#12

Ta siết tay chặt hơn, gương mặt ghé sát vào bên hông Bạch Tiêu, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Tiêu Tiêu... bây giờ! Rặn mạnh nào!"

...

Bạch Tiêu quỳ chổng mông, mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống gò má.

Hắn cắn răng, nhắm chặt mắt.

Gom hết toàn bộ chút sức lực còn sót lại.

Hông hắn run run, bàn tay trắng bệch bấu chặt lấy dây treo.

Rồi -

"ƯƯƯƯƯƯ--!!"

Hắn rặn mạnh.

...

Lỗ sinh đỏ bừng sưng mọng, căng trướng kịch liệt.

Bé con bên trong, dưới sự siết ép dữ dội, từ từ trượt ra.

Phần thân thể mềm mại của đứa bé được đẩy ra khỏi lối sinh đỏ hồng.

Từng phần, từng phần theo lực rặn của Bạch Tiêu mà trượt ra ngoài.

...

Ta vừa đỡ vừa thở hổn hển, mắt không chớp lấy một lần.

Đến khi thân thể bé trượt ra hơn nửa, cái đầu nhỏ tròn tròn lại kẹt cứng trong lỗ sinh.

Lỗ sinh căng chặt, đỏ rực, co bóp kịch liệt quanh cổ bé, khiến đầu bé lấp ló nhưng không trồi hẳn ra được.

...

Bạch Tiêu thở dốc, cơ thể mỏng manh run lẩy bẩy.

Hắn cảm nhận được đứa bé còn mắc lại, nước mắt ứa ra, lắc đầu yếu ớt

"Không được... không ra nổi..."

Ta nghe xong, lòng đau như dao cắt.

Vội vàng trấn an

"Không sao đâu...Gia sẽ giúp ngươi... đừng sợ..."

...

Ta nhanh chóng một tay đỡ lưng bé, một tay nhẹ nhàng xoa xoa quanh lỗ sinh, cố gắng làm mềm và giãn thêm.

Đồng thời, ta nhẹ giọng bên tai hắn

"Tiêu Tiêu, một lần nữa thôi một lần rặn thật mạnh nữa là con ra rồi."

"Tin ta."

...

Bạch Tiêu gật đầu, hít một hơi thật sâu, siết chặt dây treo, cơ thể mỏng manh căng chặt chuẩn bị cho lần cuối cùng.

Bạch Tiêu thở dốc không ngừng, thân thể nhỏ bé run rẩy dưới tay ta.

Hắn đã gom hết sức rặn mạnh mấy lần,
mà cái đầu tròn xoe của đứa bé vẫn kẹt cứng ở lỗ sinh đỏ mọng, trồi ra nửa chừng mà không sao lọt qua nổi.

...

Ta ôm chặt lấy hắn, nghe tim hắn đập yếu ớt bên tai.

Không thể kéo dài được nữa nếu không ra ngay, cả Tiêu Tiêu và bé con đều nguy hiểm.

...

Ta cắn răng, quyết định thật nhanh.

Một tay ta đỡ lưng bé con, tay kia nhẹ nhàng nhưng dứt khoát ép bụng Bạch Tiêu xuống.

...

Bạch Tiêu giật mình, thân thể nhỏ bé siết chặt lại.

Lỗ sinh đỏ hồng căng trướng, co bóp mạnh đến nỗi ta cảm giác như có thể nghe thấy tiếng da thịt căng lên.

Đứa bé dưới lực ép từ từ trượt thêm chút nữa.

Ta ép nhẹ từng nhịp, vừa xoa vừa vỗ nhè nhẹ bụng dưới của hắn.

Bạch Tiêu cắn chặt môi, toàn thân run rẩy, hai tay vẫn bám lấy dây treo trên cao.

Một dòng nước mắt trong veo lặng lẽ trượt xuống gò má hắn.

Nhưng hắn vẫn cố gắng gồng mình lên, phối hợp cùng ta.

...

Ta cảm nhận được lỗ sinh mềm mại run lên từng hồi.

Rồi - "Phụt!"

Một tiếng nhỏ vang lên.

Cái đầu bé con cuối cùng cũng trượt qua được lỗ sinh, lọt hẳn ra ngoài!

Cùng lúc ấy, cả cơ thể bé trượt luôn vào tay ta.

...

Một tiếng khóc oe oe yếu ớt vang lên trong không khí im ắng.

Ta nghẹn ngào ôm lấy bé con toàn thân ướt đẫm máu và nước ối.

Đứa nhỏ... cuối cùng cũng bình an ra đời.

...

Nhìn lại Bạch Tiêu - Hắn đã mệt đến kiệt sức, ngã oặt xuống đệm mềm, hơi thở mong manh như sợi tơ.

Ta vội đặt bé con bên cạnh, ôm chặt lấy hắn, giọng run run

"Tiêu Tiêu...ngươi làm tốt lắm."

Ta nhanh chóng bế đứa bé con mới sinh.

Dùng khăn mềm đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng lau sạch nước ối, máu và chất bẩn dính trên làn da nhỏ xíu.

Bàn tay ta run nhẹ, sợ làm đau con.

Nhưng khi lau đến mặt nhỏ đỏ bừng , thấy bé con khẽ chu miệng ngủ ngon,
trái tim ta như tan chảy.

...

Sau khi lau sạch sẽ, ta cẩn thận đặt các con nằm cạnh nhau.

Ba sinh mệnh nhỏ bé, đỏ hồng, hơi thở mỏng manh, co mình lại như ba đóa hoa non yếu ớt, dựa sát vào nhau, tựa như tìm kiếm hơi ấm từ nhau.

...

Nhìn cảnh tượng ấy - mắt ta cay xè.

Tựa như một phép màu giữa thế gian tàn nhẫn này.

Ba đứa bé.
Ba sinh linh nhỏ xíu của chúng ta.

...

Xong xuôi, ta quay đầu nhìn về phía Bạch Tiêu.

Hắn vẫn nằm đó, thân thể ướt đẫm mồ hôi và máu loãng, hơi thở yếu ớt, gương mặt trắng bệch đến đáng sợ.

...

Ta không dám chậm trễ.

Vội vàng lấy khăn ấm sạch, cúi xuống lau người cho hắn.

Từng vết bẩn, từng giọt máu, từng dòng mồ hôi thấm lạnh.

Ta nhẹ nhàng lau sạch từng tấc da thịt gầy gò ấy, vừa lau vừa run tay.

...

Bạch Tiêu hé mắt nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe, mơ màng lẩm bẩm

"Gia..."

Ta cúi sát, ghé môi lên trán lạnh lẽo của hắn, giọng nghẹn ngào

"Gia ở đây...Tiêu Tiêu của gia ngươi vất vả rồi."

Lau người xong, ta nhanh chóng thay cho hắn bộ y phục sạch sẽ, đắp thêm chăn dày.

Sau đó, ta vòng tay ôm lấy hắn - ôm cả ba đứa bé vào lòng, như muốn che chở tất cả sinh mệnh nhỏ bé này mãi mãi.

Trong căn phòng lặng ngắt, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của ba đứa bé nhỏ xíu và hơi thở nhẹ như tơ của Bạch Tiêu.

Khi ta còn đang ôm lấy Bạch Tiêu, ngắm ba đứa nhỏ yên giấc trong lòng,
thì bỗng nhiên -

"Ting -"

Một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu.

...

[ Chúc mừng ký chủ! ]

[ Hoàn thành nhiệm vụ "Cứu vớt dựng phu mang thai"! ]

[ Thành công thay đổi vận mệnh của đối tượng, đạt được kết thúc hoàn mỹ! ]

[ Khen thưởng: cho phép thần hồn của ký chủ ở lại thế giới này, cùng người yêu sống hết một đời bình an. ]

[ Thân hồn của ký chủ sẽ được rút về không gian nhiệm vụ. Chuẩn bị tiến hành tách linh hồn... ]

Ta sững sờ.

Một luồng sáng nhè nhẹ tỏa ra từ thân thể ta.

Thân thể ta dần dần trở nên mờ đi, như một làn khói mỏng.

Ta cúi đầu, ôm chặt Bạch Tiêu một lần cuối, khẽ thì thầm bên tai hắn

"Tiêu Tiêu...gia sẽ luôn ở bên ngươi."

"Thần hồn này... sẽ mãi mãi bầu bạn cùng ngươi, cùng các con...cho đến tận cuối đời."

Tim ta đau như bị dao cắt.

Nhưng hệ thống đã bắt đầu tiến hành tách linh hồn.

Ta đưa tay vuốt ve mái tóc mềm của hắn, giọng dịu dàng như gió xuân

"Một phần của gia...
vẫn sẽ luôn ở lại bên ngươi."

Ánh sáng trắng bao lấy ta.

Ta cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn cuối cùng lên trán Bạch Tiêu.

Rồi, thân thể ta hóa thành từng luồng sáng mỏng,tan vào trong không khí.

Chỉ còn lại một thần hồn trong thế giới này,lặng lẽ ở bên Bạch Tiêu và các con,
không rời không bỏ.

...

Còn chân hồn ta -theo luồng ánh sáng,quay trở về không gian nhiệm vụ,
chờ đợi hành trình mới.

Trong một không gian trắng mênh mông,ta mở mắt ra.

Cảm giác như vừa rời khỏi một giấc mơ dài - nhưng trái tim vẫn còn in đậm hình ảnh của Bạch Tiêu và ba bé con.

Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên

[ Ting - Ký chủ, chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt dựng phu. ]

[ Hiện tại, xin hỏi: Ký chủ đã chuẩn bị sẵn sàng nhận nhiệm vụ mới chưa? ]

...

Ta im lặng trong giây lát.

Ta hít sâu một hơi, đè nén nỗi lưu luyến trong lòng.

Ngẩng đầu, đối diện với ánh sáng trắng đang lơ lửng trước mặt.

Giọng ta trầm tĩnh, nhưng không giấu được ý chí kiên định

"Ta đã chuẩn bị xong rồi."

"Xin giao nhiệm vụ mới cho ta."

...

Không gian rung nhẹ.

Một bảng nhiệm vụ từ từ hiện ra trước mắt ta, hàng chữ sáng rõ

> [ Nhiệm vụ kế tiếp: Xuyên nhanh cứu vớt nhân vật bị phản bội trong truyện đô thị! ]

[ Mục tiêu: Xoa dịu linh hồn đầy thương tích của đối tượng, giúp hắn thoát khỏi kết cục bi thảm. ]

...

[ Thế giới tiếp theo sẽ khởi động sau 3... 2... 1... ]

Ánh sáng trắng cuộn trào, như cơn sóng nhấn chìm ta.

Ta khép mắt lại,ôm lấy trong lòng hình ảnh ấm áp của thế giới trước - rồi bước vào một hành trình mới.

----
Cảm ơn các bạn đã đọc..!^•^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro