#11
Sau khi đầu đứa bé cuối cùng trồi ra
Ta thấy đôi vai tròn trịa, cứng rắn, đang ra ngay miệng sinh.
Lối ra nhỏ đỏ bừng, sưng phồng căng chặt, như chỉ cần mạnh tay thêm chút nữa sẽ bị xé rách.
Bạch Tiêu thở dốc, toàn thân run lẩy bẩy trong vòng tay ta.
"Gia...ta .. đau quá..."
Hắn nức nở, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi.
...
Tim ta đau thắt.
Ta dịu dàng thì thầm bên tai hắn
"Đừng sợ, Tiêu Tiêu gia ở đây."
Ta đặt đứa bé đầu tiên an toàn ở bên cạnh, rồi cúi xuống cẩn thận dùng tay nhẹ nhàng xoa nắn quanh lỗ sinh cho hắn.
Tay ta ấm áp, đầu ngón tay trượt nhẹ dọc theo mép da căng mọng, từng chút từng chút mở rộng thêm cho bé dễ ra hơn.
...
Bạch Tiêu thở hổn hển, rên rỉ khe khẽ vì đau và nhột xen lẫn.
Ta xót xa lắm, nhưng vẫn phải kiên trì.
Ngón tay ta chạm tới bờ vai tròn căng, cố gắng nắm lấy nhẹ nhàng, từ từ kéo ra.
Nhưng...
Vô ích.
Vai bé quá to, vai đã trượt ra một phần nhưng lỗ sinh căn cứng lại, như một vòng chặt chẽ không thể kéo thêm.
...
"Bình tĩnh, Tiêu Tiêu." Ta trầm giọng dỗ dành.
"Bé to nên cần thêm thời gian,gia sẽ không làm ngươi đau đâu."
Ta lại tiếp tục dùng ngón tay xoa nhẹ quanh mép da, xoa bóp, làm mềm cơ thịt căng cứng.
Bạch Tiêu nghẹn ngào bám chặt lấy sợi dây treo, cơ thể nhỏ bé run rẩy.
...
Cứ từng chút từng chút, ta xoa - rồi lại kéo nhẹ.
Nhưng mỗi lần chỉ có thể kéo được vài ly, vô cùng khó khăn.
Da thịt quanh chỗ ấy đã đỏ ửng như sắp rách, khiến ta vừa sợ vừa đau lòng.
...
"Cố thêm chút nữa nhé, Tiêu Tiêu..."
Ta kề trán mình lên trán hắn, thì thầm thề hẹn.
"Con chúng ta... đang đợi ngươi đó."
...
Bạch Tiêu cắn chặt môi, nước mắt tuôn trào.
Hắn khẽ gật đầu, như dồn nốt chút khí lực cuối cùng.
Ta vẫn giữ tay nơi đó, cẩn thận xoa xoa quanh lỗ sinh đang sưng đỏ.
Mỗi lần ngón tay lướt nhẹ qua, cơ thịt nơi ấy lại khẽ run lên, căng cứng vì đau đớn và kiệt sức.
Bạch Tiêu thở hổn hển, hai tay run rẩy siết lấy sợi dây treo, mồ hôi nhỏ giọt không ngừng.
Hắn đã quá mệt mỏi, cơ thể như muốn sụp đổ.
...
Ta ghé sát vào tai hắn, giọng dịu dàng nhưng kiên định
"Tiêu Tiêu, nghe gia ngươi phải rặn."
"Bây giờ, khi ta xoa như thế này, ngươi rặn mạnh xuống, đẩy vai bé ra ngoài.
Được không?"
Bạch Tiêu gật đầu yếu ớt, giọng nức nở
"Ưm... Được..."
...
Ta tiếp tục dùng ngón tay xoa nhẹ lỗ sinh đã đỏ ửng, vừa làm mềm vừa kích thích hắn rặn.
"Bây giờ!" Ta thì thầm.
Bạch Tiêu cắn chặt răng, toàn thân siết chặt, gồng mình rặn xuống.
...
"Ưưư... a a...!"
Hắn rên lên đau đớn,
Vai bé nhích ra được một chút.
Chỉ là một chút rất nhỏ, nhưng rõ ràng!
Ta cảm nhận được phần bờ vai tròn trịa đã trượt ra thêm một đoạn dưới lòng bàn tay.
---
"Giỏi lắm!"
Ta mừng rỡ, vội vàng cúi xuống xoa xoa tiếp, đồng thời động viên
"Tiêu Tiêu rất giỏi! Thêm một lần nữa thôi, thêm một lần nữa!"
...
Bạch Tiêu thở hổn hển, hai mắt mơ màng vì kiệt sức, nhưng ánh mắt ấy vẫn lóe lên tia quyết tâm.
Hắn siết chặt sợi dây, lấy đà, chuẩn bị cho cú rặn tiếp theo.
Ta thì thầm bên tai hắn, vừa xoa dịu lỗ sinh vừa tiếp thêm sức mạnh
"Vì con, vì gia cố lên, Tiêu Tiêu."
Ta bàn tay vững vàng nâng đỡ vai đứa bé.
Bạch Tiêu thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người run lên vì kiệt sức.
Nhưng khi nghe ta dỗ dành bên tai, hắn dường như gom hết những tàn lực cuối cùng.
...
"Tiêu Tiêu, lần này phải thật mạnh.
Con đang chờ ngươi."
Ta thì thầm, giọng khàn đặc vì đau lòng và lo lắng.
Bạch Tiêu khẽ gật đầu.
Hắn siết chặt sợi dây treo, bàn tay trắng bệch vì dùng sức quá lâu.
...
Một đợt co thắt cực mạnh ập tới.
Bạch Tiêu cắn chặt môi, hai vai gồng lên, lưng cong xuống, bụng dưới siết chặt.
Hắn rặn mạnh hết mức.
"ƯƯƯƯƯƯ- A A A A A!!"
Tiếng rên la vang vọng khắp phòng.
Ta cảm nhận được lỗ sinh co rút dữ dội, cơ thịt như bóp chặt lấy vai đứa bé, rồi -
Vai tròn căng cuối cùng cũng trượt ra!!
Một bên vai lách qua lối sinh, rồi bên còn lại cũng trượt theo.
"Ra rồi! Ra rồi!!"
Ta mừng rỡ hét lên, tay vội vàng đỡ lấy thân thể mềm mại, ấm nóng của đứa bé.
Một dòng chất lỏng ấm nóng trào ra, phủ lên tay ta.
...
Bạch Tiêu gục xuống ngay tại chỗ, toàn thân mềm oặt, thở hổn hển như muốn tắt thở.
Nhưng gương mặt mệt mỏi kia lại nở một nụ cười mờ nhạt, ngập tràn hạnh phúc.
---
Ta ôm đứa bé, nhanh chóng lau sạch và quấn khăn, sau đó đặt đứa nhỏ vào lòng Bạch Tiêu.
Một tiếng khóc nho nhỏ vang lên, non nớt mà trong trẻo.
Bạch Tiêu nghe thấy, run rẩy vươn tay ôm lấy con mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
...
"Giỏi lắm...Tiêu Tiêu của ta..."
Ta ôm cả hai cha con vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Chúng ta... có gia đình thật rồi."
Ta còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc khi đón đứa bé, thì -
"Phụt!"
Một tiếng nước lạ vang lên.
Cùng lúc đó, lỗ sinh của Bạch Tiêu đột ngột co thắt, một thứ gì đó trơn trượt lấp ló thò ra ngoài.
Tim ta chợt thắt lại.
Ta vội cúi thấp người nhìn kỹ -
Một bàn chân nhỏ xíu, mềm mại đang lấp ló bên ngoài!
"!!!"
Ta sững sờ, gần như không tin vào mắt mình.
Lại còn một đứa nữa sao?!
...
Ta ngẩng đầu nhìn Bạch Tiêu.
Hắn mệt mỏi đến mức sắp thiếp đi, đôi mắt mơ màng, hơi thở yếu ớt.
Cả người hắn mềm nhũn tựa vào lòng ta, hoàn toàn không còn sức.
...
Ta lập tức đưa tay áp lên bụng hắn.
Quả nhiên -
Bụng dưới của hắn vẫn còn căng tròn, bên trong vẫn có chuyển động nhẹ.
Thảo nào nãy giờ ta luôn cảm thấy lạ, bụng Tiêu Tiêu to hơn thai bình thường rất nhiều.
Không ngờ...lại là tam thai ..!!
...
Không kịp nghĩ nhiều.
Ta nhẹ nhàng xoa xoa bụng hắn, giọng nói khẽ khàng, run rẩy vì vừa lo vừa thương
"Tiêu Tiêu... còn một bé nữa...ngươi phải cố thêm chút nữa."
...
Bạch Tiêu thở hổn hển, mơ hồ nghe thấy, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, rồi gật đầu rất nhẹ.
Hắn quá yếu rồi.
Ta không dám để hắn tốn thêm sức.
Ta vòng tay đỡ lấy cơ thể mềm oặt của hắn, vừa xoa bụng vừa chỉnh lại tư thế, nhẹ nhàng khuyến khích lỗ sinh mở rộng thêm.
Bàn chân bé nhỏ đang thò ra khẽ động đậy, chọc vào lòng bàn tay ta.
Ta xót xa vô cùng.
Phải nhanh lên.
Phải đưa con ra an toàn.
Ta run tay đỡ lấy cái chân nhỏ xíu đang lộ ra ngoài.
Không thể chần chừ nữa.
Đứa bé này ra ngược - nếu không nhanh sẽ rất nguy hiểm.
Ta cắn răng, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế cho Bạch Tiêu.
Hắn yếu ớt gần như không tự đứng nổi, chỉ có thể để mặc ta sắp xếp.
...
Ta để hắn nằm chổng mông lên, quỳ gối trên giường, phần hông cao hơn để dễ sinh hơn.
Hai tay hắn mềm yếu bám lấy gối mềm phía trước.
Ta nâng mông hắn cao hơn, xoa dọc lưng và bụng cho hắn, giọng dỗ ngọt:
"Tiêu Tiêu, cố lên...Gia ở đây, đừng sợ."
...
Một đợt co rút khác ập đến.
Bạch Tiêu khẽ rên, cơ thể nhỏ bé run lên.
Ta nắm chắc lấy chân bé đang thò ra, tay còn lại xoa nhẹ mép lỗ sinh, giúp nó giãn mềm ra hơn nữa.
"Rặn đi, Tiêu Tiêu." Ta thì thầm bên tai hắn.
"Thật mạnh, giống lúc nãy, đẩy bé ra."
...
Bạch Tiêu nghe lời, dồn chút sức lực cuối cùng, rặn mạnh một cái.
"Ưưưư...!!"
Lỗ sinh đỏ hồng co bóp, bàn chân bé trượt ra thêm một chút, rồi một bên bắp chân cũng theo sau.
Vì bé xoay ngược, phần mông bé to hơn lại kẹt lại, không dễ dàng ra ngoài.
Ta xót đến mức mắt cay xè.
Ta vừa xoa bụng cho hắn, vừa vỗ nhẹ mông hắn để kích thích bé xoay người ra.
"Chút nữa thôi...
Tiêu Tiêu cố thêm chút nữa thôi!"
Bạch Tiêu thở gấp, cắn răng chịu đựng, nước mắt chảy dài.
Hắn quỳ đó, mông nâng cao, toàn thân mỏng manh co giật, từng đợt co bóp dữ dội, lỗ sinh đỏ bừng vì đau đớn.
Ta cũng dùng tay xoa đều bụng dưới của hắn, vừa xoa vừa từ từ đỡ mông bé, tìm cách giúp bé lọt ra.
...
Cả phòng chỉ còn tiếng thở hổn hển, tiếng tim đập loạn nhịp, và tiếng động mềm ướt mơ hồ.
Ta giữ chặt lấy chân bé nhỏ, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Bạch Tiêu, quỳ chổng mông trên giường, mệt mỏi nhưng vẫn nghe lời ta, cố gắng gồng mình rặn từng đợt.
Mỗi lần hắn siết chặt cơ bụng rặn xuống, bàn chân bé nhỏ lại trồi ra thêm chút.
Vừa thả lỏng, nó lại tụt vào trong.
...
"Ưưư... a...!"
Bạch Tiêu rên rỉ yếu ớt, thân hình mỏng manh run bần bật.
Lỗ sinh đỏ ửng, căng bóng đến mức dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ đau buốt.
Càng rặn, lỗ càng căng trướng, đỏ bừng, sưng tấy.
Bé con trong bụng thì trồi ra rồi lại tụt vào, như đang chơi trò trốn tìm tàn nhẫn.
...
Ta siết chặt răng, mắt cay xè vì xót xa.
"Tiêu Tiêu... đừng hoảng."
Ta vừa vỗ lưng hắn, vừa xoa bụng, giọng dỗ dành khản đặc.
"Kiên trì chút nữa thôi."
...
Nhưng rõ ràng đứa bé này khó sinh hơn nhiều.
Không giống đứa trước thuận thế đi ra, đứa bé này phải vừa xoay người vừa chui ra, nên cực kỳ gian nan.
...
Ta thấy lỗ sinh sưng đỏ, lại nhìn bàn chân bé đang thò ra thụt vào, lòng đau như cắt.
Không thể để kéo dài như vậy.
Nếu không, Tiêu Tiêu sẽ chịu không nổi.
...
Ta cẩn thận chống tay lên hông hắn, bàn tay còn lại vừa xoa bụng, vừa đỡ lấy bàn chân bé, chuẩn bị đón lấy bé con cứng đầu này.
Ta áp sát vào tai hắn, dịu dàng nhưng gấp gáp
"Tiêu Tiêu, khi ta đếm tới ba, ngươi rặn toàn lực nhé."
...
"Ưm..."
Bạch Tiêu yếu ớt gật đầu.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt tái nhợt của hắn.
----
Cảm ơn các bạn đã đọc..!^•^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro