ Thụy Khắc thật sự không cứu được?
Lục Văn Thụy tất nhiên là nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương, hắn thản nhiên nói:
" Nội tạng của Thụy Khắc vốn cũng đã vỡ tan , lúc ấy các ngươi không thể cầm máu cho hắn, phải không?" Nhìn thấy Tu Nhĩ Tư gật đầu, y mới tiếp tục nói:"Kỳ thật phương pháp của các ngươi là không sai, nhưng các ngươi sử dụng "Băng" có hàn tính rất mạnh nên hiện tại nội tạng của hắn đã bị hàn khí xâm nhập , tình huống trở nên có chút phiền phức . Nếu trực tiếp dùng năng lực của ta là không đủ , hiện tại cần phải ôn dưỡng vết thương trên bụng hắn vài ngày, đợi cho tình huống chuyển biến tốt một ít, ta lại đến trị liệu cho hắn, như vậy hẳn là không có vấn đề gì. Ta hiện tại phải về nhà lấy vài thứ, các ngươi chờ một chút."
Y nói xong sau đó bước đi ra ngoài, để lại Tu Nhĩ Tư cùng Thụy Lạp vừa mừng vừa lo, khi bọn họ nghe được câu"Dùng của ta năng lực là không đủ " của Lục Văn Thụy, đã có chút tuyệt vọng, không nghĩ tới ngay sau đó, y còn nói chỉ cần để cho Thụy Khắc ôn dưỡng trước mấy ngày thì tốt rồi. Tuy rằng bọn họ không hiểu "Ôn dưỡng" là ý tứ gì, bất quá câu "Không có gì vấn đề" của Lục Văn Thụy, bọn họ nghe được rất rõ ràng, bọn họ cũng đều biết Thụy Khắc nhất định sẽ khỏi hẳn .
Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan nghe xong cũng yên tâm, dù sao trước đây Thụy Lạp cùng Thụy Khắc vừa mới cử hành xong nghi thức kết bạn, nếu giờ đây Thụy Khắc có chuyện gì, bọn họ thật đúng là không thể công đạo cùng hiến tế.
Sau một lúc lâu, Lục Văn Thụy trở lại , trong tay y còn cầm một cây trắng trắng thô thô gì đó, mọi người thấy thứ trong tay y đều có chút mờ mịt, không rõ đây là cái gì.
Kỳ thật đây chính là một loại nhân sâm hoang mà Lục Văn Thụy trước đó mang về trồng trong nhà mình, chỉ thấy y vung tay vài cái thì củ sâm trên tay y đã biến thành vài đoạn đều nhau.
Lục Văn Thụy lấy ra một đoạn, đem nó cầm ở trong tay, lại dùng tay kia mở miệng Thụy Khắc, tiếp theo y vận nội lực, đem đoạn nhân sâm ngắn kia trực tiếp ép thành nước, toàn bộ đưa vào miệng Thụy Khắc, sau đó y lại nhẹ nhàng giúp đối phương nhuận hầu, chỉ nghe một tiếng "Cô lỗ", Thụy Khắc đã thuận lợi đem nước nhân sâm nuốt xuống.
Tiếp theo Lục Văn Thụy vươn tay phải, giơ ra ngón trỏ cùng ngón giữa, điểm vài cái ở khu vực gần miệng vết thương trên bụng đối phương, chỉ thấy ngay sau khi y hành động, miệng vết thương nguyên bản vừa muốn bắt đầu đổ máu lập tức ngừng lại. Tiếp theo Lục Văn Thụy lấy ra dược thảo cầm máu, cẩn thận đem chúng nó đắp lên trên miệng vết thương ở phần bụng của đối phương, đợi cho thảo dược bao trùm toàn bộ miệng vết thương, lúc này y mới lấy ra một mảnh vải sạch sẽ băng bó vết thương cho đối phương.
Tạp Lạc Tư bọn họ đều ở một bên nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Lục Văn Thụy, nhìn động tác của y như mây bay nước chảy lưu loát sinh động bàn, thật sự làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Đợi cho y đem mảnh vải cột lại xong, mọi người mới nghe được y mở miệng nói:
"Hiện tại ta đã cho hắn uống xong một ít nước nhân sâm, nhân sâm là loại dùng để bổ dưỡng thân thể , nơi này còn có 5 đoạn, về sau, các ngươi mỗi ngày lấy ra một đoạn, thêm nước vào trong nồi nấu còn khoảng một chén, sau đó cho hắn uống . Ta phỏng chừng sau khi hắn dùng hết số nhân sâm này, vết thương trên bụng hắn trên cơ bản đã được ôn dưỡng tốt lắm, đến lúc đó ta có thể tiến thêm một bước trị liệu cho hắn."
Nói xong, y đem vài đoạn nhân sâm trong tay đưa cho người gần mình nhất: Thụy Lạp. Sau khi Thụy Lạp tiếp nhận nhân sâm, mang theo vẻ mặt cảm kích nói:
"Thụy, thật sự cám ơn ngươi , ta nhớ rõ mỗi ngày đều cho ngao canh cho hắn. Cám ơn ngươi!"
Tu Nhĩ Tư ở một bên nghe xong cũng cảm thấy mắt cay cay, liền nói "Cám ơn!", Lục Văn Thụy nghe được hai người nói lời cảm tạ cũng chỉ gật gật đầu với bọn họ, nhìn thấy nơi này đã không có chuyện của mình , y liền nói với Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan một vài việc sau đó liền kéo Mễ Lai Khắc đi ra cửa .
Mễ Lai Khắc bị lôi ra, hắn nhìn Lục Văn Thụy cứ một mực đi về phía trước, cảm thấy có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Thụy không nghĩ cứu Thụy Khắc sao? Như thế nào sắc mặt của y thoạt nhìn là lạ ?
Lục Văn Thụy tựa hồ cảm nhận được Mễ Lai Khắc nhìn chăm chú, y quay đầu nhìn bộ dáng có chút đần độn của đối phương, ý tứ nghi hoặc thể hiện quá mức rõ ràng trên mặt của đối phương, còn kém đánh một "Dấu chấm hỏi" trên đỉnh đầu mà thôi. Hắn nhịn không được lộ ra một nụ cười thản nhiên, mở miệng nói:
"Đại Thước, ngươi có cái gì muốn nói với ta sao? Hoặc là ngươi có chuyện gì không rõ, cũng muốn hỏi ta không?"
"Ân, Thụy, ngươi không nghĩ đến cứu Thụy Khắc phải không? Ta xem sắc mặt của ngươi không quá tốt, là vì chuyện xảy ra lúc Hội trao đổi sao?" Mễ Lai Khắc nghĩ vẫn nên hỏi trực tiếp.
"Không phải như thế, kỳ thật con người của ta là không đồng tình người đã muốn thương tổn ta, ta chỉ biết 'Người không đánh ta, ta không đánh người; Người cố phạm ta, ta sẽ trả gấp đôi', cho nên đối với Thụy Khắc, nếu muốn ta chủ động cứu hắn, vẫn là không có khả năng. Bất quá hôm nay ta cảm thấy thực ngoài ý muốn, ta cư nhiên thấy được Thụy Khắc cùng Thụy Lạp không đồng dạng như trước, kỳ thật không cần hỏi Tu Nhĩ Tư tộc trưởng, ta cũng đại khái có thể đoán được Thụy Khắc vì cái gì mà bị thương , nhất định là vì cứu Thụy Lạp đi, bằng không thì hắn đang tốt đẹp như thế thì làm sao mà sẽ đi trêu chọc lưu thú chứ. Tuy nhiên, Ta thật sự không nghĩ tới, chỉ là ngắn ngủn 2 tháng, thế nhưng có thể làm cho bọn họ đều cải biến chính mình, Thụy Lạp đã không hề kiêu căng như vậy, mà Thụy Khắc cũng không nông nỗi giống như trước kia, hắn tựa hồ đã hiểu được nên vì những người khác trả giá. Nhìn Thụy Lạp cùng Thụy Khắc hoàn toàn bất đồng như vậy, ta cuối cùng mới quyết định cứu hắn ."
Mễ Lai Khắc ở một bên nghe Lục Văn Thụy nói, tuy rằng hắn không phải hiểu tất cả ý tứ trong mấy câu nói đó, bất quá hắn vẫn rất là cao hứng mở miệng nói:
"Thụy, ta biết tâm địa của ngươi tối thiện lương , cho dù Thụy Khắc cùng Thụy Lạp không có thay đổi, ngươi nhìn thấy bọn họ bị thương, còn tìm tới cửa, ngươi nhất định cũng sẽ cứu bọn họ, đúng không?"
Lục Văn Thụy nghe vậy, từ chối cho ý kiến nhún vai, y cũng không cảm thấy chính mình là một người thiện lương, tại thế giới mạnh được yếu thua, tình cảm đồng tình dư thừa thật không cần thiết đi, ha ha.
Thụy Lạp cẩn thận chiếu cố cùng Thụy Khắc dưỡng thương qua 5 ngày, thương thế của Thụy Khắc sau khi dùng nhân sâm điều dưỡng thật đúng là chậm rãi tốt lên. Vào ngày thứ ba, Thụy Khắc cũng đã tỉnh lại, hắn từ trong miệng Thụy Lạp biết được hiện tại chính mình đang ở Thái Cách bộ lạc, trước đó cũng là Lục Văn Thụy xuất thủ cứu mình, hắn cảm giác có chút xấu hổ, không nghĩ tới Thụy còn có thể cứu hắn. Tiếp theo hắn nghiêng đầu, nhìn Thụy Lạp luôn uy canh cho mình, nhịn không được gợi lên khóe miệng, kỳ thật hắn vẫn là may mắn vì có thể được Lục Văn Thụy cứu trị, bằng không hắn sẽ không có thể lại một lần nữa làm bạn bên người Thụy Lạp, nếu không hắn nhất định sẽ thật đáng tiếc .
