#10

Bạch Tiêu rướn người về trước, hai tay run rẩy bấu lấy dây treo, thân thể mềm nhũn tựa vào ta.

Hắn cắn chặt môi, đôi mắt đẫm nước, từng giọt từng giọt mồ hôi rơi tí tách xuống sàn.

"Ưm... a... Gia... đau... đau quá..."

Giọng hắn khản đặc, vừa như khóc, vừa như cầu xin, khiến lòng ta đau nhói.

Ta ôm chặt lấy eo hắn, dịu dàng nhưng kiên quyết

"Tiêu Tiêu, kiên trì thêm chút nữa thêm chút nữa thôi."

...

Một cơn co thắt dữ dội khác kéo tới.

Bạch Tiêu gần như gào lên, toàn thân gồng cứng, lối ra đỏ bừng căng phồng cực hạn.

Ta cảm giác được - Dưới tay mình,lỗ sinh mềm mại ấy cuối cùng cũng bắt đầu giãn ra thêm.

Kẽ hở đỏ au run rẩy mở rộng, và -

Một chút đầu nhỏ trắng hồng rốt cuộc trồi ra!

"Bạch Tiêu, tốt lắm!"

Ta mừng rỡ thì thầm bên tai hắn, nước mắt suýt nữa cũng trào ra.

...

Hắn mệt đến mức không nói nổi lời nào, chỉ biết gục đầu vào vai ta thở dốc, từng cơn co thắt không ngừng đánh tới.

Ta dùng khăn sạch nhẹ nhàng lau mồ hôi trán hắn, tay còn lại vẫn đỡ lấy chỗ trồi ra, ngăn không cho em bé bị trượt ngược vào trong.

"Bạch Tiêu, nghe Gia."

Ta ghé sát tai hắn, giọng nói vừa dịu dàng vừa kiên định

"Khi cơn đau tới, dùng toàn bộ sức đẩy thêm một lần nữa chúng ta sắp gặp được con rồi."

Bạch Tiêu nức nở, nhưng ánh mắt yếu ớt kia bỗng sáng lên một chút.

Hắn cắn răng, gắng gượng chống đỡ cơ thể sắp gục ngã.

...

Lần co thắt kế tiếp trào tới.

Bạch Tiêu hét khàn một tiếng, gồng hết sức,lỗ sinh đỏ rực bị đầu đứa bé đẩy ra thêm từng chút một.

Máu tươi và nước ối hỗn độn chảy ra từ giữa chân hắn, toàn bộ thân thể đều đang liều mạng vì đứa bé.

Ta siết chặt tay hắn, hôn nhẹ lên trán hắn đã ướt đẫm

"Tiêu Tiêu, ngươi giỏi lắm !"

Thấy đầu đứa bé đã nhô ra một phần, ta lập tức vòng tay ra trước bụng Bạch Tiêu.

Bàn tay ta áp lên bụng tròn căng như muốn nứt ra kia, nhẹ nhàng nhưng vững vàng xoa nắn từng vòng.

"Bạch Tiêu, ngươi làm rất tốt rồi.
Bây giờ, ta giúp ngươi - đẩy con ra ngoài."

Bạch Tiêu thở dốc, đôi mắt mờ mịt vì kiệt sức, chỉ còn biết dựa vào hơi ấm của ta mà cố gắng.

Ta xoa bụng cho hắn, theo nhịp co thắt mà từ từ đẩy nhẹ xuống, giúp đầu đứa bé tiến sâu ra ngoài hơn.

Cùng lúc đó, ta cầm tay hắn, đặt vào sợi dây treo chắc chắn trên trần

"Tiêu Tiêu, nắm chặt lấy kéo mạnh xuống, dùng toàn bộ sức ngươi có.."

Bạch Tiêu cắn răng gật đầu, nước mắt lăn dài trên má.

...

Một cơn đau dữ dội nữa lại tràn tới.

Bạch Tiêu rít một hơi dài, hai tay gầy gò nắm lấy dây treo, bấu chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

Cả người hắn rướn mạnh về phía trước, lối ra đỏ bừng căng chặt, phần đầu đứa bé bị đẩy mạnh trồi thêm ra ngoài.

"Ưm... a... a a a!!"

Tiếng rên rỉ đau đớn vang lên trong phòng.

Dưới sức kéo mạnh mẽ của hắn, đứa bé đã nhích ra thêm nửa phần đầu!

...

"Bạch Tiêu, tốt lắm!giếp tục đi! Ngươi làm rất tốt!"

Ta không ngừng động viên, giọng nói run run vì kích động.

Bạch Tiêu khàn giọng khóc nấc, hai tay run lên bần bật, nhưng vẫn kiên trì kéo dây treo, dùng hết toàn bộ sức lực còn sót lại.

Cơ thể hắn ướt đẫm mồ hôi, lưng dán sát vào ngực ta, mỗi lần rặn đều như muốn bứt gân đứt cốt.

Bụng lớn căng phồng đang run rẩy không ngừng dưới lòng bàn tay ta.

...

Một đợt co thắt mạnh mẽ khác ập đến.

Ta lập tức xoa mạnh bụng hắn, giúp lực đẩy hướng thẳng xuống.

"Bây giờ! Tiêu Tiêu, rặn đi!"

Bạch Tiêu hét lên một tiếng khản đặc, kéo căng dây treo, gồng cả người rặn mạnh.

Bụp -

Tiếng trơn ướt vang lên rất nhỏ.

Phần đầu mềm mại, trơn bóng của đứa bé rốt cuộc trượt hẳn ra ngoài!

Ta run rẩy ôm lấy hắn, giọng nghẹn lại vì xúc động

"Đầu con ra rồi... Tiêu Tiêu,ngươi giỏi lắm !"

Đầu đứa bé vừa trồi ra, cả căn phòng dường như lặng đi.

Bạch Tiêu thở dốc, cơ thể nhỏ bé dựa hẳn vào lòng ta, cả người run lên từng hồi.

Ta cúi xuống nhìn - Đầu em bé đã ra, nhưng đôi vai tròn trịa lại sắp ra lỗ sinh đỏ tấy.

...

"Bạch Tiêu," ta thì thầm sát bên tai hắn,

"Đừng hoảng. Vai con hơi to, ngươi phải đổi tư thế một chút."

Ta vòng tay qua eo hắn, cẩn thận nâng một chân của hắn lên cao hơn, cho hắn quỳ lệch một bên, mở rộng khung chậu.

"Bám chặt dây, giơ chân này lên, hiểu chưa."

Bạch Tiêu gật đầu yếu ớt, nước mắt lưng tròng, hai tay gân xanh nổi rõ bấu chặt lấy dây treo.

Hắn gắng sức nâng một chân lên cao, run rẩy nghiêng người về trước.

Bụng lớn tròn căng như muốn rách ra, trĩu nặng lay động theo từng nhịp thở gấp gáp.

...

"Được rồi, hít sâu..."

Ta vừa xoa bụng vừa dìu lưng hắn, hỗ trợ từng chút.

"Đến cơn co thắt, lập tức rặn mạnh, toàn lực đẩy vai bé ra."

Bạch Tiêu nức nở đáp khẽ

"Vâng... Gia... Tiêu Tiêu sẽ cố gắng..."

...

Một đợt co thắt ập tới.

Cả người Bạch Tiêu cứng đờ, môi trắng bệch.

Ta ghé sát, hạ thấp giọng quát nhẹ

"Rặn! Bạch Tiêu, bây giờ!"

Bạch Tiêu hét lên một tiếng khản đặc, giơ cao chân, kéo căng sợi dây treo, cả thân thể gồng cứng dồn hết sức.

Áp lực khổng lồ từ bụng đẩy xuống.

Lối ra đỏ au run rẩy, từng chút từng chút nứt giãn thêm.

Vai đứa bé bị ép trượt, bỗng nhiên -
Xoạt một tiếng -

Vai nhỏ nhắn cuối cùng cũng thoát ra!

...

"Ra rồi! Vai bé ra rồi!"

Ta mừng đến nghẹn lời.

Bạch Tiêu kiệt sức đến mức toàn thân mềm nhũn, gần như ngã quỵ vào lòng ta.

Nhưng ta không cho phép hắn buông tay.

"Tiêu Tiêu, thêm một lần thôi! Thân bé còn trong bụng!

Gắng thêm chút nữa!"

Ta khàn giọng thúc giục, một bên tiếp tục xoa bụng cho hắn, một bên nâng nhẹ chân hắn, giúp mở rộng lối ra.

...

Cơn đau cuối cùng dâng lên.

Bạch Tiêu rít chặt răng, lấy hết chút sức lực sót lại, siết dây treo, gập người mạnh về phía trước.

Một cú rặn thật sâu -

"Phụt -"

Cả cơ thể bé nhỏ ướt át, mềm mại, trơn bóng trượt ra ngoài, rơi gọn vào bàn tay đang chờ sẵn của ta.

---

Một tiểu hồ ly con đỏ hồng, nhỏ nhắn, vừa oe oe khóc, vừa giãy dụa non nớt.

Ta run rẩy ôm lấy sinh mệnh bé bỏng ấy, nước mắt ứa ra.

"Bạch Tiêu... Con của chúng ta..."

Ta vừa lau sạch đứa bé, quấn vào lớp vải mềm rồi đặt sang một bên, để Bạch Tiêu có thể nghỉ ngơi.

Hắn nằm gục xuống giường, cả người ướt đẫm mồ hôi, thở dốc, hai mắt nhắm nghiền.

Ta đau lòng vuốt ve lưng hắn, dịu dàng thì thầm

"Tiêu Tiêu, giỏi lắm đứa nhỏ đã ra đời bình an rồi."

Chưa kịp để Bạch Tiêu thả lỏng

"Ưm... a...!"

Bụng hắn đột nhiên co rút dữ dội một lần nữa.

Bạch Tiêu run bắn người, cắn răng rên lên.

Một dòng nước ối mới lại ào ạt trào ra, làm ướt đẫm lớp vải trải dưới thân.

Ta sững sờ nhìn bụng hắn, chợt hiểu ra

Không phải chỉ có một đứa...

Trong bụng hắn - còn có thêm một bé nữa!

...

Ta vội vàng đỡ lấy eo Bạch Tiêu, giọng khàn đi vì lo lắng

"Tiêu Tiêu, bình tĩnh!còn một bé nữa,!"

Bạch Tiêu mở to đôi mắt đẫm lệ, ngỡ ngàng nhìn ta.

Hắn nghẹn ngào, giọng đứt quãng

"Gia... còn... còn một đứa sao?"

Ta cúi xuống hôn lên trán hắn đầy yêu thương

"Phải chúng ta cùng nhau đón con thứ hai nhé?"

...

Một đợt co thắt mới lại tới.

Bạch Tiêu gần như đã kiệt sức, thân thể mảnh mai run lên bần bật trong vòng tay ta.

Nhưng cảm giác được đứa con thứ hai đang sắp chào đời, hắn lại cố gắng siết chặt lấy sợi dây treo, nâng người lên.

Ta một tay xoa bụng cho hắn, một tay đỡ dưới lưng, dồn hết sự dịu dàng và kiên nhẫn.

"Bình tĩnh hít sâu vào, đến lúc đau thì rặn xuống."

...

Bạch Tiêu nhắm chặt mắt, hít lấy chút khí lực cuối cùng.

Lần này, nhờ kinh nghiệm sinh bé đầu, hắn nhanh chóng bắt nhịp.

Với sự giúp đỡ của ta, lối ra đã mở rộng sẵn, đầu đứa bé thứ hai cũng từ từ trồi ra.

Máu tươi và nước ối lần nữa trộn lẫn, nhỏ giọt trên sàn.

Toàn bộ không khí trong phòng đều ngập trong căng thẳng và mong chờ.

...

Ta ôm siết Bạch Tiêu vào lòng, thì thầm bên tai

"Tiêu Tiêu, cố gắng thêm một chút.
Con của chúng ta - sắp ra rồi."

Bạch Tiêu siết chặt sợi dây treo, thở hổn hển.

Ta xoa bụng cho hắn, cảm nhận đầu đứa bé thứ hai đã xuống rất thấp, nhưng...

Dù hắn đã cố gắng rặn nhiều lần, đầu bé vẫn không nhúc nhích.

Nơi ấy đỏ ửng, căng chặt tới mức run lên, nhưng vẫn không đủ để đẩy đầu bé ra ngoài.

...

"Ưm... a... a a...!!"

Bạch Tiêu gào lên trong đau đớn.

Hắn ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn ta, giọng khàn đặc van nài

"Gia...sao... không ra được..."

Tim ta như bị dao cắt.

Ta vội vàng ôm lấy hắn, dỗ dành:

"Đừng sợ Tiêu Tiêu của ta rất giỏi, bé con rất to, nên phải kiên nhẫn hơn một chút."

Ta lại khẽ nâng một chân hắn lên cao hơn, đồng thời chỉnh cho lưng hắn cong xuống một chút, giúp mở rộng tối đa khung chậu.

Bàn tay ta liên tục xoa nắn bụng dưới, vừa dịu dàng vừa có lực, giúp bé thuận đường mà đi xuống.

...

"Bây giờ," ta ghé vào tai hắn thì thầm, giọng run run,

"Khi đau tới, ngươi không chỉ rặn mà phải rướn cả người xuống, như muốn ép đứa bé ra ngoài."

Bạch Tiêu gật đầu, đôi môi run rẩy mím chặt.

...

Một đợt co thắt cực mạnh nữa tràn tới.

Bạch Tiêu gào lên khản đặc, toàn thân gồng cứng, kéo căng dây treo, cả người gần như xé toạc nỗi đau này mà rặn mạnh.

Cơ bắp trên tay chân hắn siết chặt, gân xanh nổi rõ.

Mặt đỏ bừng, trán đầy mồ hôi, lối ra run rẩy cực độ.

...

"Tiêu Tiêu! Cố lên! Một chút nữa thôi!!"

Ta cũng siết chặt hắn, lòng đau như cắt.

...

Rặn... Rặn...

Bạch Tiêu thở dốc, giọng nấc nghẹn:

"Đau... Gia ta đau quá...!"

Ta vội vàng ấn bụng giúp hắn, phối hợp xoa đẩy mạnh mẽ hơn.

" Một lần nữa đứa nhỏ cũng muốn gặp ngươi! Cố gắng nào, Tiêu Tiêu!"

...

Thêm một cơn co thắt dữ dội.

Bạch Tiêu gầm lên, như rút sạch toàn bộ sinh mệnh, toàn thân co rút, cắn răng rặn mạnh nhất từ trước đến giờ.

"Á a a a a!!"

Bụp!
Một âm thanh nho nhỏ vang lên.

Đầu đứa bé cuối cùng cũng trồi ra!

Bạch Tiêu lập tức gục xuống, cả người run rẩy dữ dội, nhưng ánh mắt ngập tràn nước mắt vui mừng.

Ta vội vàng đỡ lấy đầu đứa bé, xúc động đến nghẹn lời

"Giỏi lắm... Tiêu Tiêu... Ngươi giỏi lắm..."

----
Cảm ơn các bạn đã đọc..!^•^



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro