03

Sáng chủ nhật, ánh nắng dịu dàng len qua khe rèm, rải lên sàn gỗ những vệt vàng nhạt như mật ong. Không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót xa xa vọng vào, tạo cảm giác bình yên tạm thời. Khâu Đỉnh Kiệt xoay người, nhưng ngay lập tức cảm nhận được một vòng tay rắn chắc quấn quanh thân mình từ phía sau, ôm anh sát như sợ anh tan biến vào không khí.

Theo thói quen, anh khẽ nhúc nhích, muốn đổi tư thế, nhưng vòng tay kia lập tức siết chặt hơn. Cằm ai đó khẽ chạm lên hõm vai anh, hơi thở ấm áp đều đặn phả nhẹ, mang theo mùi bạc hà quen thuộc mà lâu nay đã in sâu trong ký ức. Lạnh lùng xen lẫn hơi ấm đó khiến Khâu Đỉnh Kiệt hơi khựng lại, tim đập nhanh hơn một nhịp.

Anh hơi ngẩn ra. Sao cảm giác này lại... sai sai?

Ý thức dần rõ ràng hơn, Khâu Đỉnh Kiệt nhận ra làn da áp vào mình hoàn toàn trần trụi, không còn bất kỳ lớp vải nào ngăn cách. Một luồng lạnh buốt xen lẫn hơi ấm từ cơ thể Hoàng Tinh truyền thẳng vào từng tấc da, khiến toàn thân anh căng cứng. Cảm giác rùng mình vừa tê dại vừa khó chịu, nhưng lại không thể từ chối.

Chậm rãi mở mắt, ánh sáng sớm chiếu lên cánh tay trần săn chắc và bờ vai rắn chắc của Hoàng Tinh, khiến trái tim Khâu Đỉnh Kiệt gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhìn xuống, anh nhận ra bàn tay cậu vẫn vững vàng đặt trên bụng mình, ngón tay hơi cong, giữ anh lại như sợ anh chạy mất. Chăn bị xô lệch, để lộ những vết hằn đỏ rải rác khắp cổ và vai anh, những dấu tích của đêm qua, của một cơn say mê không lối thoát.

Cơ bắp sống lưng anh bất giác siết lại, toàn thân run nhẹ, hơi thở trở nên nặng nề. Ký ức về đêm hôm qua ùa về. Tiếng thở dồn dập sát bên tai, vòng tay siết chặt đến mức không thể cử động, giọng trầm khẽ cười vang bên gáy: "Khâu Khâu thấy em có ngoan không?"

Anh nhắm mắt lại, vừa xấu hổ vừa bất lực. Tim đập loạn, sống lưng nóng ran, từng ngón tay run nhẹ như bị điện giật. Cảm giác vừa gần gũi vừa bối rối khiến anh không dám nhúc nhích, chỉ im lặng để cho cơ thể tự trả lời những cảm giác dồn nén từ đêm qua.

Trong khoảnh khắc ấy, Khâu Đỉnh Kiệt nhận ra rằng mọi ranh giới anh từng tự đặt ra đều mờ nhạt trước đôi mắt long lanh và đôi tay chủ động của Hoàng Tinh. Sự thừa nhận của cơ thể, tiếng tim đập và hơi thở dồn dập, tất cả như đồng loạt nhắc anh: đêm qua không chỉ là khoảnh khắc bốc đồng, mà là một phần thực sự đã khắc sâu vào cả thể xác lẫn cảm xúc.

Khâu Đỉnh Kiệt còn chưa kiểm điểm bản thân xong thì Hoàng Tinh đã khẽ cựa mình, ngồi dậy trên giường. Ánh sáng sớm len qua rẻm cửa, trải lên gương mặt cậu những vệt sáng nhạt, làm nổi bật đường nét thanh tú nhưng đã chín chắn của tuổi đôi mươi. Không còn là đứa trẻ non nớt ngày đầu gặp, giờ đây gương mặt ấy vừa dịu dàng vừa thấp thoáng chút gì ranh mãnh, khiến Khâu Đỉnh Kiệt bỗng cảm thấy tim mình chùng xuống.

Cậu nghiêng người về phía anh, vòng tay ôm quanh eo Khâu Đỉnh Kiệt, áp sát cơ thể mình vào lưng anh. Đầu cậu tựa nhẹ vào vai anh, hơi thở đều đều, mang theo mùi bạc hà quen thuộc và chút ấm áp còn sót lại từ đêm qua. Giọng nói trầm ấm, nũng nịu vang lên gần tai: "Khâu Khâu..."

Khâu Đỉnh Kiệt khựng lại, cảm giác ấm áp lan tỏa từ vòng tay Hoàng Tinh khiến tim anh loạn nhịp. Anh cúi đầu, cố giấu sự bối rối, nhưng giọng vẫn lạc đi, trầm thấp và khàn khàn khi thốt ra từng từ: "A Tinh... hôm qua... chuyện kia..."

Hoàng Tinh nhếch khóe môi, ánh mắt lấp lánh, nụ cười tinh nghịch pha chút khiêu khích nhưng vẫn dịu dàng đến lạ thường.

Khâu Đỉnh Kiệt hít một hơi sâu, cắn môi, lòng vừa xấu hổ vừa bất lực. Anh cảm nhận rõ từng đường cong của cơ thể Hoàng Tinh áp sát vào mình, từng lực siết nhẹ từ tay cậu, khiến anh không thể rút ra, không thể phản kháng. Lòng anh dường như bị kìm chặt giữa sự hoảng loạn và một cảm giác lạ lùng khó tả, vừa căng thẳng vừa muốn buông xuôi.

Hoàng Tinh nghiêng đầu, vuốt nhẹ sống lưng anh, giọng nũng nịu nhưng pha chút trêu đùa: "Em chỉ ôm anh thôi mà."

Khâu Đỉnh Kiệt nhắm mắt lại, hít sâu, cố giữ bình tĩnh nhưng khó khăn. Anh cảm nhận từng nhịp tim của Hoàng Tinh va chạm vào lưng mình, hơi thở ấm áp phủ khắp gáy, vai và sống lưng, khiến mọi lý trí anh vừa muốn kiên quyết vừa rã rời. Mọi suy nghĩ về "giới hạn" hay "nguyên tắc" như bị kéo trôi theo nhịp rung của cơ thể, chỉ còn lại sự dồn dập, mơ hồ và ngọt ngào pha lẫn căng thẳng.

Hoàng Tinh thì thầm, giọng trầm ấm và đầy trìu mến: "Khâu Khâu, anh phải ngoan một chút."

Khâu Đỉnh Kiệt mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh ấy, nơi vẫn ánh lên sự tinh nghịch nhưng pha lẫn sự chững chạc, khiến anh vừa mềm nhũn vừa căng thẳng. Cơ thể anh vẫn căng cứng, đôi tay nắm nhẹ chăn, lòng rối như tơ vò, nhưng dần nhận ra một điều: trong vòng tay này, anh vừa bị thử thách, vừa được an ủi. Không gian yên tĩnh, ánh sáng vàng dịu của buổi sáng chủ nhật, và hơi ấm tràn đầy từ Hoàng Tinh, tất cả dường như cùng nhau kéo dài khoảnh khắc ấy, khiến thời gian như chậm lại, để mỗi nhịp thở, mỗi nhịp tim đều trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.

Cả ngày hôm đó, Khâu Đỉnh Kiệt ở nhà, ngồi trong phòng khách, nắng chiều nhạt vàng hắt qua cửa sổ phủ lên nền gỗ, nhưng không gian yên ắng ấy chẳng thể làm dịu được những suy nghĩ rối bời trong lòng anh. Mỗi chi tiết của đêm qua vẫn hiện lên rõ mồn một trong trí nhớ: hơi thở dồn dập bên tai, vòng tay siết chặt, bàn tay khẽ chạm vào những chỗ nhạy cảm, tất cả đều khiến anh vừa bối rối vừa lúng túng.

Anh nghĩ về Hoàng Tinh. Cậu đã trưởng thành dưới mắt anh từng ngày, từ một đứa trẻ hay dựa dẫm, bây giờ trở thành một thanh niên vững vàng, với ánh mắt sắc sảo và cơ thể rắn chắc. Nhưng chính sự trưởng thành ấy lại khiến anh hoang mang: những hành động trước đây anh vẫn xem là em trai đang làm nũng giờ đây đã hòa lẫn với một thứ khác, một thứ mà anh không dám định nghĩa.

Khâu Đỉnh Kiệt tự nhủ rằng Hoàng Tinh vẫn là em trai, rằng mọi cảm xúc và hành động của cậu chỉ là sự dựa dẫm. Còn anh, với tư cách là một người anh trai, có trách nhiệm chiều chuộng, bảo vệ, chăm lo. Nhưng càng cố gạt đi, càng cố chối bỏ, tim anh lại càng nhói lên. Một phần trong anh tự hỏi, có phải bản thân cũng đang rung động theo cậu, nhưng lại không dám thừa nhận?

Vấn đề không nằm ở Hoàng Tinh mà nằm ở hai chữ anh em. Khâu Đỉnh Kiệt chưa bao giờ buông bỏ chấp niệm cậu là em trai mình. Trong tâm trí anh, Hoàng Tinh luôn là đứa trẻ anh nâng niu, bao bọc, là người mà anh có quyền chăm sóc mà không cần nghĩ đến thứ khác. Nếu vượt qua ranh giới ấy, nghĩa là anh phải đối diện với một sự thật mà anh chưa từng dám nhìn thẳng, rằng có một phần trong trái tim anh thật sự rung động với Hoàng Tinh, rằng tình cảm dành cho cậu không còn là trách nhiệm hay tình thân thuần túy.

Mỗi khi nghĩ tới những hành động đêm qua, Khâu Đỉnh Kiệt vừa muốn lảng tránh, vừa không thể xóa bỏ cảm giác đó. Anh vừa lo lắng, vừa bị hấp dẫn, nhưng vẫn giữ khoảng cách, bởi anh chưa thể xác định tình cảm của chính mình. Anh không biết liệu đó là rung động bình thường, là sự tò mò, hay là một thứ tình cảm vượt quá giới hạn anh em mà anh vẫn tự nhủ phải tôn trọng.

Cả ngày hôm đó, anh chỉ im lặng, ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra khoảng trời nhạt vàng, nhưng trong lòng là một biển sóng dồn dập. Khâu Đỉnh Kiệt biết rằng, cho tới khi anh chưa buông bỏ được khái niệm "em trai" ấy, cho tới khi anh chưa dám đối mặt với cảm xúc thật của chính mình, anh sẽ không bao giờ biết được liệu tình cảm anh dành cho Hoàng Tinh là tình anh em thuần túy, hay là một thứ gì đó sâu sắc hơn, khó gọi tên hơn, mà anh vừa muốn trốn tránh, vừa muốn khám phá.

Và anh hiểu rằng, việc chối bỏ tình cảm của cậu chỉ là cách để giữ an toàn cho cả hai, nhưng cũng là rào chắn khiến chính anh không dám đối diện với sự thật bên trong bản thân. Anh chưa sẵn sàng, và có lẽ, còn lâu mới sẵn sàng.

Hôm nay Hoàng Tinh không ở nhà, một ngày chủ nhật hiếm hoi mà cậu không ở nhà. Khâu Đỉnh Kiệt vốn đã quen với việc bị Hoàng Tinh quấn lấy như con mèo nhỏ đòi chủ nhân vuốt ve, hôm nay lại thấy có chút trống trải. Mà không riêng gì hôm nay, dạo gần đây Hoàng Tinh rất hay ra ngoài từ sáng đến tối muộn mới về. Không phải ngày nào cũng thế, nhưng một tuần phải có đến hai ba ngày.

Hay thật, tối qua còn quấn lấy anh, nay lại mất tích.

Suy nghĩ tới lui cả ngày trời mà vẫn không có đáp án, Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy mấy chuyện yêu đương này còn tốn chất xám hơn làm việc, ít nhất thì mấy cái như Arduino¹, STM32², ESP32³ không bỏ anh một mình.

(¹Arduino: bo mạch vi điều khiển mã nguồn mở, phổ biến trong các dự án điện tử nhúng cơ bản, dùng để lập trình điều khiển cảm biến, đèn, động cơ...)

(²STM32: Dòng vi điều khiển 32-bit do hãng STMicroelectronics sản xuất, thường dùng trong các thiết bị IoT, hệ thống nhúng và điều khiển công nghiệp.)

(³ESP32: vi điều khiển tích hợp Wi-Fi/Bluetooth, thường dùng trong các ứng dụng IoT - Internet of Things.)

Khâu Đỉnh Kiệt lẳng lặng chui vào phòng lab ở tầng trệt. Nơi đó bừa bộn nhưng gọn gàng theo một trật tự chỉ anh mới hiểu được: bàn làm việc chất đầy bo mạch, dây dẫn, máy hàn, vài module STM32 đang thử nghiệm dang dở, một góc khác là hộp linh kiện được đánh nhãn cẩn thận, ngăn tủ còn có vài tấm PCB⁴ chưa khui. Dù đã là chủ tịch, anh vẫn thích tự tay làm  prototype, sản phẩm mẫu cho mỗi dự án của Kỹ thuật Tích Vinh. Thứ cảm giác được ngửi mùi nhựa cháy nhẹ khi hàn, nghe tiếng tạch khẽ của relay đóng ngắt, nó cho anh cảm giác yên tâm hơn bất cứ cuộc họp cổ đông nào. 

(⁴PCB - Printed Circuit Board: bảng mạch in, nền vật lý giúp gắn linh kiện điện tử, kết nối và định tuyến tín hiệu điện.)

Thời gian trôi không tiếng động. Chỉ có ánh đèn bàn vàng vọt hắt xuống mặt bàn, và tiếng lách tách nhỏ của mỏ hàn chạm thiếc. Anh làm liên tục một mạch, thỉnh thoảng ghi chú lại vài dòng trên sổ tay, lại cúi xuống điều chỉnh điện áp. Cứ thế, hết module này tới module khác, như thể sự tỉ mỉ và tuần tự ấy có thể đẩy lùi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. 

Tới khi đồng hồ góc bàn chỉ gần nửa đêm, cửa chính mới vang lên tiếng mở khóa. Tiếng bước chân quen thuộc vang đều trong phòng khách. Khâu Đỉnh Kiệt mới buông mỏ hàn, xoay ghế dựa ra sau. Bên ngoài, Hoàng Tinh đang thay giày, bóng dáng cao ráo và bình thản như thể cả ngày nay không hề biến mất khỏi tầm mắt anh.

Anh nhìn chằm chằm một lúc, mạch điện trên bàn vẫn sáng đèn, mà câu "Hôm nay đi đâu?" cứ lượn lờ trong cổ họng, cuối cùng lại chỉ thành một tiếng "Về rồi à?" nhẹ tênh.

Hoàng Tinh khẽ "Vâng" một tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng, rồi quay lưng bỏ về phòng.

Khâu Đỉnh Kiệt đứng im vài giây, ánh mắt còn dán vào khoảng không nơi cậu vừa biến mất. Khoảnh khắc đó, đầu óc anh giống mạch điện hở, tín hiệu cảm xúc không thể khép vòng, chỉ còn lại tiếng ù mơ hồ trong khoảng rỗng.

???

Không phải hôm qua còn quấn lấy anh như mèo nhỏ sao? Cả ngày mất tích, giờ về chỉ ném cho anh một tiếng "vâng" cụt lủn? Không hỏi anh ăn chưa, không nhìn anh một cái, thậm chí bước chân còn nhanh như sợ ở lại thêm vài giây sẽ tốn thời gian quý báu.

Anh tựa hờ vào cạnh bàn, ngón tay gõ nhẹ theo nhịp, ánh mắt dần tối lại. Cảm giác này lạ thật. Không ồn ào, không có dấu hiệu, nhưng tựa như nhiễu sóng⁵ len vào mạch điện, âm thầm chạm tới từng điểm tiếp xúc, khiến cả lồng ngực ngứa ngáy khó chịu.

(⁵Nhiễu sóng: sự can nhiễu hoặc biến dạng tín hiệu điện tử, gây sai lệch hoặc lỗi trong quá trình truyền dẫn/hoạt động mạch.)

Khâu Đỉnh Kiệt nhíu mày, vốn định mở miệng gọi cậu lại để hỏi thẳng, nhưng rồi lại thôi. Cậu lớn rồi, muốn ra ngoài thì ra, muốn về muộn thì về. Anh không phải là cha cậu.

Nhưng câu tự nhủ đó chẳng đủ sức thuyết phục.

Ánh mắt anh dõi theo cánh cửa phòng đã đóng, khoé môi khẽ nhếch lên thành một đường cong không rõ ý vị. Hoàng Tinh, xem ra anh phải tìm hiểu xem mấy ngày nay em đang bận chuyện gì.

Hôm sau, Khâu Đỉnh Kiệt cố ý sắp xếp công việc ở nhà, lấy lý do cần kiểm tra bản vẽ và số liệu nên không đến công ty. Anh ngồi trong phòng làm việc tầng hai, cửa khép hờ, từ góc bàn có thể nhìn xuống phòng khách qua khoảng trống lan can.

Tiếng bước chân vang lên rất khẽ trên nền gỗ. Hoàng Tinh như thường lệ ngủ nướng, gần mười giờ mới chịu ra khỏi phòng, mái tóc hơi rối, áo phông rộng lười biếng ôm lấy bờ vai, bàn chân trần mang theo chút lạnh của sàn nhà. Cậu ngồi vào bàn, ăn sáng qua loa, mắt dán vào màn hình điện thoại.

Từ trên cao, Khâu Đỉnh Kiệt không bỏ sót bất kỳ cử động nào. Anh xoay bút, giả vờ tập trung vào tập tài liệu, nhưng thực chất ánh mắt vẫn lặng lẽ dõi theo. Cậu ăn chậm rãi, thỉnh thoảng cúi đầu cười mơ hồ trước tin nhắn ai đó, rồi nhanh chóng bấm trả lời.

Cảm giác ấy khiến trong lòng anh dấy lên một loại khó chịu khó gọi tên, giống như có ai đang lặng lẽ chen vào một góc vốn thuộc về mình, nhưng lại không có lý do để phản đối. Từ trước đến nay, Hoàng Tinh vẫn là đứa em trai được anh bao bọc, người luôn quay đầu tìm anh khi cần giúp đỡ. Anh từng nghĩ mối quan hệ đó sẽ cố định như vậy mãi, an toàn, không biến chất.

Nhưng bây giờ, chính anh là người không phân biệt nổi ranh giới ấy đã dịch chuyển từ khi nào. Anh biết Hoàng Tinh thích mình, nhưng cũng tự nhủ đó chỉ là sự dựa dẫm quá mức của một người em, một thứ tình cảm rồi sẽ phai khi trưởng thành. Anh cố chối bỏ, vì không muốn mở ra một cánh cửa mà bản thân không chắc sẽ đi tới đâu.

Hoàng Tinh ăn xong, đứng dậy thay quần áo. Mười phút sau, cậu quay lại phòng khách, cầm chìa khóa và điện thoại.

"Em ra ngoài một chút." Câu nói ngắn gọn, không kèm lời giải thích.

Cửa đóng lại, để lại khoảng trống im ắng. Khâu Đỉnh Kiệt ngồi yên một lúc lâu, ngón tay ngừng gõ mặt bàn. Anh nhìn vào cánh cửa khép kia, ánh mắt tối đi. Giống như một mạch đo đã được cấp điện, và giờ anh chỉ chờ kim đồng hồ nhích lên báo kết quả.

Khâu Đỉnh Kiệt đứng dậy, khoác áo, cầm lấy chìa khóa xe. Anh không rõ lý do, chỉ biết rằng bản thân không muốn ngồi yên ở nhà trong khi Hoàng Tinh biến mất khỏi tầm mắt.

Khoảng cách giữa họ không xa, đủ để anh theo dõi mà không gây chú ý. Hoàng Tinh lái xe dọc theo con phố, tốc độ không nhanh không chậm, rẽ qua hai ngã tư, cuối cùng dừng lại trước một quán cà phê nhỏ ẩn mình trong con hẻm yên tĩnh. Biển hiệu gỗ treo trên cao, khung cửa kính sáng trong phản chiếu những đốm nắng chiều.

Từ bên ngoài, Khâu Đỉnh Kiệt nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở bàn trong góc. Tuổi tác trông ngang với anh, dáng người gọn gàng, tóc buộc cao, trang phục đơn giản nhưng tinh tế. Cô gái ấy ngồi thẳng lưng, tay ôm ly cà phê như chờ đợi. Ngay khi Hoàng Tinh bước vào, ánh mắt cô gái sáng lên đôi chút.

Họ bắt đầu trò chuyện. Ngồi ở bàn gần cửa sổ, Khâu Đỉnh Kiệt không nghe được lời, chỉ thấy miệng Hoàng Tinh mấp máy liên tục, thỉnh thoảng khẽ nghiêng người về phía đối phương. Điều khiến anh chú ý hơn cả, là nụ cười.

Không phải nụ cười xã giao nhạt nhẽo, mà là kiểu cười hiếm hoi, rõ ràng mang chút ấm áp và nhẹ nhõm, kiểu mà trước giờ Hoàng Tinh chỉ dành cho anh. Giờ đây, khoảnh khắc ấy lại nằm gọn trong khung cảnh của một bàn cà phê khuất sau dãy tường kính, đối diện một người con gái xa lạ.

Khâu Đỉnh Kiệt siết chặt tách espresso vừa được bưng tới. Hương vị đắng nơi đầu lưỡi hòa vào cảm giác đắng đang lan trong lòng. Ánh mắt anh không rời khỏi bàn kia: Hoàng Tinh chống cằm, nghiêng đầu lắng nghe, khóe môi cong lên khi đối phương nói điều gì đó. Cô gái ấy cũng không né tránh, thi thoảng cười khẽ, giọng nói có lẽ rất êm vì khiến Hoàng Tinh nhìn mãi.

Thời gian trôi chậm một cách khó chịu. Đến khi họ cùng đứng dậy, bước ra khỏi quán, Khâu Đỉnh Kiệt mới nhận ra ly cà phê trước mặt vẫn vơi chưa đến nửa. Anh chờ vài giây, rồi cũng đứng lên, giữ khoảng cách an toàn.

Hoàng Tinh và cô gái đi song song, thỉnh thoảng trao đổi vài câu ngắn. Cậu đưa tay đẩy nhẹ cửa xe cho cô trước khi vòng sang ghế lái. Động tác tự nhiên đến mức khiến Khâu Đỉnh Kiệt vô thức siết tay áo khoác của mình.

Chiếc xe lăn bánh rời phố. Anh không bám theo nữa, chỉ đứng đó, mắt dõi theo đến khi đèn hậu khuất hẳn. Từng nụ cười vừa thấy vẫn hiện rõ trong đầu, nhưng thay vì ấm áp, chúng chỉ còn lại dư vị khô khốc.

Khi quay về nhà, căn phòng vẫn nguyên mùi trà sót lại từ sáng. Khâu Đỉnh Kiệt ngồi xuống sô pha, im lặng nhìn chiếc cốc trên bàn, chiếc cốc mà Hoàng Tinh thường hay dùng mỗi ngày. Chỉ khác là giờ, bên cạnh nó trống không, không còn ai lấp đầy khoảng trống ấy bằng giọng nói hay nụ cười như trước.

Anh tựa người ra sau, đầu ngửa lên trần nhà. Trong lòng cứ dâng lên một thứ cảm giác mơ hồ, nặng nề, vừa khó chịu vừa bất an, nhưng anh lại không tìm được nguyên nhân rõ ràng để bám víu. Cảm giác ấy như một cơn ngứa âm ỉ ở nơi không chạm tới được, càng cố quên lại càng thấy rõ. Chẳng lẽ chỉ vì một nụ cười mà mình thấy bứt rứt thế này sao? Nực cười thật.

Anh đứng bật dậy, bước thẳng vào phòng làm việc. Trên bàn vẫn ngổn ngang những bản vẽ mạch điện, dây dẫn và linh kiện lặt vặt. Anh bật hết đèn, mở máy, đeo kính, ép mình chìm vào những sơ đồ kỹ thuật khô khan. Những đường mạch gấp khúc, những con số li ti vốn là thứ anh quen thuộc đến mức có thể đọc ngược đọc xuôi mà không sai, giờ lại như đang nhảy múa trước mắt.

Một con tụ điện⁶ trượt khỏi nhíp, rơi xuống sàn và lăn đi mất hút. Khi tìm được, anh phát hiện vừa gắn sai cực cho một cặp diode⁷, phải tháo ra làm lại. Đến lúc đo sóng⁸, kết quả hiện lên trên màn hình dao động lại lệch hoàn toàn so với dữ liệu chuẩn.

(⁶Tụ điện: linh kiện điện tử có khả năng tích và phóng điện, dùng để lọc, ổn định hoặc tạo tín hiệu.)

(⁷Diode: linh kiện bán dẫn chỉ cho dòng điện đi qua theo một chiều, thường dùng trong chỉnh lưu và bảo vệ mạch.)

(⁸Đo sóng: đo sóng/dao động kế oscilloscope là thiết bị dùng để quan sát dạng sóng điện áp theo thời gian, công cụ cơ bản trong kiểm tra mạch điện.)

Anh tháo kính, ấn mạnh hai ngón tay vào thái dương. Thời còn học đại học, thời gian anh ăn nằm trong lab còn nhiều hơn thời gian ở nhà. Thầy hướng dẫn từng nói anh là người "tinh đến từng mili-giây", vậy mà hôm nay những lỗi sơ đẳng này lại liên tiếp xuất hiện như thể anh là cậu sinh viên năm nhất mới tập làm quen với dụng cụ.

Không muốn chấp nhận sự thật, anh cắm cúi làm lại từ đầu. Nhưng càng cố tập trung, những hình ảnh đáng lẽ phải bị gạt sang một bên lại càng chen vào: Hoàng Tinh ngồi trong góc quán cà phê, tay xoay nhẹ ly trà đá, khóe mắt cong cong khi trò chuyện với cô gái kia. Ánh sáng buổi chiều hắt qua cửa kính, phủ lên mái tóc cậu một viền sáng mỏng, khiến cảnh tượng ấy in hằn vào trí nhớ anh một cách khó chịu.

Anh bặm môi, gõ mạnh bút xuống bàn. Máy đo trước mặt vẫn sáng, nhưng các con số đã hoàn toàn trở nên vô nghĩa. 

Tiếng rung điện thoại bất ngờ cắt ngang âm thanh đều đặn của chiếc đồng hồ treo tường. Khâu Đỉnh Kiệt đưa mắt nhìn sang bàn, màn hình sáng lên, cái tên Hoàng Tinh nổi bật giữa nền tối. Anh hơi khựng lại, rồi mới cầm máy lên. Ngón tay trượt trên màn hình, đưa điện thoại áp sát tai.

"Alo." Giọng anh trầm, ngắn gọn, không lộ cảm xúc.

Bên kia truyền đến tiếng ồn của đường phố, tiếng gió xen lẫn tiếng cười rời rạc ở xa, như thể Hoàng Tinh đang đứng giữa một nơi náo nhiệt. Cậu không vòng vo, mở miệng nói thẳng: "Khâu Khâu, tối nay em không về nhà."

Câu nói ngắn ngủi, dứt khoát, nhưng lại để lại khoảng trống kéo dài ở đầu dây bên này. Khâu Đỉnh Kiệt siết chặt điện thoại trong tay. Ánh mắt anh lướt qua căn phòng im ắng, dừng lại ở chiếc ly nước vẫn còn hơi ấm trên bàn. Một phần muốn hỏi tại sao, một phần lại biết chắc dù có hỏi, Hoàng Tinh cũng sẽ chỉ đáp qua loa.

"Ừ."

Nhưng Hoàng Tinh không để ý đến sự lạnh nhạt đó. Cậu nói tiếp, giọng có chút hờ hững nhưng vẫn mang hơi thở quen thuộc: "Anh nhớ đi ngủ sớm."

Bên kia, tiếng bước chân vang lên lẫn với tiếng xe lướt qua, rồi tín hiệu đột ngột bị cắt. Màn hình điện thoại tối lại, để lại trong phòng một khoảng tĩnh mịch khó chịu.

Khâu Đỉnh Kiệt ngồi yên vài giây, bàn tay đặt máy xuống bàn nhưng chưa rời hẳn. Anh dựa lưng vào ghế, ánh mắt chậm rãi khép lại. 

Em trai lớn, không nghe lời anh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #xyqqj