Đương nhiên trong vài ngày này, hiến tế Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc cũng thường xuyên đến thăm Thụy Khắc , dù sao cũng là bạn lữ của tiểu nhi tử nhà mình bị thương, hơn nữa thông qua lời nói của Tu Nhĩ Tư tộc trưởng trước đó thì Thụy Khắc là vì cứu Thụy Lạp, hơn nữa bọn họ tận mắt nhìn thấy Thụy Lạp cùng Thụy Khắc ở chung mấy ngày nay , hai người cuối cùng thì cảm thấy yên tâm , xem ra Thụy Lạp cũng đã tìm được bạn lữ mà có thể làm bạn cùng hắn cả đời. Đối với việc Thụy Khắc ngoài ý muốn làm cho Thụy Lạp sanh non , mọi người cũng đều cho qua, dù sao hiện tại cảm tình của bọn họ tốt lắm, hơn nữa bọn họ đều còn trẻ, về sau vẫn có thể có bảo bảo.
Sau đó, Lý Na cũng đi theo Tư Nặc tới một lần, bất quá khi biết được Thụy Lạp vừa mới sanh non , hắn cũng không có lại đến nữa, hắn còn nhớ rõ ánh mắt Thụy Lạp lúc ấy nhìn bụng mình , trong cặp mắt ruby kia tràn đầy bi thương, hắn sợ nếu cứ đến thăm, chính hắn sẽ nhịn không được mà khóc lên .
Bất quá vì gần đây đều phải vội vàng chiếu cố Thụy Khắc, cho nên Thụy Lạp cũng không có nhiều thời gian đến nhớ lại bảo bảo của mình. Sau khi Thụy Khắc dùng hết nhân sâm, Lục Văn Thụy rốt cục lại xuất hiện .
Lục Văn Thụy trước tiên kiểm tra một chút tình huống khôi phục của đối phương , cảm giác hết thảy đều giống như mình đoán lúc trước , y gật gật đầu, bắt đầu thi triển sinh mệnh lực, chỉ thấy một mảnh lục quang chói mắt trong phút chốc liền bao trùm Thụy Khắc, tiếp theo lục quang chậm rãi thu nhỏ lại, trở thành nhạt, sau đó trở thành nhạt, cho đến khi biến mất.
Lục Văn Thụy thu hồi sinh mệnh lực trong tay , tiếp theo hít sâu một hơi, từ bên giường đứng lên. Mọi người thăm dò nhìn lại, chỉ thấy những vết thương to nho trên người Thụy Khắc đều đã tiêu thất, hiện tại cũng chỉ còn lại một bộ da lông màu đỏ cho thấy trước kia có bị thương qua.
Tu Nhĩ Tư cùng Thụy Lạp kinh hỉ vọt tới trước mặt Thụy Khắc , nhìn cự lang màu bạc ở trên giường đột nhiên lắc đầu, tiếp theo bạch quang chợt lóe, một nam nhân tóc trắng mắt vàng liền xuất hiện ở trước mặt mọi người, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu với Lục Văn Thụy , tiếp theo chân thành nói:
"Thật sự cám ơn ngươi đã cứu ta, Thụy."
Lục Văn Thụy nghe vậy chỉ là nhíu mày , y nhìn thoáng qua Thụy Lạp đang đứng ở bên cạnh Thụy Khắc, cũng gật gật đầu, lập tức nói:
"Thụy Khắc, ta hy vọng trải qua lần này, ngươi có thể học được quý trọng người bên cạnh mình."
Kỳ thật ngay từ đầu y cũng đã nhìn ra bảo bảo của Thụy Lạp đã mất, phỏng chừng chuyện này ít nhiều có quan hệ với Thụy Khắc.
Thụy Khắc cũng nghe ra ý tứ hàm xúc trong lời nói của đối phương, chỉ thấy hắn vươn cánh tay đem Thụy Lạp ôm vào trong lòng mình, tiếp theo nở nụ cười trả lời:
"Ta sẽ , ta đã tìm được người tối trọng yếu rồi của mình, về sau ta nhất định sẽ quý trọng hắn."
Tạp Lạc Tư bọn họ ở một bên nghe Lục Văn Thụy cùng Thụy Khắc đối thoại, cũng đều nhìn nhau cười, con cháu đều có phúc của con cháu a, hiện tại có thể nhìn thấy hai người kia hoà thuận vui vẻ như vậy, bọn họ cũng đã thực thỏa mãn , hy vọng trong cuộc sống sau này, hai người có thể học được cách quý trọng cùng quan tâm lẫn nhau.
Bởi vì trước đó ăn hất một cây nhân sâm, thương thế của Thụy Khắc rất nhanh khỏi hẳn , hắn nhìn ra Thụy Lạp tựa hồ không đành lòng bỏ được Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc, vì thế hắn để cho Tu Nhĩ Tư bọn họ về bộ lạc trước, mà chính hắn thì cùng Thụy Lạp ở lại Thái Cách bộ lạc nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Trải qua "sự kiện lưu thú" lần trước, cảm tình của Thụy Lạp cùng Thụy Khắc có thể nói là tiến triển cực nhanh, hai người bọn họ quả thực là ngọt ngào ân ái, cơ hồ khắp nơi trong bộ lạc đều có thể nhìn thấy thân ảnh gắn bó của bọn họ, bất quá bọn họ cũng thật thức thời, họ chưa từng có tới tìm Lục Văn Thụy, có vẻ bọn họ cũng đã nhận ra chính mình không được chào đón.
Ngày cứ như thế trôi qua hơn nửa tháng, hôm nay Thụy Lạp rốt cục phải về Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, dù sao bọn họ đã rời đi thật lâu , phụ thân hiến tế của Thụy Khắc phỏng chừng cũng thực sốt ruột . Cho nên hôm nay sau khi nếm qua cơm trưa, Thụy Lạp liền lôi kéo Thụy Khắc đến cùng nhà cáo biệt hai phụ thân của mình. Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc nghe nói bọn họ muốn đi , trong lòng đều thực luyến tiếc, nhưng bọn họ cũng biết Thụy Lạp hiện tại đã phải sinh hoạt tại Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, bọn họ cũng thể cứ mãi lưu hắn, cho nên hai người tự chuẩn bị một ít thức ăn cùng quần áo cho Thụy Lạp, sau đó đưa bọn họ đến lối vào bộ lạc.
Sau khi Thụy Khắc biến thành thú hình, Thụy Lạp an vị xong đâu đấy, hắn quay đầu lưu luyến không rời nhìn hai phụ thân nhà mình, sau đó miễn cưỡng nở ra một nụ cười,lúc này mới cùng Thụy Khắc rời đi.
Phỉ Nhĩ nhìn thân ảnh màu bạc dần dần bay xa, nhịn không được hốc mắt cay cay, hắn quay đầu dựa vào trong lòng Lôi Mông Đặc, bắt đầu nhỏ giọng nức nở. Lôi Mông Đặc kỳ thật cũng thực không đành lòng, bất quá nhìn bạn lữ nhà mình khóc thương tâm như vậy, hắn đành phải đem đối phương gắt gao ôm vào trong lòng mình, một bàn tay của hắn vỗ về trên lưng đối phương.
Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc lúc này cũng đứng ở một gốc cây cách đó không xa, bọn họ một mực yên lặng nhìn Thụy Lạp cùng Thụy Khắc đã đi xa, nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, Lục Văn Thụy đột nhiên mở miệng hỏi:
"Đại Thước, ngươi nói bọn họ sẽ hạnh phúc sao?"
Mễ Lai Khắc nghe vậy, gật đầu xác nhận, tiếp theo hắn vươn cánh tay đem Lục Văn Thụy gắt gao ôm vào trong lòng mình, mở miệng nói:
"Chúng ta về sau cũng sẽ hạnh phúc , hạnh phúc hơn so với bất luận người nào khác."
Lục Văn Thụy nghe được Mễ Lai Khắc trả lời, nhịn không được cũng gật gật đầu, tiếp theo y lộ ra một nụ cười sáng lạn với Mễ Lai Khắc, thừa dịp đối phương ngốc lăng, y rất nhanh hôn trộn một cái lên khóe miệng đối phương, sau đó y vươn hai tay, khoát lên thắt lưng Mễ Lai Khắc, tiếp theo dùng sức vào hai tay, ôm chặt, đem đầu mình chon sâu vào trong lòng đối phương.
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy không ngừng chui vào trong lòng mình, nhịn không được lộ ra một nụ cười sủng nịch, có thể cùng Thụy ôm nhau như vậy, cảm giác thật tốt.
Trong ba tháng kế tiếp, tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho việc sinh sản của Lý Na, bởi vì bụng hắn rất lớn, lúc đầu Lục Văn Thụy còn tưởng rằng là song bào thai, nhưng sau khi Khoa Lan kiểm tra, nói là do bảo bảo phát dục rất tốt cho nên có vẻ hơi lớn, phỏng chừng đến lúc sinh sản sẽ có chút phiền toái. Vì thế Lục Văn Thụy bọn họ lại bắt đầu sốt ruột , họ bắt đầu nghĩ cách giúp Lý Na giảm bớt gánh nặng khi sinh sản, Khoa Lan cùng một nhóm thầy thuốc cũng tụ tập cùng một chỗ để nghĩ biện pháp, nghiên cứu phương án đỡ đẻ cho Lý Na. Còn Pháp Lan bọn họ thì mỗi ngày cùng Lý Na tản bộ, nơi nơi đi một chút, tận lực giúp hắn gia tăng vận động lên nhiều một ít.
Nhìn mọi người đều bận rộn cùng nghĩ biện pháp, Lục Văn Thụy về nhà cũng hồi tưởng lại một ít tư liệu liên quan đến khó sanh mà mình biết trước đây, đáng tiếc lúc ở trên địa cầu, y cũng chỉ biết những việc đó thông qua một vài cuốn tiểu thuyết mà mình đọc, cho nên thật sự thì mấy thứ này đối với tình hình sinh sản thục tế tựa hồ không thể giúp ích gì. Nhưng y nhìn tất cả mọi người chung quanh suy đang nghĩ cách giúp đỡ Lý Na, cảm thấy rất sốt ruột, liên tục nghĩ bây giờ nên làm gì mới tốt đây? Vì chuyện này, mà khiến y liên tiếp vài buổi tối đều không có ngủ ngon. Cũng may ông trời không phụ lòng người, rốt cục sau nhiều ngày ôm đầu suy nghĩ, y lại nhớ được một ít thứ hữu dụng, đây là nhờ trước đó y vô tình nhìn thấy việc phụ nữ có thai tập Yoga.
Có trời mới biết lúc ấy y như thế nào sẽ chú ý tới mấy thứ đó, hình như là bởi vì khi đó Yoga thực thịnh hành, trên TV cùng Internet đều có thể nhìn thấy các dụng cụ tập Yoga cùng các người mẫu thân gầy tập Yoga .
Ngày đó y đột nhiên nhìn thấy trên internet xuất hiện một chuyên mục là "Phụ nữ có thai cùng nhau luyện Yoga", lúc ấy y rất là tò mò, chẳng lẽ phụ nữ có thai cũng có thể luyện Yoga? Điều này sao có thể? Vì thế trong lúc nhất thời tò mò, y mở ra chuyên mục kia và xem.
Trong quá trình xem, y nhìn thấy một vài cái người phụ nữ mang thai thật là đang luyện tập Yoga, bỗng nhiên cảm giác rất thú vị, y lập tức hưng trí, vì thế ngồi xem từ đầu tới đuôi, hiện tại nghĩ lại y đều cảm thấy có chút kỳ quái, lúc ấy không biết từ đâu mà chính mình có tính nhẫn nại như vậy. Không nghĩ tới hiện tại lại có thể ứng dụng, bất quá đại khái bởi vì thời gian đã hơi lâu, buộc y phải nhớ hết tất cả các động tác trong chuyên mục đó là không có khả năng , hiện tại y chỉ nhớ rõ một ít động tác có vẻ đơn giản. Nhưng có còn hơn không, y đem mấy động tác này đều sửa sang lại một phen, cảm thấy có thể thực hiện được , sau đó phải đi tìm Lý Na, nói cho đối phương luyện tập theo vài động tác Yoga của mình.
Lúc đầu, khi mọi người xem hai người bọn họ làm chút động tác kỳ quái, đều có chút nghi hoặc, không biết bọn họ nhích tới nhích lui như vậy có ích lợi gì, nhưng Lý Na lại đối với Lục Văn Thụy có một loại tín nhiệm mù quáng từ đáy lòng, hắn cảm thấy đối phương có thể mang đến cho mình kỳ tích . Vì thế sau hơn một tháng đi theo Lục Văn Thụy kiên trì không ngừng tập luyện "Yoga dành cho phụ nữ có thai", Lý Na cảm giác rằng tình huống rút gân linh tinh vào buổi tối rõ ràng có cải thiện, mà hắn bảo bảo trong bụng hắn tựa hồ cũng không có bộ dạng lớn nhanh như vậy , cộng thêm việc phối hợp với "cách thức nấu ăn cân đối" mà Lục Văn Thụy chuẩn bị cho hắn, sau một phen điều trị như vậy, khí sắc của Lý Na tựa hồ so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Lúc Khoa Lan đến cẩn thận kiểm tra cho Lý Na, hắn cũng vừa lòng gật gật đầu, tiếp theo mỉm cười nói với nhóm người Lục Văn Thụy rằng tình huống của Lý Na thật sự có cải thiện rõ ràng, mọi người nghe được lời hắn nói, rốt cục đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bây giờ bọn họ còn có thời gian 2 tháng, có thể giúp đỡ Lý Na điều trị một phen, thông qua ăn uống hợp lý cùng vận động vừa phải, hy vọng có thể giúp ích cho hắn khi sinh sản sau này.
Sau đó, mỗi ngày mọi người đều thay phiên làm bạn bên người Lý Na, có đôi khi cùng hắn tâm sự, có đôi khi cùng hắn luyện Yoga, cuộc sống thực phong phú. Liền như vậy qua nửa tháng, tình trạng thân thể của Lý Na càng ngày càng tốt .
Mắt thấy ngày sinh sản cũng sắp gần, mọi người đều lạc quan, nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì đi. Ai biết được chuyện ngoài ý muốn thường thường phát sinh ngoài dư liệu của mọi người.
Hôm nay cũng giống như mỗi ngày, vào buổi sáng sau khi Lục Văn Thụy săn thú trở về liền chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, nấu cho Lý Na một nồi canh đầy dinh dưỡng, hơn nữa bên trong y còn để thêm một ít thảo dược, coi như là một loại dược thiện đi. Tiếp theo y liền mang theo nồi nhỏ, kích động đi đến nhà Tư Nặc cùng Lý Na.
Không nghĩ tới ngay khi vừa tới ngoài cửa, y đột nhiên nghe được tiếng gọi ầm ĩ trong phòng, thanh âm kia nghe như là Lý Na . Lục Văn Thụy lập tức phản ứng lại, y một phen đẩy ra cửa gỗ, đi vào trong phòng.
Sau khi tiến vào trong phòng, y mới phát hiện nguyên lai Lý Na bị ngã, lúc này hắn đang gắt gao ôm bụng, nhẹ nhàng rên rỉ , mồ hôi lạnh đổ đầy trán, xem ra hắn bị ngã một lúc rồi.
Sau một phút sửng sốt, Lục Văn Thụy lập tức để nồi canh trên bàn, tiếp theo y cúi người, một tay luồng xuống bên dưới gối Lý Na, một tay ôm vai đối phương, cứ như vậy dùng một chút sức, bế đối phương lên.
Tiếp theo Lục Văn Thụy liền lo lắng ôm Lý Na chạy ra ngoài cửa, y nghĩ sẽ mang hắn đến chỗ Khoa Lan thúc thúc trước, hy vọng sẽ không có vấn đề gì lớn, dù sao thì bảo bảo còn nửa tháng mới đủ tháng.
Cứ như vậy một đường đi nhanh đại khái khoảng 10 phút, Lục Văn Thụy rốt cục đi tới trong nhà Khoa Lan, y dùng bả vai mở cửa bên ngoài, một bên kêu to "Khoa Lan thúc thúc", một bên đi thẳng vào buồng trong.
Lúc này Khoa Lan nghe được tiếng vang lập tức từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lục Văn Thụy ôm Lý Na vốn còn đang kêu đau, ý thức được sự tình xem ra không ổn. Hắn bảo Lục Văn Thụy đi theo mình, sau đó thông tri cho vài thầy thuốc cùng nhau lại đây hỗ trợ, mặt khác hắn còn phái người đi thông tri Tư Nặc, hy vọng bọn họ có thể mau chóng trở về gấp.
Sau khi Lục Văn Thụy đi vào phòng, liền nhẹ đặt Lý Na lên giường trong "Phòng bệnh", tiếp theo y lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Khoa Lan cùng vài thầy thuốc cùng nhau bận việc.
Tại trải qua một phen kiểm tra, Khoa Lan bọn họ rốt cục xác định Lý Na là vì đột nhiên té lăn nên mới có thể đột nhiên ôm bụng hô đau .Bởi vì hắn theo bản năng bảo vệ bụng của mình, cho nên thai nhi cũng không có bị chấn động quá lớn, bất quá trong quá trình hắn ngã xuống, vị trí của thai không thể ức chế mà hạ xuống, hiện tại nước ối đã phá, xem tình hình này, rõ ràng là muốn sinh non .
Lục Văn Thụy nghe được hai chữ "Sinh non", lập tức nghĩ đến "khó sanh", mới nghĩ như vậy , y liền cảm thấy trong lòng bàn tay mình đều là mồ hôi, y có chút lo lắng nhìn động tác của Khoa Lan bọn họ. Nhìn bọn họ rút đi y bào trên người Lý Na, tiếp theo đưa hai chân hắn gấp khúc, tách ra ở hai bên, tiếp theo bọn họ bắt đầu cúi đầu kiểm tra vị trí mở ra ở mặt sau, hiện tại tựa hồ mới chỉ 5 phân, lấy tốc độ nước ối thoát ra mà nói thì tình huống của hắn không phải dể dàng.
Đúng lúc này, Tư Nặc cũng nhận được tin tức chạy trở về, cùng hắn trở về còn có Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc cùng Pháp Lan. Bất quá bởi vì tại thời điểm giống cái sinh sản, chỉ có thể để cho bạn lữ của mình bồi giữ bên người, cho nên Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc phải dừng lại ở ngoài cửa, còn Pháp Lan thì trực tiếp đi tới bên giường, hỏi Khoa Lan có cần hỗ trợ hay không.
Sau đó, trong phòng trừ bỏ Khoa Lan cùng một ban thầy thuốc, cũng chỉ có Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan . Bất quá so với một người có kinh nghiệm trợ giúp nhiều lần như Pháp Lan thì Lục Văn Thụy còn có chút *sờ không được ý nghĩ* , y có chút vô thố đứng ở một bên, cảm giác chính mình tựa hồ không thể giúp được cái gì.
Tầm mắt y thấy được trên mặt Lý Na rõ ràng rất thống khổ, trong lòng y rất sốt ruột, sau một lát trong lòng hoảng ý rối loạn, y đột nhiên nhớ tới, trước kia mình có xem trên TV, thời điểm khó sanh, có vài người sẽ cho sản phụ ngậm một ít nhân sâm. Tựa hồ chỉ cần ngậm một lát nhân sâm, hoặc là uống một ít nước nhân sâm, sản phụ sẽ có sức, có thể tiếp tục sinh sản. Lục Văn Thụy nghĩ đến đây, cũng không nghĩ nhiều đén việc trong TV là thật hay không, y chỉ cảm thấy đây coi như là một hy vọng, mặc kệ như thế nào, cũng thử xem. Vì thế y lập tức đứng dậy, không để ý ánh mắt nghi hoặc của mọi người, chạy về nhà mình.
Mễ Lai Khắc nhìn thấy y đi ra, cũng không có nói thêm cái gì, hắn chỉ yên lặng đi theo phía sau đối phương, hắn biết chỉ cần là việc Thụy muốn làm, bình thường đều có nguyên nhân , mà việc mà hắn có thể làm là không chút do dự mà duy trì y.
Lục Văn Thụy một đường chạy vội tới bên trong viện, y lập tức đi vào phòng bếp mang ra một cái xẻng nhỏ, tiếp theo đi vòng vèo trở về, bắt đầu ở trong sân đào đất, trải qua một hồi đào xới, dần dần, một gốc cây nhân sâm trắng trắng mập mạp xuất hiện ở trước mặt Mễ Lai Khắc.
Trong đầu Mễ Lai Khắc không khỏi nhớ tới trước kia lúc trị thương cho Thụy Khắc, Thụy hình như cũng dùng cái này, nguyên lai y muốn cho Lý Na dùng một chút nhân sâm hoang dã, cuối cùng hắn hiểu được vì cái gì Thụy phải vội vàng trở về nhà.
Lục Văn Thụy đem nhân sâm cầm trong tay rữa sạch sẽ, rất nhanh ca91t thành từng miếng, sau đó y đem nhân sâm bỏ vào bên trong một cái bát, tiếp theo hai người bọn họ mới chạy ra bên ngoài.
Khi bọn họ đi đến ngoài cửa "Phòng bệnh", bên trong truyền đến một tiếng quát tháo thảm thiết của Lý Na, mà Tư Nặc cũng bị Ngải Tư Đặc áp chế ở ngoài cửa, mặt của hắn lúc này đỏ bừng, hai mắt sung huyết, tựa hồ là đang cố gắng liều chết xông vào bên trong. Xem ra sau khi bọn họ rời đi , Tư Nặc đã bị "Thỉnh" đi ra, phỏng chừng trước đó hắn nhất định gây thêm phiền phức cho Khoa Lan thúc thúc bọn họ đi. Lục Văn Thụy thấy thế cũng chỉ ngừng một chút, tiếp theo y liền trực tiếp đẩy cửa phòng ra, rồi đi vào.
Chỉ thấy lúc này ở trong phòng, Khoa Lan bọn họ đã thành một đoàn. Đầu giường có một thầy thuốc lau mồ hôi cho Lý Na, ở giữa giường còn có hai thầy thuốc, hai tay bọn họ luôn luôn đặt trên bụng của Lý Na mà dùng sức kìm , phỏng chừng là đang giúp hắn thôi bụng đi, còn vài người khác thì đứng ở cuối giường, chặt chẽ chú ý động tĩnh dưới thân của Lý Na.
Lúc này ngay cả Khoa Lan cùng Pháp Lan đều đã đổ đầy mồ hôi, càng miễn bàn là Lý Na đang liều mạng kêu to, đây căn bản không phải là phòng sinh, đây chính là chiến trường.(^_^). Nhìn mọi người đều rối loạn, Lục Văn Thụy đi đến trước giường, y bình tĩnh nhìn Lý Na tựa hồ có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, trong lòng thực không tư vị, y thật sự không nghĩ tới sinh đứa nhỏ lại thống khổ như vậy.
Bất quá Lục Văn Thụy cũng chỉ là cảm khái một chút, tiếp theo y liền xoay người hỏi Khoa Lan thúc thúc về tình huống cụ thể của Lý Na, sau khi biết tình huống thật sự không khả quan, y đã đem một lát nhân sâm lớn trong tay để vào kế bên miệng Lý Na, tiếp theo tay phải y vận công, đem nhân sâm đều hóa thành nước, làm cho chúng nó chảy vào miệng Lý Na, tiếp theo y lại lấy ra vài miếng nhân sâm, trực tiếp để vào trong miệng Lý Na.
Sau khi Lý Na được uy uống một ít nước nhân sâm liền cảm giác toàn thân một trận ấm dào dạt , hắn một lần nữa có lại tinh thần. Hắn cố gắng mở hai mắt, nhìn thấy Lục Văn Thụy đang đứng ở trước mặt mình, tiếp theo cảm giác miệng mình bị nhét vào một ít này nọ, trong miệng hắn hàm chứa vài miếng nhân sâm, cảm giác thần trí lại thanh minh không ít.
Khoa Lan bọn họ nhìn thấy Lý Na dưới sự trợ giúp của Lục Văn Thụy thì khôi phục chút khí lực, lập tức khiến cho nhóm thầy thuốc đều chuẩn bị tốt, phối hợp với sức lực của Lý Na, mọi người cùng nhau giúp đỡ thôi bụng, tranh thủ trong thời gian nhanh nhất, làm cho thai nhi thoát ly cơ thể mẹ.
Cứ như vậy qua nửa ngày, nước ối tựa hồ đều đã muốn ra hết, nhưng thai nhi mỗi lần đều kém một chút mới có thể đi ra . Lục Văn Thụy nhìn thấy Lý Na tựa hồ lại bắt đầu kiệt lực , y nhanh chóng bắt lấy cổ tay đối phương, bắt đầu thong thả đưa một ít nội lực vào trong cơ thể của đối phương.
Trong quá trình truyền nội lực, Lý Na rốt cục lại bắt đầu hăng say lên, hắn gắt gao cắn môi của mình, máu tươi theo miệng hắn chảy xuống, hai tay nắm chặt , bắt đầu kêu lên "A a a", rốt cục qua khoảng nửa giờ sau, Lục Văn Thụy nhìn thấy dưới thân Lý Na tựa hồ có một vật thể đang ở chậm rãi đi ra.
Nhóm thầy thuốc ở một bên liền tiến lên, nhìn thấy đầu của bảo bảo đã muốn đi ra , bọn họ lập tức tăng thêm lực đạo, sau một phen thôi tễ, rốt cục toàn bộ thân thể bảo bảo đều đã lộ ra. Một thầy thuốc cẩn thận bế bảo bảo lên, một thầy thuốc khác lập tức cắt cuống rốn, tiếp theo lấy ra một mảnh da thú, bao lên toàn bộ bảo bảo. Sau đó hắn vỗ vào mông bảo bảo, chỉ nghe vài tiếng "Oa oa" truyền đến, bảo bảo bắt đầu động lên.
Nhìn đứa bé nho nhỏ cả người hồng hồng, tại một khắc này, Lục Văn Thụy cảm nhận được một loại vui sướng khi đón chào một sinh mệnh mới, cảm giác trong giây phút này xem ra là tốt đẹp như vậy. Bất quá trong nháy mắt kế tiếp, y liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy nguyên bản là một tiểu hài tử đang khóc "Oa oa" đột nhiên biến thành một lão hổ nho nhỏ màu đen, nguyên lai đây là một thú nhân bảo bảo, thật sự là hù chết y , như thế nào không có người nói cho y biết là ngay thời điểm thú nhân bảo bảo sinh ra, hình dáng ban đầu của bọn họ là hình người đâu.
Sau khi bị hoảng sợ, Lục Văn Thụy cúi đầu nhìn Lý Na mệt đến muốn ngất xỉu đi, đột nhiên cảm giác "Tình thương của mẹ" thật sự vĩ đại, y nhớ rõ trong quá trình sinh sản, có vào thời điểm, Lý Na thiếu chút nữa chống đỡ không được, bất quá trong đáy lòng hắn tựa hồ có một cỗ tín niệm, chống đỡ cho hắn, giúp hắn sau mỗi lần té xỉu thì nhanh chóng tỉnh lại, sau đó lại không ngừng dùng hết khí lực của bản thân, đem bảo bảo sinh ra.
Đợi cho nhóm thầy thuốc rửa sạch cho Lý Na, đồng thời xử lý tốt miệng vết thương của hắn, cửa lớn mới được mở ra, Tư Nặc là người thứ nhất vọt vào, hắn đứng ở bên giường, đầu tiên là gắt gao nhìn chằm chằm Lý Na đã mê man, nửa ngày sau hắn mới cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương, tiếp theo hắn thở ra một hơi, trong nháy mắt trên mặt lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng. Sau đó hắn ngồi xuống bên giường, thân thủ kéo tay phải của đối phương, tiếp theo dùng một bàn tay khác lấy một mảnh vải bố thấm nước, một lần lại một lần chà lau hai má đầy mồ hôi cùng với khóe miệng còn lưu lại vết máu của đối phương. Ánh mắt hắn thực chuyên chú, động tác cũng rất là mềm nhẹ, giống như trong mắt hắn chỉ có duy nhất một Lý Na đang nằm ở trên giường.
Lục Văn Thụy bọn họ thấy thế, nhịn không được nhìn nhau cười, tất cả mọi người không nghĩ quấy rầy hai người bọn họ. Vì thế sau khi y sư ôm thú nhân bảo bảo tạm thời bị phụ thân bỏ quên đi ra, mọi người cũng đều rời khỏi phòng, Mễ Lai Khắc đi ở cuối cùng còn không quên giúp bọn hắn khép lại cửa phòng.
Mọi người đứng ở ngoài cửa, vây quanh nhìn ngắm thú nhân bảo bảo, lúc này bảo bảo một thân da lông màu đen, hai mắt nhắm nghiền, bụng nhỏ nhẹ nhàng phập phồng, ra vẻ khóc đến mệt rồi ngủ, bất quá Khoa Lan nói bảo bảo lập tức sẽ tỉnh lại khi đói, bọn họ vẫn nên thừa dịp trong khoảng thời gian này, chuẩn bị chút thức ăn gì đó cho bảo bảo. Vì thế Lục Văn Thụy trở về nhà vắt chút sữa bò cùng sữa dê, đem chúng nó rót vào hai ống trúc phân biệt, sau đó y lại đi tới nhà Lý Na cùng Tư Nặc. Lúc này mọi người đều đứng ở một gian phòng khác, nhóm người Pháp Lan cũng đã hái đến rất nhiều thụ quả, trước kia bảo bảo ở trong bộ lạc đều ăn cái này .
Khoa Lan nhìn thụ quả cùng hai bình sữa mà Lục Văn Thụy mang đến, cảm thấy có chút do dự, không biết nên cho bảo bảo ăn loại nào trước mới tốt. Mễ Lai Khắc ở một bên mở miệng nói:
"Phụ thân, đợi lát nữa bảo bảo đói bụng, chúng ta cho hắn thử hết mấy món này, xem hắn thích ăn món nào, về sau chúng ta liền uy hắn loại đó, như thế được không?"
"Ân, nói cũng đúng ." Khoa Lan nghe vậy, lập tức liền buông lỏng đôi màu vốn đang nhíu chặt. Tất cả mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn, nhìn bảo bảo mới sinh, đây chính là bảo bảo đầu tiên được sinh thành công trong bộ lạc bọn họ trong năm năm gần đây, lại là một thú nhân bảo bảo khỏe mạnh, thật sự không dễ dàng.
Bất đồng cho những người khác cảm khái, Lục Văn Thụy thuần túy là không có gặp qua ấu tể lão hổ nhỏ như vậy, lại là một hắc hổ, rất hiếm lạ nga, y nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào thân thể nho nhỏ kia, trong mắt tràn đầy tò mò. Mễ Lai Khắc ở một bên thấy, nhịn không được lộ ra một cái mỉm cười, Thụy có tính trẻ con như vậy thật sự thực đáng yêu, hắn vươn tay sờ sờ đầu đối phương, khi đối phương quay đầu lại, hắn vẫn tiếp tục mỉm cười sáng lạn.
Lục Văn Thụy có chút không rõ, đang lúc y cũng muốn hỏi Mễ Lai Khắc thì một thanh âm "Oa oa oa" đột nhiên vang lên bên tai, y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu lão hổ màu đen nguyên bản còn đang ngủ say lại một lần nữa biến thành hình người, lúc này hắn đang giương miệng, liên tục khóc hô hô.
Lần này bất đồng với lần trước, Lục Văn Thụy không phải kinh ngạc thoáng nhìn mà là tinh tế đánh giá bảo bảo mà thầy thuốc đang trong lòng, chỉ thấy bảo bảo này có một đầu tóc đen, làn da tuy rằng có chút ửng đỏ do mới ra sinh, nhưng cũng không có nhiều nếp nhăn giống như trong TV nói, ngược lại là nhìn rất là phấn nộn đáng yêu, có lẽ là do ở thú nhân thế giới cùng địa cầu hoàn toàn bất đồng đi.
Tóc bảo bảo rất đen, đôi mắt còn nhắm gắt gao, phía trên còn bao trùm một tầng lông mi thật dài, đuôi lông mày hơi hơi gấp khúc , bên dưới hé ra cái miệng nho nhỏ, khuôn mặt trông nhỏ nhắn, thật sự tinh xảo cũng thực đáng yêu.
Lục Văn Thụy nhìn nửa ngày, đột nhiên cảm thấy, trừ bỏ việc bảo bảo có thể biến thành tiểu lão hổ, thì khi hắn bảo trì hình người, không phải rất giống một tiểu bảo bảo Đông Phương điển hình sao? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ánh mắt bảo bảo hẳn là màu đen giống như Tư Nặc đi, thường thì tóc đen con ngươi sẽ đen , bất quá làn da bảo bảo có vẻ trắng nõn, không phải da vàng, vì thế gây ra cảm giác hắn giống như một đứa con lai.
Ngay tại lúc Lục Vân Thụy mãi mê đánh giá ngũ quan của bảo bảo, Pháp Lan bọn họ đã đem thụ quả, sữa dê cùng sữa bò đều đút cho bảo bảo thử qua, cuối cùng bọn họ phát hiện bảo bảo tựa hồ ưa hương vị sữa bò, vì thế mọi người đem thụ quả cùng sữa dê dời đi, bắt đầu chuyên chú uy bảo bảo sữa.
Đợi cho Lục Văn Thụy lại lấy lại tinh thần, bảo bảo đã uống đến khóe miệng có một tầng màu trắng bọt sữa, hắn vung tay nhỏ bé, vui vẻ đánh một cái cách, bảo bảo thật sự thực đáng yêu.
Mà Mễ Lai Khắc lúc này đang ngồi bên cạnh Lục Văn Thụy, nhìn thấy y cứ nhìn chằm chằm vào bảo bảo, bộ dáng tỏ ra rất thích thú. Mễ Lai Khắc nhịn không được muốn chọc y, vì thế hắn nghiêng người, để sát vào bên tai đối phương, nhẹ nhàng nói:
"Thụy, ngươi nếu thích bảo bảo như vậy, không bằng chúng ta cũng sinh một đứa đi?"
Lục Văn Thụy nghe vậy lập tức đỏ mặt, y đầu tiên là trừng mắt nhìn đối phương một cái, tiếp theo quay mặt qua hướng khác, cúi đầu không nói lời nào. Mễ Lai Khắc nhìn lỗ tai cùng hai má của y hồng hồng, nhịn không được cười ra tiếng, nhựng người khác đang ở một bên đùa bảo bảo bổng nhiên nghe được tiếng cười của hắn, đều quay đầu đến xem hai người bọn họ. Lục Văn Thụy cảm giác được tầm mắt Khoa Lan bọn họ, nhịn không được, lập tức liền từ trên ghế đứng lên, rối ren bỏ lại một câu,
"Ta đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có việc, ta đi trước."
Lục Văn Thụy nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài. Nhóm người Ngải Tư Đặc nhất thời không hiểu chuyện gì, chỉ có Mễ Lai Khắc còn đang hơi hơi cười, tiếp theo hắn cũng chào tạm biệt mọi người, sau đó lập tức xoay người đuổi theo, tuy rằng Thụy thẹn thùng thực đáng yêu, nhưng hắn cũng không muốn làm cho Thụy thẹn quá thành giận, nếu y bởi vì như thế mà không để ý tới chính mình , kia mới thật là mất nhiều hơn được đâu.
Mà Lục Văn Thụy sau khi đi ra khỏi nhà Tư Nặc, lập tức lắc mình tránh ở mặt sau của một đại thụ gần đó, ánh mắt của y nhìn chằm chằm cửa. Quả nhiên sau một lát, Mễ Lai Khắc liền vội vàng đuổi tới, đợi cho hắn chạy lướt qua xa, Lục Văn Thụy thế này mới từ phía sau thân cây đi ra, thi triển khinh công, bám sát phía sau hắn.
Mễ Lai Khắc cứ một đường chạy , ở trên đường như thế nào cũng đều không có nhìn thấy thân ảnh của Lục Văn Thụy, điều này làm cho hắn hoàn toàn nóng nảy lên, lập tức đẩy nhanh tốc độ hơn, hướng về phía nhà đối phương chạy đi. Lục Văn Thụy ở phía sau không nhanh không chậm đi theo, nhìn đến bộ dáng Đại Thước có chút sốt ruột, nhịn không được gợi lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười đắc ý, Đại Thước đáng giận, cho ngươi dám giễu cợt ta.
Đợi cho Mễ Lai Khắc rốt cục chạy đến trong nhà Lục Văn Thụy, hắn tìm khắp từng góc trong nhà lẫn trong sân, ngay cả ở phía sau nhà hắn cũng đều không có buông tha, nhưng vẫn như cũ không có tìm được thân ảnh đối phương, hắn có chút lo lắng đảo quanh một chỗ, Thụy rốt cuộc đi đâu không biết?
Đang lúc hắn nghĩ có nên ra bên ngoài tìm hay không thì đột nhiên nghe được một thanh âm có chút trêu tức từ phía sau mình truyền đến.
"Đại Thước, ngươi ở trong nhà của ta tìm cái gì vậy? Muốn ta giúp ngươi tìm không?"
Lục Văn Thụy có chút tựa tiếu phi tiếu nói, biểu tình trên mặt y thực chân thành, nếu xem nhẹ giọng nói trêu tức của y, phỏng chừng nghe cũng có chút thuyết phục.
Mễ Lai Khắc nghe vậy lập tức xoay người, ngay sau đó hắn liền thấy được người mà nãy giờ tìm không được, Lục Văn Thụy đang bình tĩnh nhìn đứng ở trước mặt hắn, tuy rằng đối phương không có biểu hiện ra ngoài, nhưng hắn làm sao nhìn không ra được là chính mình đang bị đùa giỡn đâu? Xem ra vừa rồi Thụy nhất định là đi theo phía sau mình, nhìn thấy mình sốt ruột, y nhất định rất đắc ý đi, tiểu bại hoại này thật là... Nếu y muốn ngoạn, vậy hắn liền bồi y ngoạn, vì thế hắn làm bộ như rất là kinh ngạc hồi đáp:
"Thụy, ngươi như thế nào sẽ ở phía sau của ta, ngươi không phải đi trước ta sao? Ta vừa rồi ta tìm khắp nơi nhưng không thấy ngươi, thật sự là dọa chết ta ."
Nói xong, hắn liền tiến đến bên Lục Văn Thụy vẫn còn đang có chút sững sờ, đem đối phương gắt gao ôm vào trong lòng mình, tiếp theo xoay người một cái, đem đối phương nhẹ nhàng đặt ở trên giường, đồng thời đá chân một cái, đem cửa gỗ phía sau đóng lại. (^_^). [Y-H: động tác càng ngày càng lưu loát (^_^)]
Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc đang ở phía trên người của mình, nhìn nụ cười có chút nguy hiểm trên mặt đối phương, đột nhiên cảm thấy kỳ thật đối phương một chút cũng không đơn thuần, ánh mắt của mình nhất định là có vấn đề mới có thể cảm thấy con trai tộc trưởng mặt than sẽ là một Tiểu Bạch đơn thuần.
Trong khi Lục Văn Thụy đang cảm khái, đột nhiên nghe được bên tai truyền đến tiếng cười của Mễ Lai Khắc,
"Thụy, ta thật không nghĩ tới, ngươi dưới tình huống như vậy còn có thể thất thần, chẳng lẽ tồn tại của ta nhỏ bé như vậy sao? Xem ra là do ta không đủ cố gắng, khiến cho ngươi bỏ qua sự tồn tại của ta."
Mễ Lai Khắc vừa nói xong, Lục Văn Thụy liền cảm giác môi mình ấm áp, thân thể y theo phản xạ có điều kiện liền có chút cứng ngắc, y bình tĩnh nhìn khuôn mặt anh tuấn có chút động tình của Mễ Lai Khắc ở phía trên, nhịn không được mà thả lỏng thần kinh, vươn tay ôm cổ đối phương, tiếp theo nhắm mắt lại, hé mở đôi môi, bắt đầu đáp lại nhiệt tình của đối phương.
Sau một trận gắn bó giao triền, hơi thở hai người đều có chút không xong, bất quá bọn họ đều thực khắc chế, biết bây giờ còn không phải thời điểm. Trong nháy mắt một người cúi đầu cùng một người ngẩng đầu, bọn họ đều chú ý tới quần áo có chút hỗn loạn trên người đối phương, nhịn không được nhìn nhau cười, hai người lại một lần nữa gắt gao ôm nhau, thân thể dán thân thể, trán chạm trán, hưởng thụ một thoáng ôn tồn này.
Nghe nói Lý Na sanh ra một thú nhân bảo bảo thực khỏe mạnh, ở trong bộ lạc cũng bắt đầu sôi trào lên, các tộc nhân thường xuyên đi đến nhà Lý Na cùng Tư Nặc để xem tiểu bảo bảo, mọi người thấy tiểu bảo bảo đáng yêu như vậy, trong lòng đều thực hâm mộ , mà trong số những người này, Pháp Lan là người có biểu hiện rõ nhất.
Lý Na cùng Pháp Lan vốn chính là bằng hữu tốt của nhau, hai người cùng tuổi, 6 năm trước Lý Na đã cùng người mình thích là Tư Nặc kết thành bạn lữ, hiện tại hắn đã có bảo bảo đầu tiên, hai kiện sự này khiến Pháp Lan cũng cảm thấy hạnh phúc cho Lý Na, trong lòng vừa cao hứng cho bằng hữu nhưng thật sự trong đáy lòng của hắn cũng có chút cô đơn . Hắn nguyên bản cũng đã thầm mến Ngải Tư Đặc rất nhiều năm, vốn vào thời điểm Lục Văn Thụy xuất hiện, hắn đều muốn chấm dứt đoạn cảm tình này, không nghĩ tới quanh co, Ngải Tư Đặc thế nhưng tiếp nhận hắn. Pháp Lan đối với việc này hẳn là đã thực thỏa mãn , bất quá con người luôn thực tham lam . Nay nhìn thấy một nhà ba người Lý Na hạnh phúc, hài hòa sinh hoạt như vậy, hắn làm sao có thể không cực kỳ hâm mộ đây? Cho nên mấy ngày nay Lục Văn Thụy bọn họ đều cảm thấy tinh thần Pháp Lan có chút hoảng hốt, hắn tựa hồ mặc kệ làm chuyện gì, đều có bộ dáng không yên lòng, thậm chí có vài lần khi hắn nấu cơm, còn bỏ vào sai đồ gia vị, việc này thật sự là làm cho mấy người còn lại đều khổ không nói nổi, khi mọi người hỏi hắn, hắn đều tìm cách không trả lời.
Cuối cùng vẫn là Lục Văn Thụy tìm hiểu ra, hôm nay y cùng Pháp Lan ra bờ sông, hai người ngồisóng vai ở bên dướiđại thụ , cúi đầu nhìn lá cây lẳng lặng bay xuống mặt sông tạo ra từng trận gợn sóng lăng tăng, Lục Văn Thụy đột nhiên mở miệng nói:
"Pháp Lan, ngươi có thể nói cho ta biết, gần đây ngươi đang suy nghĩ cái gì không?"
Pháp Lan tựa hồ bị hoảng sợ, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Lục Văn Thụy nói:
"Thụy, kỳ thật ta chính là có chút hâm mộ Lý Na thôi, bảo bảo nhà bọn họ thật sự đáng yêu, không phải sao?"
Lục Văn Thụy hiểu ý, tiếp tục hỏi:"Ngươi là hâm mộ Lý Na có một bạn lữ là Tư Nặc săn sóc như vậy, hay là hâm mộ bọn họ mới cử hành nghi thức năm năm mà có thể có một thú nhân bảo bảo khỏe mạnh vậy?"
"Ân, đều có đi. Kỳ thật Lý Na thật là may mắn , từ nhỏ hắn rất thích làm quần áo, hai phụ thân của hắn cũng thực duy trì hắn, về sau khi hắn lớn lên, quả nhiên liền mở một nhà may, giống cái ở trong bộ lạc đều thực thích quần áo hắn làm. Trước kia hắn thích Tư Nặc, sau khi trưởng thành, Tư Nặc liền hướng hắn thổ lộ , sau đó hai người bọn họ rất nhanh liền kết thành bạn lữ. Khi hắn muốn bảo bảo thì hắn lại vừa vặn mang thai , sau liền sinh được một thú nhân bảo bảo khỏe mạnh. Tựa hồ từ trước kia đến bây giờ, mọi điều hắn muốn đều trở thành sự thật đi, cho nên nói thật, ta thực hâm mộ hắn ." Pháp Lan cúi đầu trả lời.
Lục Văn Thụy nghe xong, có chút bật cười lắc lắc đầu, nói:"Kỳ thật ngươi cũng không cần hâm mộ Lý Na hay là những người khác, chính ngươi cũng rất tốt, ngươi bởi vì thích Ngải Tư Đặc, liền đi theo Khoa Lan thúc thúc học tập y thuật, hai phụ thân của ngươi cũng không có ngăn cản ngươi, không phải sao? Trước ngươi vẫn đều yêu thầm Ngải Tư Đặc, hiện tại các ngươi không phải ở cùng một chỗ sao? Nếu ngươi rất muốn có một bảo bảo, vậy ngươi phải nói cùng Ngải Tư Đặc, sớm một chút cử hành nghi thức kết bạn, như thế không phải tốt lắm sao? Pháp Lan, kỳ thật hạnh phúc đều là do chính mình đi tranh thủ , không phải sao?"
Pháp Lan nghe vậy nhịn không được ngẩng đầu lên, hắn nhìn Lục Văn Thụy cả người tự tin dào dạt, đột nhiên cảm giác đáy lòng mình cũng dâng lên vô cùng tin tưởng, hắn mỉm cười gật gật đầu,
"Ân, Thụy, ngươi nói đúng, ta đi tìm Ngải Tư Đặc, nói cho hắn biết ta muốn cùng hắn cử hành nghi thức kết bạn, cám ơn ngươi, Thụy." (^_^)
Nói xong, hắn liền cười ly khai, Lục Văn Thụy nhìn bóng dáng vui vẻ của hắn, nhịn không được cũng mỉm cười, tiếp theo y liền cảm giác phía sau lưng ấm áp, chính mình bị gom vào trong một cái ôm rộng lớn. lập tức ngửi được mùi hương đặc trưng từ trên người Mễ Lai Khắc toát ra, y thả lỏng thân thể, dựa vào trong lòng đối phương, tiếp theo có chút trêu tức mở miệng nói:
"Đại Thước, vừa rồi đứng nói là ngươi vẫn ở bên cạnh nghe lén chúng ta nói chuyện đi? Nghe lén là không đạo đức nga!"
"Không có a, ta vừa mới đến , ngươi cùng Pháp Lan nói cái gì khiến hắn lập tức liền trở nên cao hứng như vậy ? Mấy ngày nay tinh thần của hắn đều là hoảng hốt." Mễ Lai Khắc nghe vậy vẻ mặt chân thành phủ nhận .
"Hừ, quên đi, ta tạm thời tin tưởng ngươi. Pháp Lan vừa rồi nói hắn thực hâm mộ Lý Na, có một bạn lữ tốt, hiện tại lại có một bảo bảo khỏe mạnh, cho nên hiện tại hắn phải đi tìm Ngải Tư Đặc cố gắng một chút." Lục Văn Thụy cười cười nói.
"Nga, xem ra ca ca cùng Pháp Lan sẽ mau chóng cử hành nghi thức kết bạn, thời gian qua thật mau. Như vậy, Thụy, ngươi tính khi nào thì cùng ta cử hành nghi thức đây?" Mễ Lai Khắc cúi đầu nhìn Lục Văn Thụy trong lòng mình nói.
Lục Văn Thụy nghe được lời nói của đối phương, chỉ là trấn định lắc lắc đầu,
"Ta và ngươi sao? Vậy phải nhìn biểu hiện sau này của ngươi, nếu ngươi không thể làm cho ta vừa lòng, ta không ngại đổi sang tìm một bạn lữ khác đâu nga."
"Tốt, ngươi tiểu bại hoại này, nguyên lai trong lòng ngươi còn có loại suy tính này a? Ta nói cho ngươi nga, cả đời này, ngươi đều là của ta, ta tuyệt đối sẽ không đem ngươi tặng cho bất luận kẻ nào , ngươi không cần suy nghĩ lung tung." Mễ Lai Khắc thở phì phì nói xong, thuận thế đem Lục Văn Thụy ôm xiết vào trong lòng mình.
"Phải không? Ta là của ngươi? Ta như thế nào không biết? Đại Thước, ngươi mới là suy nghĩ lung tung đi, ha ha." Lục Văn Thụy dù bị đặt ở trong lòng đối phương cũng không quên to mồm phản bác.
"Ngươi cư nhiên dám không thừa nhận? Thụy, xem ra là ta còn chưa đủ cố gắng mới có thể khiến cho ngươi đến bây giờ đều không có cảm nhận sâu sắc được, kỳ thật từ đầu đến chân ngươi đều thuộc về ta. Có nói như thế nào cũng vô dụng , ta nên trực tiếp dùng hành động để cho người nhìn cho rỏ!"
Nói xong, Mễ Lai Khắc liền đem Lục Văn Thụy đang ở trong lòng mình đảo ngược một cái, khiêng lên vai, tiếp theo hắn không màn đến đối phương giãy dụa mà đi về trong nhà.
"Đại Thước, ngươi muốn làm gì?" Lục Văn Thụy bị khiêng trên vai hỏi.
"Ta? Ta chỉ là muốn cùng ngươi hảo hảo nói chuyện một chút a, Thụy." Mễ Lai Khắc một bên trả lời , một bên tiếp tục đi về trong nhà.
"Ngươi phóng ta xuống dưới trước, chúng ta ngồi xuống nói đi?" Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc vẫn như cũ không chịu đem mình buông xuống nói.
"Không cần, ta cảm thấy trở về nhà nói chuyện có vẻ tốt hơn." Nói xong, Mễ Lai Khắc đem Lục Văn Thụy đặt ở trên giường, theo sau đè ép lên.
"Đại Thước, ngươi...ngươi muốn làm gì?" Lục Văn Thụy bị áp trên giường nhìn Mễ Lai Khắc đang ở phía trên mình hỏi.
"Không có gì, ta chỉ muốn cho ngươi biết rõ ràng, ngươi là của ta!" Mễ Lai Khắc vừa nói vừa bắt đầu xả y bào đối phương.
"Kia... Vậy ngươi cũng không thể thoát quần áo a của ta?" Lục Văn Thụy gắt gao nắm lại y bào của mình nói.
"Ta cảm thấy nếu thoát quần áo, chúng ta có thể câu thông tốt một chút."Mễ Lai Khắc vẫn cùng đối phương cướp đoạt quần áo như trước.
"Đại Thước, không bằng chúng ta ngồi xuống hảo hảo nói đi, được không?" Lục Văn Thụy chưa từ bỏ ý định đề nghị.
"Không quan hệ, Thụy, chúng ta có thể ở trên giường vừa làm vừa nói chuyện, ngươi không biết là như vậy càng bớt việc sao?"
Mễ Lai Khắc cười cười hồi đáp, tay không ngừng đem đai lưng đối phương xả xuống dưới, tiếp theo hắn lại một lần nữa đem thân thể của mình áp chế đối phương.
"Đại Thước, ngươi đừng như vậy, ta biết ngươi là nói giỡn, đúng không?" Lại một lần nữa bị áp đảo, thậm chí quần áo bị thoát hơn phân nửa, Lục Văn Thụy lấy tay để ở trên ngực đối phương, một bên tiếp tục khuyên bảo .
"Thụy, ngươi có biết ta đang nói thật không?" Mễ Lai Khắc nhìn đối phương vẫn không ngừng kháng cự chính mình, nhịn không được cúi đầu hôn đối phương.
"Đại Thước, ngươi... Ngươi... Như thế nào có thể như vậy đâu?" Bị hôn đột ngột làm Lục Văn Thụy thở hổn hển, y một bên giãy dụa, một bên oán giận nói.
"Ân? Vì cái gì không thể? Ta muốn như vậy." Nói xong, Đại Thước đồng học tiếp tục hôn xuống.
"Ngươi... Ô... Ô... Ân." Không thể có dùng nội lực đánh văng đối phương, Lục Văn Thụy vẫn bị ép gắt gao như cũ.
"Ân, thật ngọt." Mễ Lai Khắc nhìn Thụy không có thật sự chống cự, rất là cao hứng nói.
"Ân... Ô... Ô" Lục Văn Thụy thật nói không ra lời , hai tay nguyên bản để trước ngực Mễ Lai Khắc cũng bắt đầu chậm rãi buông lỏng lực đạo.
"Thụy, da của ngươi sờ thật mịn" Mễ Lai Khắc thấy thế, rất vui vẻ giở trò đối với Lục Văn Thụy dưới thân.
"Ngươi... Phóng... Buông tay, ô... Ân... Ân"
"Ta không."
"Ngươi... Cấp... Ta nhớ kỹ, ô... Ân... Ân"
Trong nháy mắt tiếng rên rỉ cùng thở gấp tràn ngập toàn bộ không gian trong phòng, về phần bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đại khái cũng chỉ có đương sự biết. Duy nhất biết đến là khi hai người bọn họ rốt cục rời khòi nhà, sắc mặt Lục Văn Thụy là ửng đỏ, trên người y còn thay một kiện y bào cao cổ, mà tâm tình của Mễ Lai Khắc giồng như đang tốt lắm.
Buổi tối ngày đó, Lục Văn Thụy bọn họ cũng đều biết Ngải Tư Đặc sắp sửa cùng Pháp Lan cử hành nghi thức kết bạn, nghe nói sau Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan biết đều thật cao hứng, dù sao Ngải Tư Đặc sắp 30 tuổi , Pháp Lan cũng 28 tuổi , lấy niên kỉ của hai người bọn họ lúc này mới cử hành nghi thức đã xem như là trể . Sau đó, Tạp Lạc Tư lại đi tìm hiến tế, xác định 10 ngày sau chính là ngày tốt, cho nên nghi thức kết bạn của Ngải Tư Đặc cùng Pháp Lan liền định vào 10 ngày sau đó.
Bởi vì phải chuẩn bị rất nhiều thứ, cho nên vài ngày sau mọi người rất là bận rộn, Lục Văn Thụy cùng Lý Na vội vàng giúp Pháp Lan chuẩn bị lễ phục, mà Mễ Lai Khắc, Tư Nặc cùng Ngải Tư Đặc thì đi tìm tế lễ phải dâng lên vào hôm tổ chức nghi thức.
Trong mấy ngày nay khi mọi người bận rộn, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc vẫn là cùng tiến cùng ra , buổi sáng cùng nhau ăn điểm tâm, tiếp theo phân công nhau tự đi làm việc của mình, đợi cho làm xong, hai người lại cùng nhau trở về ăn cơm chiều, sau khi ăn xong bọn họ còn có thể tản bộ ở bờ sông, thẳng đến khuya bọn họ mới lưu luyến mà chia tay.Bầu không khí giữa hai người bọn họ trong lúc đó luôn thực ấm áp , nếu không phải tất cả mọi người biết cử hành nghi thức là Ngải Tư Đặc cùng Pháp Lan, phỏng chừng mọi người sẽ tưởng hai người bọn họ mới là nhân vật chính, kỳ thật trong lòng Mễ Lai Khắc là rất muốn , nhưng Lục Văn Thụy còn chưa có trưởng thành, hắn còn cần chờ một chút. Bất quá đối với việc ca ca mình sắp sửa cử hành nghi thức, hắn cũng thật cao hứng . Vì thế trong sự chờ đợi của mọi người, thời gian 10 ngày liền trôi qua rất nhanh, ngày Ngải Tư Đặc cùng Pháp Lan tổ chức nghi thức rốt cục đến, mà Lục Văn Thụy cùng Lý Na cũng đều lén chuẩn bị lễ vật, tính là sau khi nghi thức chấm dứt thì sẽ đưa cho hai người họ.
Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc chuẩn bị là hai cái tượng gỗ tiểu oa nhi, chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng bộ dáng rất giống Ngải Tư Đặc và Pháp Lan, đây đều là công sức mấy ngày nay Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc từng chút một điêu khắc ra . Tuy rằng trước kia bọn họ chưa từng gặp qua vật như vậy, nhưng Pháp Lan cùng Ngải Tư Đặc sau nhìn thấy vẫn rất thích , hai cái tượng tiểu oa nhi này tay nắm tay, trên mặt còn mang theo nụ cười hạnh phúc, hai người bọn họ thấy thế, nhịn không được nhìn nhau cười.
Mà lễ vật Tư Nặc cùng Lý Na chuẩn bị có vẻ thần bí , bọn họ cũng không nói ra đó là cái gì, chỉ nói đêm nay Ngải Tư Đặc cùng Pháp Lan sẽ biết, Lục Văn Thụy đối với chuyện này đều có chút tò mò, bọn họ chỉ nhìn thấy sau khi nghi thức hoàn thành, Lý Na lặng lẽ đưa cho Pháp Lan một ít này nọ. Nhưng mấy thứ đó là cái gì, bọn họ đều không biết. Nhưng bọn họ nhìn thấy Pháp Lan sau khi tiếp nhận liền đỏ mặt, Lý Na cũng thần bí hề hề cười cười với Ngải Tư Đặc, nụ cười kia nói như thế nào nhỉ, có chút làm cho người ta *mao cốt tủng nhiên*
Đợi đến cuối cùng khi mọi người tách ra, Lý Na lại đột nhiên tới gần Lục Văn Thụy, nhét thứ gì đó vào trong miệng của y, bởi vì thứ đó quá nhỏ , hơn nữa vào miệng lập tức tan ra, cho nên khi Lục Văn Thụy còn chưa có phản ứng lại thì nó cũng đã lướt qua yết hầu.
Tiếp theo Lý Na liền lập tức lôi kéo Tư Nặc chạy ra, bộ dáng kia một chút cũng không giống như là người có bảo bảo, Lục Văn Thụy bật cười thở dài, xem ra chính mình là bị đối phương đùa dai . Mễ Lai Khắc nhìn Lý Na ở phía trước đột nhiên quay đầu, nháy mắt với mình, không rõ rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.
Đối với hành vi của Lý Na, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc đều cảm thấy khó hiểu. Bởi vì thật sự không nghĩ ra được chính mình rốt cuộc là ăn cái gì, bất quá nghĩ Lý Na sẽ không hại chính mình , cho nên Lục Văn Thụy cũng không rối rắm bao lâu, y kéo tay Mễ Lai Khắc, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Đại khái đi khoảng 10 phút, hai người rốt cục đi vào nhà Lục Văn Thụy, Mễ Lai Khắc đưa đối phương về nhà , sau đó định rời khỏi , không nghĩ tới hắn vừa mới xoay người, liền cảm giác cánh tay mình bị một bàn tay có chút ấm áp kéo lại, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn i, nguyên lai là Lục Văn Thụy kéo mình lại.
Hắn có chút nghi hoặc nhìn đối phương, chỉ thấy ánh mắt Lục Văn Thụy lúc này có chút mê mang, hai gò má ửng hồng, trên trán tựa hồ có chút mồ hôi, hơn nữa hô hấp của y tựa hồ có chút dồn dập, thân thể y còn có chút run lên.
Mễ Lai Khắc vừa thấy bộ dáng này của y, lập tức nóng lên, hắn một phen ôm lấy đối phương, muốn đưa y đến chỗ phụ thân nhà mình kiểm tra xem, như thế nào mới trong chốc lát Thụy liền bị bệnh? Đáng tiếc hắn còn chưa có cất bước thì đã bị động tác kế tiếp của đối phương làm kinh sợ .
Chỉ thấy Lục Văn Thụy liền rúc vào trong lòng Mễ Lai Khắc, đem hai tay vờn quanh ở cổ đối phương, tiếp theo y đã nghĩ đem miệng hôn vào môi đối phương, bất quá bởi vì ánh mắt của y lúc này có chút mê mang, cho nên y phải cố định mặt đối phương, khó khăn lắm mới tìm đúng mục tiêu. Sau đó, khi cảm giác được đối phương đáp lại, y lại càng làm trầm trọng thêm vấn đề bằng cách đem tách hai chân của mình ra, kẹp vào lưng tế đối phương. Kể từ đó, hai người cơ hồ đã thiếp hợp lại với nhau, trong lúc không ngừng ma sát cùng dây dưa, hô hấp của Mễ Lai Khắc dần dần biến trọng.
Hắn mở to mắt, nhìn Lục Văn Thụy lúc này tựa hồ rất là say mê, có chút nghi hoặc về hành vi chủ động cùng vội vàng xao động của đối phương, chẳng lẽ là do trước đó Lý Na cho Thụy ăn thứ kia sao? Thứ kia rốt cuộc là cái gì vậy? Thế nhưng có thể làm cho một người luôn luôn đều rất lạnh tĩnh như Thụy không khống chế được?
Đáng tiếc còn không có đợi hắn nghĩ ra nguyên cớ, hắn liền cảm giác môi mình đau xót, nguyên lai là Lục Văn Thụy thấy hắn có chút phân tâm, liền tức giận cắn nát bờ môi của hắn.
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy có chút thở phì phì, trong lòng cảm thấy Thụy thẳng thắn như vậy, thật là đáng yêu, đáng tiếc bình thường đều nhìn không tới, lần này xem như bồi thường cho mình đi, tiếp theo hắn thuận thế ôm đối phương đi vào trong phòng, sau khi đem cửa phòng đóng lại, hai người liền ôm nhau ngã vào trên giường.
Mễ Lai Khắc biết Thụy lúc này nhất định là ăn phải một loại gì đó giống như nước ẩn tình quả, hắn nhìn thấy Thụy rất là không kiên nhẫn mà ma sát trên người mình, cảm thấy hơi hơi thở dài, vẫn là không thể trong tình huống đối phương không có thanh tỉnh mà chiếm lấy đối phương, vì thế hắn đành phải lựa chọn áp lực chính mình, bắt đầu dùng tay và miệng của mình giúp đỡ Thụy giải quyết vấn đề khẩn cấp. Nhìn bộ dáng đối phương thỏa mãn, Mễ Lai Khắc thiếu chút nữa nhịn không được liền vồ lên, cuối cùng hắn dựa vào sức nhẫn nại vô cùng cùng cường đại của mình, mang đối phương vào trong nước, vì đối phương rửa sạch sẽ, sau đó đem đối phương lên giường , phủ thêm một lớp chăn, tiếp theo hắn bỏ chạy đi ra ngoài, nếu không đi hắn liền thật sự nhịn không được.
Mà lúc này, vì nóng lòng thoát đi hiện trường, Mễ Lai Khắc tự nhiên cũng không có nhìn thấy, Lục Văn Thụy vốn đang nằm ở trên giường đột nhiên cong lên khóe miệng, không tiếng động cười cười.
Lục Văn Thụy thật sự không nghĩ tới Lý Na sẽ cho mình ăn quả xanh nước biển, không giống với công hiệu của ẩn tình quả, loại trái cây này có chứa một ít chất giục tình, khi y vừa nuốt vào thì chưa phát hiện ra, đợi cho thân thể bắt đầu nóng lên, y mới biết được nguyên lai thứ y ăn chính là quả xanh nước biển. Sau đó, y còn có chút không khống chế được chính mình, tuy rằng thần trí của y còn thực thanh tỉnh, nhưng thân thể lại hành động gần như bản năng, y giống như là một người xem bình tĩnh, nhìn thân thể của mình kéo lại Mễ Lai Khắc, tiếp theo bắt đầu cùng đối phương dây dưa. Y tò mò nhìn Mễ Lai Khắc đáp lại, khi y nghĩ đến đêm nay hai người nhất định sẽ tiến thêm một bước, không nghĩ tới tại thời khắc mấu chốt, Đại Thước sẽ lựa chọn áp lực nhiệt tình của bản thân mà giúp y giải quyết. Đây thật là ngoài dự đoán, cùng lúc đó, trong lòng y cũng dâng lên một cỗ mừng như điên, y biết Đại Thước thật sự quý trọng y, hắn không có thưa lúc y chưa đồng ý mà chiếm lấy y, điều này làm cho y thực cảm động.
Đợi cho bản thân giải phóng đi ra, Lục Văn Thụy liền cảm giác thân thể của mình tựa hồ khôi phục lại khống chế, bất quá bởi vì thân thể mệt mỏi, y cũng không thể động, y chỉ có thể cảm thụ được Mễ Lai Khắc cẩn thận rửa sạch thân thể của y, sau đó vội vàng xao động chạy đi, Đại Thước như vậy, thật sự đáng giá để y đối đãi thật tốt.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lục Văn Thụy nhịn không được gợi lên một chút mỉm cười ngọt ngào, tiếp theo y xoay người, ôm chiếc chăn da thú, rất là thỏa mãn ngủ.
Ngày hôm sau, Mễ Lai Khắc nhìn thấy Lục Văn Thụy còn có chút không được tự nhiên , hắn không biết đối phương còn có nhớ chuyện tình tối hôm qua hay không, bất quá hắn nhìn đối phương vẫn chào hỏi mình như cũ, cảm thấy đột nhiên có chút yên ổn cùng mất mát, hắn thật muốn nói cho đối phương biết hết thảy chuyện phát sinh tối hôm qua.
Cho nên sáng sớm này, Mễ Lai Khắc đều có chút không yên lòng, Lục Văn Thụy tựa hồ cũng biết hắn suy nghĩ cái gì, y cũng rất phối hợp không nói gì, hai người im lặng ăn xong điểm tâm, sau đó đi tới nhà mới của Ngải Tư Đặc bọn họ.
Bọn họ vừa mới vào cửa liền thấy được Pháp Lan có chút suy yếu lại có chút hạnh phúc, Lục Văn Thụy ôn hòa cười cười nhìn hắn, tiếp theo y quay đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Na đang ở một bên đang đùa bảo bảo. Tầm mắt kia thực chất đầu chú ở trên người đối phương, Lý Na nhịn không được mà ngẩng đầu xấu hổ cười cười, hắn nhìn thấy ánh mắt có chút nghiền ngẫm của Lục Văn Thụy, liền cảm giác da đầu run lên, quả nhiên ngay từ đầu mình không nên tính kế y , đúng không. Ngay khi Lý Na có chút hối hận, Lục Văn Thụy đột nhiên nói với Tư Nặc:
"Tư Nặc, ngươi có biết Lý Na trộm cất dấu rất nhiều thứ tốt không?"
Tư Nặc nghe vậy có chút kỳ quái nhìn vẻ mặt ái muội của Lục Văn Thụy, hỏi tiếp:"Ta không biết, là cái gì vậy?"
Lục Văn Thụy không nhìn đến ánh mắt cầu xin tha thứ của Lý Na, vẫn như cũ thản nhiên đáp: "Nguyên lai ngươi không biết a, kỳ thật Lý Na cất chứa rất nhiều ẩn tình quả cùng quả xanh nước biển, phỏng chừng hắn là cảm thấy sau khi sinh bảo bảo thì ngươi liền vắng vẻ hắn đi."
Dứt lời hắn còn thở dài một hơi, Tư Nặc nghe xong rất là kinh ngạc nhìn về phía Lý Na, hắn nhìn hai má Lý Na có chút phiếm hồng, đột nhiên cảm giác chính mình đã lâu đều không có hảo hảo nhìn qua bạn lữ của mình, xem ra từ khi có bảo bảo, chính mình đúng là vắng vẻ hắn , về sau mình sẽ không .
"Cám ơn ngươi, Thụy, nếu ngươi không nói cho ta biết, ta còn thật sự không biết đâu. Lý Na, về sau ta nhất định sẽ không vắng vẻ ngươi , bảo bảo cứ để cho hai phụ thân giúp đỡ mang vài ngày đi." Tư Nặc còn thật sự nhìn Lý Na nói.
Lý Na nghe vậy mặt càng đỏ hơn, kỳ thật mặt hắn vẫn đều là hồng hồng , nhưng Tư Nặc vốn có chút đơn thuần lại cảm thấy đây là do đối phương ngượng ngùng, vì thế sau khi hắn đem bảo bảo giao cho Lục Văn Thụy bọn họ, liền một phen ôm lấy Lý Na chạy về nhà mình.
Nhìn Lý Na có chút *dục khóc không nói gì biểu tình*[Wetque: tui nghĩ là biểu tình muốn khóc mà không thể], tâm tình của Lục Văn Thụy tốt lắm, y còn nở ra một nụ cười sáng lạn, y tin tưởng Tư Nặc nhất định sẽ rất rất "Trân trọng" Ly Na , phỏng chừng vài ngày sau cũng sẽ nhìn không thấy đối phương , ha ha.
Mễ Lai Khắc nhìn nụ cười của Lục Văn Thụy, cảm thấy thật là đắc tội ai cũng không có thể đắc tội Thụy , ngươi xem, Lý Na không phải là một ví dụ sao. Pháp Lan cùng Ngải Tư Đặc ở một bên cũng tràn đầy đồng cảm, hoàn hảo bọn họ không có tham gia chuyện này, bằng không......
Bất quá kế tiếp lực chú ý của mọi người đã bị bọc nhỏ ở trong lòng Lục Văn Thụy câu đi rồi, bọn họ nhìn thú nhân bảo bảo vừa khóc vừa cười, còn không ngừng phất tay đá chân, đều cảm giác phi thường thú vị. Bọn họ vươn tay thỉnh thoảng xoa bóp hai má nộn nộn của đối phương, hoặc là vỗ vỗ tiểu PP tròn vo của đối phương, vì thế tiểu bảo bảo đáng thương, ngay sau khi tại bị hai phụ thân nhà mình vứt bỏ, thì lại bị một đám thúc thúc bá bá cấp chà đạp hết toàn bộ buổi chiều, thẳng đến khi hai phụ thân của Lý Na tìm đến, bọc nhỏ mới bị hề hề ôm đi .
Sau đó, Lục Văn Thụy bọn họ quả nhiên có vài ngày không nhìn thấy Lý Na, đợi đến lúc bọn họ nhìn thấy hắn ở tiệm may, đối phương một bên xoa bóp thắt lưng của mình, một bên nghiến răng nghiến lợi thì thào cái gì, bất quá khi hắn vừa thấy Lục Văn Thụy đến, lập tức liền hé ra khuôn mặt tươi cười, xem ra thật là đã bị giáo huấn . Mọi người đối với việc này đều cảm thấy có chút vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro