y dao 12345678

Y Đạo Quan Đồ

Tác giả: Thạch Chương Ngư

Chương 186: Một Hồng Kông như thế

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vipvandan.vn

Quách Chí Cường nhận điện thoại, khi hắn nghe ra giọng Tạ Lệ Chân, lập tức kích động đứng lên, bước ra hai bước hắn nhỏ giọng nói: “Tiểu Lệ!”

Nhị lực của Trương Dương rất tốt, cự ly như thế hắn vẫn nghe rõ ràng, không khỏi rung mình một cái: “Ta kháo! Mẹ nó, nổi hết da gà!”

Hải Lan cười ôn nhu nói: “Người yêu hắn tìm a?”

“Người yêu cái ***, ta sẽ kể cho ngươi sau!”

Chỉ chốc lát sau thấy Quách Chí Cường mặt mày rạng rõ hướng bọn họ vẫy tay chào rồi xoay đầu chạy đi luôn.

Trương Dương vội kêu: “Điện thoại của ta!”

“Ta mượn dùng, trả lại cho ngươi sau…” Quách Chí Cường hấp tấp nói rồi bắt xe đi luôn.

Trương Dương lắc đầu thở dài bực mình mắng: “Tiện nhân!” Sau đó mới đem đầu đuôi ngọn ngành chuyện của Quách Chí Cường kể cho Hải Lan.

Hải Lan nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ không ra Quách Chí Cường kia cư nhiên lại là một kẻ si tình như thế: “Người ta là một kẻ khờ, ngươi cũng đừng có châm chọc hắn, giúp hắn một chút!”

“Ta xem không có tí tiền đồ nào!”

Hải Lan nhỏ giọng nói: “Đổi lại là ngươi, thì ngươi thế nào?”

Trương Dương nhìn Hải Lan nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ buông bỏ sao?”

Hải Lan lắc đầu, cả hai đều không nói gì, ánh mắt triền miên nhìn nhau, qua hồi lâu Hải lan mới hỏi: “Ngươi chừng nào ly khao hương cảng?”

“Định ngày mai, dù sao ở đây lâu cũng chẳng có việc gì!”

Hải Lan nói: “Trong đài muốn làm một phóng sự về du lịch, ta suy nghĩ một chút, lần này định tới Thanh Thai sơn, dự định sẽ chế tác ba tập, vài ngày nữa là sẽ xuất cảnh về nội địa!”

Trương Dương vui vẻ nói: “Chuyện tốt a! Ngươi yên tâm, ta nhất định chuẩn bị tốt để tiếp đãi!”

Hải Lan cười nói: “Không cần đâu. Những đồng sự này của ta đều rất nguyên tắc rõ ràng, cái gì ăn uống đều không thích!”

Trương Dương mỉm cười nói: “Ta cũng phải tiếp đón ngươi, thế nào cũng phải làm cho ngươi thỏa mãn!”

Hải Lan nhìn ánh mắt của hắn, nhỏ giọng oán trách: “Bại hoại!” Nàng nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Đừng có linh tinh! Chính sự còn chưa có bàn xong! Đài dự định là làm một bài sưu tầm!”

“Không thành vấn đề!”

Hải Lan lại nói: “Nếu có thể liên hệ Vương Chuẩn, hay tìm một người nào có chút danh tiếng, ở Hồng Kông đều là như thế cả, chỉ cần không có đại minh tinh thì làm gì cũng đều khó cả!” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trương Dương tự tin lấy điện thoại ra, nhưng chợt nhớ ra là điện thoại đã bị Quách Chí Cường lấy mất, Hải Lan đưa máy của nàng cho hắn. Trương Dương ngồi suy nghĩ một hồi, thật vất cả lắm mới nhớ ra số điện thoại của Vương Chuẩn, mới đem sự tình nói qua Vương Chuẩn đã lập tức đồng ý. Hắn vốn là đương lo lắng làm sao để có thể cùng với phía Giang Thành hợp tác kiến thiết cảnh khu Thanh Thai sơn cho nên thống khoái đáp ứng, ngoài ra có thể sẽ mời cả Lưu Đức Chính đứng ra, như thế cơi như là cấp mặt mũi cho Trương Dương lắm rồi. Trương đại quan nhân hài lòng cúp máy, hướng Hải Lan nói: “Toàn bộ xong rồi!”

Sau khi ăn xong, Hải Lan cùng Trương Dương tới cảng Victoria, nơi này coi là một trong những địa điểm tiêu biểu của Hồng Kông, hai người dọc theo con đường ven biển mà bước đi. Màn đêm buông xuống, những tòa nhà cao tầng trước mắt lung linh như những ngọn đèn, tạo lên một cảnh đêm tráng lệ bậc nhất ở phương Đông.

Buổi tối ở đây rất mát mẻ, Trương Dương giang một cánh tay ôm lấy Hải Lan, gió biển thổi mái tóc của nàng tung bay, Hải Lan nhẹ giọng nói: “Từ lúc chào đời tới giờ, ta chưa bao giờ cảm thấy tự do thoải mái như thế này, Trương Dương cảm ơn ngươi!” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trương Dương khẽ hôn lên má nàng: “Cảm ơn thế nào?”

Hải Lan ôm cánh tay hắn: “Ta sống bao lâu thì sẽ yêu ngươi bấy lâu…”

Trương Dương ôm chặt Hải Lan, ánh mắt nhìn xa xăm.

Hải Lan nhỏ giọng: “Ngươi cũng không cần quá quan tâm, ta sẽ không quấn lấy ngươi đâu. Chỉ cần ngươi nhớ tới ta, thi thoảng tới đây với ta, như thế là ta đã thỏa mãn rồi…”

Quách Chí Cường được Tạ Lệ Chân hẹn gặp cũng rất thỏa mãn, nàng ta hện hắn năm giờ, hắn ngồi đợi hơn nửa tiếng mới thấy nàng ta xuất hiện, bất quá kẻ đang yêu thường mù quáng, tính tình vốn vội vàng xung động của Quách Chí Cường tự nhiên lại biểu hiện ra rất nhẫn lại và hòa hảo, hắn mỉm cười: “Tiểu Lệ!”

Tạ Lệ Chân nhìn hắn, biểu tình lạnh lùng: “Quách Chí Cường, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi ta như thế!”

“Ừ, ta sẽ gọi tên tiếng Anh của ngươi…”

Tạ Lệ Chân ngắt lời hắn: “Ta van ngươi đó, đừng có quấn lấy ta nữa có được không? Ta gặp ngươi hôm nay chính là muốn nó rõ cho ngươi, ta đối với ngươi thực sự là không có chút tình cảm nào với ngươi, chúng ta căn bản là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau!”

“Tình cảm đều là có thể bồi dưỡng được!”

“Ngươi đừng có mơ mộng nữa được hay không? Ta căn bản là không hề thích ngươi!”

Nội tâm của Quách Chí Cường trầm xuống, bộ dáng tươi cười trên mặt cứng ngăc: “Ngươi nếu không thích ta, tại sao lúc trước lại hôn ta?”

Khuôn mặt Tạ Lệ Chân hơi đỏ lên: “Ta đã hôn bao nhiêu kẻ rồi, lẽ nào ta đều thích họ hết? Ta không muốn nói chuyện, cũng không muốn gặp ngươi, sau này tốt nhất đừng tìm ta nữa!” Tạ Lệ Chân nói xong xoay người rời đi.

Quách Chí Cường nắm tay nàng: “Ngươi gạt ta! Có phải tên tiểu tử họ Trịnh kia uy hiếp ngươi?”

Tạ Lệ Chân muốn vùng ra, nhưng vô pháp thoát khỏi bàn tay hắn, nàng bực mình nói: “Ngươi buông tar a! Nếu không ta sẽ gọi cảnh sát đó!”

Quách Chí Cường nói lớn: “Ngươi nhìn thẳng vào mắt ta rồi nói cho ta biết, nhưng điều ngươi nói với ta có phải là sự thật hay không?”

“Đương nhiên là thật!” Tạ Lệ Chân chẳng chút lưu tình nào nói.

Ngực Quách Chí Cường như bị búa tạ nện trúng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, xa xa hai gã cảnh sát thấy tình huống có chút không đúng liền đi tới: “Tiểu thư! Có chuyện gì vậy?”

Tạ Lệ Chân rốt cuộc cũng thoát ra được khỏi tay hắn, nàng lắc đầu nói: “Không có việc gì…” Sau đó bước nhanh rời đi

Quách Chí Cường đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng Tạ Lệ Chân tiêu thất, hắn như hồn phiêu phách lạc đứng đó, rồi thất thần ngồi xuống. Thật lâu sau mứoi chậm rãi đứng lên, uể oải bước đi vô phương vô hướng. Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Đứng trên cầu vượt, Quách Chí Cường nhìn màn đêm bao phủ ở Hồng Kông mà trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác cô độc trước nay chưa từng có. Hăn cầm chiếc di động dùng hết sức ném một cái thật mạnh.

Chiếc điện thoại vẽ lên một đường parabol trên không trung trước khi vỡ tan tành khi rơi xuống đất.

Quách Chí Cường bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt nóng lên, vàng mắt có chút nhòe đi. Trong lòng hắn thầm tự trách mình, bản thân là một đại nam nhân thế nào lại mất mặt như thế, nếu để Trương Dương nhìn thấy cái bộ dạng này thì không biết là hắn sẽ cười thành cái bộ dạng gì? Quách Chí Cường cầm chai rượu tu ừng ực tới cạn, trong ngực dường như cảm thấy thư thái đi một chút.

Lúc này một đám thanh niên đầu tóc xanh đỏ tím vàng đi ngang qua, bỗng nhiên chúng xuất ra gậy côn, ông túyt lao tới phía Quách Chí Cường. Giả như là lúc bình thường, hắn đối phó với đám tiểu lưu manh này chẳng có vấn đề gì, nhưng hôm nay hắn uống rất nhiều rượu, ngay cả đứng còn không vũng nói gì tới chuyện có thể phản kháng, chỉ có thể đành dùng tay ôm đầu.

Một giọng nữ nhân phẫn nộ vang lên phía xa: “Tất cả đứng im cho ta, cảnh sát đây!”

Nghe thấy hai từ cảnh sát, đám lưu manh lập tức giải tán.

Quách Chí Cường chỉ nghe thấy lộc cộc thanh âm của giày cao gót giã xuống nền đất, sau đó một cánh tay vỗ vỗ vai hắn: “Tiên sinh! Ngươi không sao chứ? Có cần gọi xe cứu thương không?”

Quách Chí Cường lắc la lắc lư đứng dạy.

“Thế nào lại là ngươi?” Nguyên lại nữ cảnh sát kia chính là Từ Mỹ Ny.

Quách Chí Cường nhếch miệng cười không nói gì, xoay người rời đi.

Từ Mỹ Ny đuổi theo hắn nói: “Đầu ngươi còn chảy máu kìa, để ta đưa ngươi đi bệnh viện!”

Quách Chí Cường hét lớn: “Ngươi đừng có quản ta, cẩn thận ta đánh ngươi!” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Từ Mỹ Ny còn chưa có gặp ai lấy oán trả ơn như hắn, nếu như không phải có nàng thì đám lưu manh kia đem hắn đáp từ trên cầu vượt xuống rồi cũng nên. Vì thấy hắn đang bị thương, nàng cố gắng nhẫn nhịn: “Ngươi cứ như thế rất nguy hiểm! Đưa số điện thoại của bạn ngươi đây, ta gọi hắn!”

Quách Chí Cường xoay người lại, tay phải như thiểm điện chộp lấy yết hầu Từ Mỹ Ny. Nàng căn bản không nghĩ hắn lại xuất thủ như thế, bàn tay hắn bóp rất chặt khiến cho nàng khó thở. Bằng kinh nghiệm của bản thân, hai tay Từ Mỹ Ny túm chặt tay hắn, lên gối một cái vào bụng hắn.

Quách Chí Cường gục xuống đất, Từ Mỹ Ny cũng ho khan mấy tiếng, nàng chỉ vào mặt hắn: “Ngươi cư nhiên dám tấn công cảnh sát, ta sẽ bắt ngươi!”

Hai mắt Quách Chí Cường lờ đờ nhìn về phía Từ Mỹ Ny, hắn có nhận ra nàng, bất quá hiện tại nàng cũng không có mặc cảnh phục, hắn ha hả nở cụ cười: “Có can đảm …” Nói tới đây thì hắn mơ mơ màng màng ngủ mất luôn.

Chương 186 : Một Hồng Kông như thế (2)

Một cảm giác lạnh buốt,ướt sát phủ lấy hắn, hắn giật mình tỉnh lại thì thấy Từ Mỹ Ny đang mặc cái áo đỏ đứng ngay trước mặt hắn, mày liễu dựng thẳng nói: “Đứng lên cho ta, một đại nam nhân mà lại như thế này a? Uy phong lúc ban ngày của ngươi đâu rồi? Đảng viên? Quân nhân? Bộ dạng như thế này sao?”

Quách Chí Cường bị một gáo nước lạnh đã thanh tỉnh lại rất nhiều, hắn cũng ý thức được chuyện nãy giờ xảy ra, có chút xấu hổ gãi giã đầu: “Có chuyện gì a?”

Từ Mỹ Ny chỉ chỉ vào cổ mình nói: “Ít giả bộ thôi, ngươi thiếu chút nữa thì bóp chết ta rồi! Hiện tại ta bắt ngươi vì tội tấn công cảnh sát. Về sở lấy khẩu cung!”

Quách Chí Cường cười nói: “Bỏ đi, ban ngày chẳng phải khai chán rồi sao!” Nói xong hắn đứng dạy bỏ đi.

Từ Mỹ Ny cả giận: “Đứng lại cho ta?”

Quách Chí Cường dừng dừng cước bộ: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

“Tới bệnh viện với ta! Bằng không ta bắt ngươi!”

Trương Dương đang ở khách sạn thì nhận được điện thoại báo liền vội vàng chạy tới bệnh viện, lúc này Quách Chí Cường đã được băng bó, mặt mũi thì bầm dập đang ngồi ở khu nghỉ ngươi, Từ Mỹ Ny thấy hắn, rút biên lại ra: “Một ngàn một trăm đôla Hồng Kông!”

Trương Dương cảm ơn nàng sau đó rút ví ra trả tiền cho nàng, sau đó mới đi tới chỗ Quách Chí Cường, nhìn bộ dạng cảu hắn Trương đại quan nhân vừa tức giận vừa buồn cười, lắc đầu nói: “Biết gấu trúc quý hiếm, nhưng cũng không cẩn phải quảng cáo thế này a! Phong cách thật!”

Quách Chí Cường lúc này muốn cãi nhau với hắn cũng khó, cũng may là Trương Dương không có tiếp tục trêu hắn mà nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng có chút phong độ thân sĩ a!”

Quách Chí Cường lúc này mới đỏ mặt đi tới chỗ Từ Mỹ Ny nói: “Từ cảnh quan, thật cảm ơn…?

Từ Mỹ Ny lạnh lùng nói: “Cảm ơn cái gì? Vì dùng nước đá dội cho ngươi sao?”

Quách Chí Cường cười: “Cũng có chút thú vị thật, nếu không ngại xin cứ tái hiện!”

Từ Mỹ Ny nhìn hắn, trên đầu quấn băng gạc trắng tót, trên mặt thì thâm tím lung tung, trông chật vật tới cực điểm, Từ Mỹ Ny nguyên bản định chế giễu hắn vài câu, nhưng nhìn thấy cái bộ dạng của hắn lại buông cười, cố gắng nín cười nói: “Lần đầu tiên ta thấy một quân nhân như thế này a!”

Trương Dương tươi cười vỗ vỗ vai Quách Chí Cường nói: “Từ cảnh quan, bạn thân của ta luôn đặc biệt. Ngươi đừng có chấp nhặt với hắn!”

Từ Mỹ Ny không hiểu rõ ý tứ của hắn, khó hiểu hỏi lại: “Đặc biệt?”

“Không đá đểu ta thì không chịu được sao?” Quách Chí Cường bực tức nói.

Trương Dương lúc này mới nhớ tới di động của mình: “Điện thoại của ta đây!”

Quách Chí Cường ngượng ngùng nói: “Trong lòng ta không tốt, hơn nữa lại uống khá nhiều rượu. Ta cho nó rơi tự do rồi!”

“Ta kháo! Ngươi nhớ kỹ, về Giang Thành tính luôn cả món nợ lần trước chả cho ta.”

Vẻ mặt Quách Chí Cường cười: “Hắn nói là bạn thân a! Mà ngay cả chút tiền lẻ ấy cũng tính toán. Ta mà thiếu tiền trả ngươi sao? Có quỵt của ai ta cũng không thèm quỵt của ngươi!”

“Vậy trả luôn đi!”

“Từ từ, bây giờ ta chưa muốn trả đấy!” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

“Cẩn thận ta đánh ngươi a!”

Từ Mỹ Ny chẳng hiểu cả hai đang đùa, thấy bọn họ gân mặt căng thẳng vội khuyên: “Các ngươi định làm gì thế? Là bạn bè mà vì chút tiền trở mặt sao a?”

Quách Chí Cường gật đầu nói: “Từ cảnh quan nói phải, ta ghét nhất loại người tham tiền như thế!”

Hải Lan lúc này mới tới. Nàng nhìn mặt Quách Chí Cường không khỏi mỉm cười. Tuy rằng mỹ nữ như hoa, thế nhưng trong lòng Quách Chí Cường chẳng thoải mái chút nào, từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ bị như thế này, nếu như quay về Giang Thành mà để người khác biết thì chắc không biết giấu mặt đi đâu.

Hải Lan đề nghị nói: “Tới quán đối diện ăn một chút, bồi dưỡng cho Chí Cường một chút.”

Trương Dương đương nhiên không ý kiến gì, Quách Chí Cường nói: “Từ cảnh quan đi cùng đi a, nếu bận việc thì ăn xong rồi hãy đi!”

Từ Mỹ Ny suy nghĩ một chút rồi tiếp thu lời mời của bọn họ.

Trương Dương đối với việc Từ Mỹ Ny có thể tìm được mình rất lấy làm kì quái, Từ Mỹ Ny cười nói: “Kỳ thực đơn giản thôi, chúng ta dựa vào thị thực mà tra ra khách sạn ngươi đang ở.”

Trương Dương và Hải Lan nhìn nhau, may mà hôm nay hai nười không có ở cùng.

Quách Chí Cường cười nói: “Lần sau gặp đám lưu manh kia, nhất định ta sẽ đánh cho chúng răng rơi đầy đất!”

Từ Mỹ Ny nói: “Quách tiên sinh, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi uống nhiều rượu như vậy đi đường rất không an toàn. Tháng trước cũng có một khách du lịch say rượu, đi đường gặp cướp bị hắn đâm cho một dao, trên đường đi bệnh viện thì tử vong.” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Chuyện này Hải Lan cũng nghe nói qua, nàng nhẹ giọng nói: “Hồng Kông tuy rằng trị an rất tốt, nhưng mà bất luận là nơi nào thì vẫn có nhưng nhân tố không an toàn tiềm ẩn, mọi người cứ phải cẩn thận vẫn là hơn.”

Trương Dương nói: “Chí Cường tại Hồng Kông cũng chẳng có ân oán gì? Mà ngươi nói bọn chúng cũng không phải là cướp giật, có đúng là bọn chúng chỉ tập trung đánh Chí Cường không?”

Quách Chí Cường nói: “Có thể là tên hỗn đản họ Trịnh kia ám toán ta?”

Từ Mỹ Ny dựng mày lên: “Bất luận sự tình gì cũng phải có chứng cứ, nếu không có thì đừng nói lung tung, bằng không ta bắt các ngươi vì tội vu cáo!”

Quách Chí Cường nhếch miệng cười: “Ta xem tiểu tử kia chẳng phải là cái thứ tốt đẹp gì!”

Trương Dương cười nói: “Coi như xong, sự tình đã xảy ra thì là qua rồi. Ngươi yên tâm, từ giờ tới lúc rời đi, cái gì chúng ta cũng không nói!”

Hai rưỡi sáng, Trương Dương và Quách Chí Cường vẫn đang ngồi ở quán bia, Quách Chí Cường vẫn nói cái câu mà không biết hắn đã nói tới mấy chục lần: “Chuyện lần này ngươi nhất định không được nói cho ai!”

Trương Dương biết tính hắn sĩ diện, không nhịn được cười nói: “Ngươi thấy có phiền hay không? Nói gì mà nói lắm thế, ta đã thề là ta không nói gì rồi!”

Quách Chí Cường lúc này mới nói: “Ta cảm giác là cái tên tiểu tử họ Trịnh kia cho người theo đánh ta!”

Trương Dương nói: “Ta cũng cho rằng thế, bất quá chúng ta không có chứng cứ, hơn nữa đây không phải là Giang Thành, có nhưng chuyện tốt nhất nên ẩn nhẫn. Tốt nhất nên đợi thằng nhãi ấy bước chân vào quốc nội xem! Cái này gọi là quân tử mười năm báo thù chưa muộn!”

Quách Chí Cường đập cốc bia xuống bàn: “Nhưng món khẩu khí này ta nuốt không trôi!”

“Đại nhân thì phải độ lượng một chuts!”

“Nhưng người không pahỉ là ta, ngươi làm sao hiểu được cái cảm giác người yêu thì bị cướp, bản thân thì bị đánh. Nếu ngươi là ta thì ngươi thế nào?”

“Người yêu cái. ***, Tạ Lệ Chân là người yêu ngươi lúc nào thế? Hiện tại nàng ta đang là người yêu của kẻ khác, chính ngươi mới thành kể đang muốn cướp người yêu kẻ khác đó. Tỉnh lại đi a!”

Quách Chí Cường uôgns cạn cốc bia rồi nói: “Về thôi!”

Trương Dương ngáp dài một cái: “Không ngồi với ngươi thì ta về lâu rồi, ngày mai còn phải đi có việc một chút, cũng cần phải giữ chút thần thái!”

Trương Dương đi tới nơi sớm hơn so với dự định nửa giờ. Dù sao ngày hôm nay cũng không phải chỉ có hắn, còn có Vương Chuẩn, Lưu Đức Chính, đều là những cái tên có sức nặng trong giới nghệ thuật, tuy rằng trong lòng Trương đại quan nhân chẳng thích thú gì cho lắn, nhưng hôm nay là người ta cũng làm việc cùng với mình, hư tình giả ý tới sớm một chút biểu thị thái độ lịch sự và hợp tác cũng là điều nên làm.

Theo Hải Lan đi tới gian hóa trang, nhân viên ở đó riêng biệt giúp hắn chọn thay một bộ trang phục. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc ở Xuân Dương, khi mà Hải Lan giúp hắn hóa trang, cả hai đã xảy ra một màn giao thủ nóng bỏng và kịch liệt, đôi mắt hắn tràn đầy tiếu ý nhìn Hải Lan, vừa lúc nàng cũng quay lại nhìn hắn, cả hai đều cảm nhận được ánh mắt của đối phương, hiển nhiên là đoán được trong đầu đối phương đang nghĩ cái gì.

Trương Dương tủm tỉm cười: “Ở đây hóa trang có chút không bằng ở Xuân Dương!”

Ở đây chỉ có Hải Lan hiểu ý của thằng nhãi này nói, không khỏi có chút hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Trương tiên sinh, lời thoại ngài đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Với khẩu tài của ta mà còn phải chuẩn bị sao?” Trương đại quan nhân đối với tài ăn nói của mình thì rất tự tin. Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Đại danh đúng vẫn là cái đại danh, mấy vị khách quý mãi tới mười một giờ sáng mứoi thủng thẳng đi tới, mà miệng vẫn không ngừng kêu ca là bị quấy phá giấc mông đẹp. Với tính tình nóng nảy của Trương Dương thì bình thường đã sớm nổi điên lên mà cho đám ấy một trận rồi, bất quá hiện tại vẫn là phải nhìn đại cục, bên trọng bên khinh thế nào hắn hiểu được.

Màn chào hỏi tiến hành rất thuận lợi, đầu tiên là Trương Dương đứng trước ống kính chậm rãi mà nói, sau đó tới ba vị khách mời luân phiên xuất mã. Nguyên bản Trương Dương còn có chút lo lắng, nhưng mà rốt cuộc chuyên nghiệp vẫn là chuyên nghiệp, cho dù chẳng biết cái Thanh Thai sơn thế nào, nhưng đối với nơi này biểu hiện ra tình cảm so với Trương Dương còn hơn nhiều, Trương Dương trong lòng không khỏi bội phục sát đất.

Phỏng vấn chấm dứt, Vương Chuẩn đối với khí chất ưu nhã tự nhiên của Hải Lan rất có hứng thú, liền mời nàng tham dự một bộ phim sắp tới, bị Trương Dương lạnh lùng nhìn: “Ta nói Vương đạo diễn a, ngươi là đạo diễn nổi tiếng, nhưng mà cũng không tới mức cứ thấy mỹ nữ là mê đắm như thế chứ!”

Vương Chuẩn nghe mà dở khóc dở cười. Hải Lan đối với điện ảnh cũng không có hứng thú lắm, liền lịch sự từ chối lời mời của Vương Chuẩn. Vương Chuẩn lần này tới Thanh Thai sơn và Giang Thành cổ thành làm việc, nhưng tư liệu này phía đài Thiên Không của Hồng Kông sẽ được miễn phí sử dụng, vì đây là đơn vị hợp tác khiến thiết công trình ngoại cảnh tại cảnh khu Thanh Thai sơn. Trương Dương tuy rằng ở Giang Thành chẳng phải là quan lớn gì, nhưng Vương Chuẩn nhận thức được đầy đủ thực lực của tiểu tử này, chỉ cần Trương Dương gật đầu thì chuyện khó coi như cũng thành công phân nửa, cho nên sau khi Lưu Đức Chính và Nhược Lâm rời đi, Vương Chuẩn nói chuyện riêng với Trương Dương.

Trương Dương cũng ý thức được lần này Vương Chuẩn đối với căn cứ ngoại cảnh kia rất có nhiệt tình, cười tủm tỉm nói: “Vương đạo diễn, ngươi có đúng là có cổ phần gì trong đó hay không mà sao nhiệt tình thế?”

Vương Chuẩn bị Trương Dương nói trúng tim đen cũng chỉ cười cười, hắn không dấu diếm mà thấp giọng nói: “Công ty Long Thịnh mới cải tổ lại, ta được vào trong ban giám đốc!”

Trong ấn tượng của Trương Dương thì công ty Long Thịnh là An gia làm đại cổ đông, hắn thắc mắc hỏi: “An gia mặc kệ chuyện này sao?”

Vương Chuẩn nói: “Ngươi vẫn chưa biết a! Hai tháng trước An Đức Hằng đã đem cổ phẩn của công ty Long Thịnh, Trịnh Duy Cao trở thành chủ tịch!” Theo như lời hắn nói thì Trịnh Duy Cao kia chính là phụ thân của tên tiểu tử Trịnh Vĩ Đình.

Trương Dương gật đầu, xem ra An Đức hằng tuy rằng đã bị An Chí Viễn thanh trừ thành công, nhưng hắn vẫn mang đến tổn thất không nhỏ cho An gia.

Vương Chuẩn thấp giọng đáp: “Gần nhất thị hiếu dòng phim cổ trang đang lên, yêu cầu đối với ngoại cảnh cũng tương đối cao, cho nên ngoại cảnh và trường phim trở lên thập phần trọng yếu. Chúng ta khảo sát tổng hợp nhiều chỗ thì hiện tại Xuân Dương là chất lượng thấp nhất, nên mong muốn Trương trưởng phòng tạo nhiều điều kiện hơn cho.”

Trương Dương thở dài: “Ta vốn tưởng rằng nghệ sĩ các ngươi đối với tiền tài rất coi nhẹ nhưng không ngờ vẫn chẳng khác gì mấy kẻ thương nhân.”

Vương Chuẩn cười nói: “Nghề nghiệp của ta là đạo diễn!”

Lúc Trương Dương làm việc ở đài Thiên Không thì Quách Chí Cường cũng không có nhàn rỗi, bản lãnh của một bộ đội đặc chủng như hắn được phát huy hết sức nhuần nhuyễn, hắn ngồi theo dõi ở cửa công ty điện ảnh, thấy tiểu tử Trịnh Vĩ Đình kia cùng Tạ Lệ Chân đi ra, Quách Chí Cường đeo mặt nạ vào rồi như thiểm điện lao ra. Trịnh Vĩ Đình trước mặt hắn rõ ràng là ngay cả một chút cơ hội hoàn thủ cũng chẳng có, bị Quách Chí Cường cho một trận ngay khi đang định bước chân lên xe. Đánh xong Quách Chí Cường lập tức bỏ chạy.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, đương lúc Quách Chí Cường hạ thủ với tiểu tử kia thì Từ Mỹ Ny đi qua, với tính cách của nàng lập tức nàng đuổi theo hắn không chịu ngừng lại. Hai người cứ thể người đuổi kẻ chạy mãi một hồi lâu. Công bình mà nói, lúc thanh tỉnh, Từ Mỹ Ny không thể là đối thủ của Quách Chí Cường. Từ Mỹ Ny mặc dù không thể đuổi kịp hắn nhưng qua vóc dáng nàng cũng đoán ra được chắc chắn đối tượng là Quách Chí Cường không thể nghi ngờ.

Quách Chí Cường thoát được ngồig thở hồng hộc một lúc, sau đó mới quay trở về khách sạn, lúc này Trương Dương đã trở về, tay cầm điện thoại, ánh mắt có chút cổ quái nhìn Quách Chí Cường.

Quách Chí Cường nói: “Ai?” Hắn dù sao cũng có chút có tật giật mình.

“Từ cảnh quan! Ngươi nghe máy đi!” Trương Dương đưa điện thoại cho hắn.

Quách Chí Cường vốn định bảo Trương Dương đừng có nói hắn đang ở đây, nhưng không ngờ tiểu tử kia lại nhanh gọn như thế, Quách Chí Cường đành chỉ còn cách tiếp lấy điện thoại!”

Thanh âm của Từ Mỹ Ny phẫn nộ: “Quách Chí Cường! Ngươi đừng tưởng rằng đeo mặt nạ vào thì có thể qua mặt được người khác… Ngươi… đừng hòng… Ta đã… nhận ra…” Nàng ta cũng là đang hết sức mệt mỏi, đừng nói vừa thở hắt ra.

“Ngươi nói cái gì? Cái gì mà mặt nạ? Có chuyện gì a?’ Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

“Vô sỉ! Ngươi cứ chờ đò, xem ta bắt ngươi như thế nào!” Nói xong nàng lập tức cúp điện thoại.

Quách Chí Cường cảm giác có chút không ổn, vội chạy ra ban công ngó xuống dưới xem, thấy Từ Mỹ Ny đã mặc cảnh phục tiến vào trong khách sạn, hắn cuống quít cởi tung hết cả y phục ra, chạy vào nhà tắm.

Trương Dương dở khóc dở cười nhìn thằng nhãi này, bị nữ cảnh sát Hồng Kông đuổi tới mức phải chạy tung hết cả quần áo ra. Mấy chục giây sau, cửa phòng vang lên tiếng đập, Trương Dương đứng dạy mở cửa phòng, thấy Từ Mỹ Ny mặt đỏ tía tai xuất hiện, hơi thở vẫn có chút gấp gáp, nàng liếc mắt nhìn trong phòng: “Quách Chí Cường đâu?”

Trương Dương hất đầu về phía phòng tắm: “Đang tắm! Có việc gì thế? Để ta gọi hắn?”

Nghĩ không ra Từ Mỹ Ny cư nhiên bước vào phòng, lấy cái ghế ngồi xuống: “Quách Chí Cường! Muốn trốn a? Ta xem ngươi trốn tới lúc nào?”

Quách Chí Cường bên trong làm ra vẻ nói: “Ai vậy a? Ta đang tắm!”

“Ngươi mang mặt nạ sao? Có bản lãnh thì xóa luôn cái bớt trên cánh tay ngươi đi.”

Quách Chí Cường sửng sốt, giơ tay trái lên nhìn, trong lòng không khỏi phiền muộn, thế nào mà lại quên mất không che cái này đi chứ?

Trương Dương mỉm cười: “Từ cảnh quan, xảy ra chuyện gì thế?”

Từ Mỹ Ny tức giận liếc mắt nói: “Có kẻ hành hùng Trịnh Vĩ Đình, hắn cho rằng đeo mặt nạ vào thì không ai nhận ra hắn!”

Trương Dương vừa nghe đã biết ngay là tên hỗn đản Quách Chí Cường này gây ra rồi. Ngày hôm qua đã nói như thế là đừng có gây chuyện phiền phức nữa, nghĩ không ra hắn cư nhiên lại còn…, Trương Dương đành ra vẻ cố ý nói: “Chí Cường, ta tưởng cả sáng nay ngươi đều vẫn ở trong phòng sao?”

“Ra thì ra chứ sao? Ai sợ ai nào? Ta nói trước ra không mặc quần áo a!”

Từ Mỹ Ny vẫn nhìn thẳng vào cửa phòng tắm: “Có giỏi thì lăn ra đây, ta muốn nhìn xem ngươi có cái đức hạnh thế nào nào!” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trương Dương thầm khen trong lòng tiểu nha đầu này cũng thật là bưu hãn a, Hà Vân Nhan vẫn còn thua kém nàng ta xa, hắn thấp giọng nói: “Từ cảnh quan a! Ngày mai chúng ta rời Hồng Kông rồi, ta đảm bảo từ giờ tới lúc đó sẽ không để xảy ra cái sự tình gì nữa.” Hắn nói như thế coi như là thay mặt Quách Chí Cường nhận sai. Từ Mỹ Ny cắn cắn môi: “Không được! Hôm nay ta nhất định phải làm cho ra chuyện!”

Quách Chí Cường bất đắc dĩ đành lấy cái khăn tắm quấn quanh hông tạm rồi bước ra, vươn hai tay ra: “Bắt đi!”

Từ Mỹ Ny nhìn hắn một hồi, lạnh lùng không nói gì, cũng chẳng xuất ra còng tay mà quay người rời đi: “Từ giờ trở đi, đừng để ta trông thấy ngươi xuất hiện tại Hồng Kông nữa!”

Trương Dương và Quách Chí Cường đều thật không ngờ nàng ta lại dễ dàng buông tha như thế, qua hồi lâu Trương Dương mới lên tiếng: “Sai a! Nàng ta chẳng phải luôn chấp pháp công bình lắm sao? Thế nào lại tha cho ngươi chứ?”

“Ta cũng chả quan tâm! Có thể là do nàng ta không có chứng cứ!” Quách Chí Cường nói là dựa vào thực tế, rõ ràng một vết bớt ở tay chẳng thể kết luận được hắn chính là hung thủ.

Trương Dương cười nói: “Ta thế nào lại cảm giác nàng ta có ý tứ với ngươi a! Làm thôi người an hem, Tử cảnh quan cũng không sai a!”

Phương diện này Quách Chí Cường không có rảnh lắm, hắn gãi gãi đầu: “Như thế nào mà lại thích ta chứ?”

“Ta xem thập phần là thương cảm, đồng cảm với ngươi, từ đó sinh ra tình cảm đó!”

Quách Chí Cường bật cười: “Cẩn thận ta đánh ngươi a!” Bên này hắn vừa định dơ cái tay lên thì Trương Dương đã nahnh chóng kéo mất cái khăn tắm, Quách Chí Cường vội lấy hai tay che lại, Trương Dương bật cười ha hả: “Muốn đấu với ta sao? Vẫn còn kém lắm!”

Từ Mỹ Ny sở dĩ buông tha cho Quách Chí Cường căn bản là bởi thiếu chứng cứ xác thực, hơn nữa đối với cái tên Trịnh Vĩ Đình kia cũng rất thiếu thiện cảm, tiểu tử ấy cả ngày chỉ biết dựa vào mấy đồng tiền dơ bản, kết bè kết đảnh với đám lưu manh, trêu ghẹo nữ nhân. Quách Chí Cường xuống tay với hắn vẫn là có chừng mực, chẳng có tạo thành thương tích gì. Và sự tình đêm qua Quách Chí Cường bị hành hung qua điều tra sơ bộ thì đúng là đám lưu manh kia là do Trịnh Vĩ Đình sau kiến. Bất quá chuyện này phía trên không cho làm căng nên Từ Mỹ Ny cảm thấy có chút cảm thông cho Quách Chí Cường.

Trương Dương lúc tới Hồng Kông thì đi một mình, bây giừo về thì có thêm Quách Chí Cường đi bồi, tiểu tử này cũng thuộc dạ da dày thịt thô, qua hai ngày cái là vết thương lọ kia đều đã khôi phục bình thường. Bởi vì không có chuyến bay thẳng tới Giang Thành nên hai người đáp máy báy tới Đông Giang.

Xe ô tô của Trương Dương gửi tại bãi đỗ xe của sân bay Đông Giang, lần này trở về, hắn đã liên hệ qua cục quốc an để có giấy thông thành đặc thù, bằng không chỉ với cái Bắc Hải ngọc hạp kia cũng khó mà nhập cảnh thuận lợi.

Bước chân vào xe ô tô, vừa mở điện thoại lên thì nhận ngay được thư thoại của Hồ Nhân, thanh âm của nàng ta rất phẫn nộ: “Trương Dương, ngươi làm cái gì mà biến đâu mất tăm nhiều ngày như thế?”

Trương Dương gọi điện lại cho nàng: “Thế nào? Nhớ ta sao? Quan hệ giữa chúng ta là quan hệ thuần khiết, hữu nghị a! Đừng có thăng hoa sớm thế, nguy hiểm lắm a!”

Hồ Nhân cả giận: “Ít cợt nảh thôi! Ta hỏi ngươi, sao ban lãnh đạo Giang Thành các ngươi không giữ chữ tín thế hả? Lúc trước thì các ngươi gióng trống khua chiêng cái gì lễ hội văn hóa ẩm thực, làm ta chuẩn bị mấy đoàn du khách, bây giờ lại thay đổi bất ngờ là sao?”

Trương Dương bị nàng nói cho một hồi mà hoa cả mắt: “Ta nói ngươi a, nói chậm rãi mà cụ thể một chút đi. Ta vừa mới từ Hồng Kông về, đã biết chuyện gì với chuyện gì đâu!”

Hồ Nhân tức giận: “Ta nói cho ngươi Trương Dương a! Kể cả là ban lãnh đạo Giang Thành thì làm việc cũng phải giữ chữ tín a! Việc lần này không xong với ta đâu!”

Trương Dương cười khổ: “Hồ tỷ tỷ a, ta vừa mới xuống máy bay chưa được mười lăm phút, ngươi đừng có tức giận với ta được không? Có chuyện gì cứ từ từ nói để ta giải quyết!”

Hồ Nhân rút cuộc cũng hạ hỏa, nàng ta nói: “Ngươi mời ta ăn!”

“Rồi! Ở đâu nào? Để ta lái xe qua!”

“Giáp Ngư Vương. Chỗ này ba ba rất không sai a, một giữo nữa gặp lại!” Nói xong Hồ Nhân lập tức cúp máy.

Quách Chí Cường lúc này thành thật, chờ Trương Dương nói chuyện xong mới tủm tỉm cười: “Cho ta mượn dùng!”

Trương Dương tức giận trừng mắt nhìn hắn, lái xe tới chỗ Giáp Ngư Vương.

Quách CHí Cường lúc này lấy điện thoại gọi sang Hồng Kông: “Xin chào! Từ tiểu thư! Có nhận ra ta là ai không?”

Trương Dương không khỏi nhìn tiểu tử này một chút, nhìn cái bộ mặt phong tao cảu hắn, trong lòng có chút kinh ngạc, tiểu tử này đỏi dạ cũng thật là nhanh a. Vừa mới nhận ra bộ mặt thật của ả Tạ Lệ Chân kia đã lập tức chuyển hướng sang Từ Mỹ Ny được rồi. Quá khứ vốn cứ tưởng tiểu tử này là một tên si tình lắm cơ.

Từ Mỹ Ny bên kia đã sớm nhận ra thanh âm của hắn, giọng có chút tức giận: “Có đúng là gọi tới đầu thú để ta bắt ngươi không?”

“Không phải chứ! Nhưng mà ta đã về đại lục rồi, nếu như ngươi thực sự muốn bắt ta thì tới đây, ta xin nghênh tiếp!”

Từ Mỹ Ny nghe thấy hắn đã ly khai Hồng Kông, khẩu khí cũng dễ chịu đi nhiều: “Ta nói Quách Chí Cường ngươi a! Lớn đầu rồi làm chuyện gì cũng nên để ý trước sau một chút, đừng có như một hài tử thế?”

“Ngươi có vẻ quan tâm với ta a?”

“Có việc gì nữa? Ta còn đang trực!”

“Nói chuyện một lúc không được sao?”

“Tốn tiền điẹn thoại!”

“Không sao! Không phải của ta!”

Từ Mỹ Ny không có nhàn hạ ngồi tiếp chuyện không đâu với hắn, lập tức cúp điện thoại, Quách Chí Cường nghe thanh âm tut tút, cảm thán nói: “Có tính cách a! Ta thích! Trương Dương, lần này ta yêu thật rồi!”

Trương Dương trừng mắt nhìn hắn, đoạt lấy điện thoại: “Muốn yêu thì tự giải quyết lấy! Về Giang Thành trả tiền a!”

“Tục! Quá tục, đừng có đem mấy cái chuyện ấy ra nói trước mặt ta!”

“Nếu như ngươi đồng ý nội trong hôm nay trở về Giang Thành thì ta giảm cho phần nửa tiền nợ!”

“Ôi tình bạn!” Quách Chí Cường ra bộ chán nản nói, kì thực hắn cũng chẳng dám quay trở lại Giang Thành, thế nào cũng phải đợi cho khuôn mặt khôi phục hoàn toàn mới dám quay lại.

Bởi vì đường khá xa nên Trương Dương đi tới Ngư Giáp Vương chậm mười phút. Hồ Nhân đã đến trước, đang đứng chọn ba ba. Nàng vốn tưởng rằng chỉ có Trương Dương tới nhưng không ngờ lại có một người nữa đi theo. Trương Dương cười nói: “*** đầu thật lớn a!” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Hồ Nhân cũng không phải nữ hài chỉ biết xấu hổ, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi là cán bộ quốc gia, đừng có nói chuyện cái kiểu như lưu manh thế! Cẩn thận ta tố giác ngươi a!”

Quách Chí Cường nhân cơ hội này trả đũa: “Thực sự là lưu manh lẫn vào đội ngũ cán bộ mà. Người như thế mà cũng huấn luyện.”

Trương Dương cười: “Ta đang học tập ở Trường Đảng đó.”

Trữ Vật Giới Chỉ

Tiên Linh Thạch

Tiên linh thạch78,305,240

    Cấp 24 - Thông ngật phiến Thiết phiến được chế tạo bằng tinh cang, có thể chống đỡ lại công kích của các loại khí sắc nhọn khác, được thợ đúc nổi tiếng là Thông Ngật đại sư chế ra, vì thế mới có tên là: Thông ngật phiến.    

     Cấp 24 - Thông ngật phiến

Thiết phiến được chế tạo bằng tinh cang, có thể chống đỡ lại công kích của các loại khí sắc nhọn khác, được thợ đúc nổi tiếng là Thông Ngật đại sư chế ra, vì thế mới có tên là: Thông ngật phiến.

    Cấp 24 - Phụng sồ phiến Giang hồ tranh hùng bất khả vấn, thế nhân kỷ đa thoại phụng sồ    

     Cấp 24 - Phụng sồ phiến

Giang hồ tranh hùng bất khả vấn, thế nhân kỷ đa thoại phụng sồ

    Cấp 23 - Thuỷ kính phiến Không biết làm từ chất liệu gì, giữa phiến có một viên ngọc, tương truyền do mắt của Phục ma la hán hoá thành, thấy nó yêu ma không thể lẩn trốn.    

     Cấp 23 - Thuỷ kính phiến

Không biết làm từ chất liệu gì, giữa phiến có một viên ngọc, tương truyền do mắt của Phục ma la hán hoá thành, thấy nó yêu ma không thể lẩn trốn.

    Cấp 22 - Ngũ hoả thất cầm phiến Nan phiến dài hơn bề mặt phiến, phía đầu sắc nhọn, mang hồi câu, đóng quạt thì như kiếm, mở ra như lá chắn, bên trong có cơ quan, hạ gục kẻ địch trong vô hình.    

     Cấp 22 - Ngũ hoả thất cầm phiến

Nan phiến dài hơn bề mặt phiến, phía đầu sắc nhọn, mang hồi câu, đóng quạt thì như kiếm, mở ra như lá chắn, bên trong có cơ quan, hạ gục kẻ địch trong vô hình.

    Cấp 21 - Định phong ba phiến Thần khí thời thượng cổ, quạt trong tay vượt qua sóng gió    

     Cấp 21 - Định phong ba phiến

Thần khí thời thượng cổ, quạt trong tay vượt qua sóng gió

    Cấp 20 - Vũ đả ba tiêu phiến Điểm xuyết bằng lông vũ của tiên điểu, lộng lẫy, rực rỡ, giống như tiên nữ bay lên trời, múa rất nhanh nhẹn, uy lực không thể đoán được.    

     Cấp 20 - Vũ đả ba tiêu phiến

Điểm xuyết bằng lông vũ của tiên điểu, lộng lẫy, rực rỡ, giống như tiên nữ bay lên trời, múa rất nhanh nhẹn, uy lực không thể đoán được.

    Cấp 18 -Tương phi phiến Không biết làm từ chất liệu gì, khi phiến mở ra giống như chim công xoè cánh, toả ánh sáng rực rỡ, nhưng cũng có thể đoạt hồn người.    

     Cấp 18 -Tương phi phiến

Không biết làm từ chất liệu gì, khi phiến mở ra giống như chim công xoè cánh, toả ánh sáng rực rỡ, nhưng cũng có thể đoạt hồn người.

    Cấp 3 - Thần Long Phách Thiên Phủ Thượng cổ thần khí, truyền thuyết là thần bảo vệ của Long tộc, lưu lạc nhân gian, uy lực vô song.    

     Cấp 3 - Thần Long Phách Thiên Phủ

Thượng cổ thần khí, truyền thuyết là thần bảo vệ của Long tộc, lưu lạc nhân gian, uy lực vô song.

    Cấp 3 - Thần long khai thiên việt Do đệ nhất danh gia chế tạo binh khí chế tạo nên, dung nạp được càn khôn trời đất trong vũ khí dài 2 trượng rưỡi này, mũi việt mỏng như cánh ve, có thể chém đứt chiếc lông đang bay.    

     Cấp 3 - Thần long khai thiên việt

Do đệ nhất danh gia chế tạo binh khí chế tạo nên, dung nạp được càn khôn trời đất trong vũ khí dài 2 trượng rưỡi này, mũi việt mỏng như cánh ve, có thể chém đứt chiếc lông đang bay.

    Cấp 3 - Bách chiến thần đao Truyền vân xuất tự công thâu thủ, bách chiến thần binh vạn tải truyền.    

     Cấp 3 - Bách chiến thần đao

Truyền vân xuất tự công thâu thủ, bách chiến thần binh vạn tải truyền.

    Vô Cực Mão    

     Vô Cực Mão

Công pháp5,123Công pháp

Trả lời kèm theo trích dẫn

-=)) Khai mở xem 10 Tu chân giả nào đa tạ Cửu Long Ngọc Linh cho công pháp này. ((=-

bach khoi (02-17-2012), Chapss (10-22-2011), hangtonhl (02-19-2012), khanhtl (10-21-2011), laitm7791 (02-16-2012), nhấtdươngcữu (10-22-2011), phnha2003 (10-22-2011), tdvcb44 (10-21-2011), tuananh49nhb (11-02-2011), tuongnguyen2007 (01-28-2012)

Cửu Long Ngọc Linh

Xem Hồ sơ

Gửi tin nhắn đến Cửu Long Ngọc Linh

Tìm Bài gửi bởi Cửu Long Ngọc Linh

  #404 

Cũ 10-21-2011

Kim Diện La Sát | Nữ giới | Ngày gia nhập: Jun 2010 | Hiện đang: Bế quan | Y Đạo Quan Đồ

Sáng tạo giả: Kim Diện La SátMa Đế Trang số: 404

Công pháp số: 470170

Báo chương bị lỗi

Kim Diện La SátMa Đế

Băng Tâm Mị Ảnh

Ma Đế

Kim Diện La Sát

Kim Diện La Sát

Cấp độ

Đế Giai Bát Cấp

Bổn mạng

Kim Hệ

Kim Hệ Thiên địa hỗn mang, đản sinh ngũ hành. Là một trong năm hệ cơ bản cấu thành nên vạn vật, mang tính tiêu sát, sắc bén. Tu luyện giả hệ kim thường có sức mạnh hơn người,thân thể cường tráng. Luyện đến cực trí có thể lĩnh ngộ Kim chi đạo, sắc bén cùng cực, không gì không phá.

Tọa kỵ linh thú

Pháp Bảo

[Pháp Bảo của Kim Diện La Sát]

A hoàn | Sủng nam

[A hoàn của Kim Diện La Sát]

Đa tạ

Đa tạ: 3,348

Nhận 556,442 lần trong 19,134 bài

Truyền tấn lệnh

Cẩm nang tu chân giả

Vạn Sự Thông

Y Đạo Quan Đồ

Tác giả: Thạch Chương Ngư

Chương 187: Sóng ngầm.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vipvandan.vn

Trương Dương vui vẻ cười: “Sự tình không ngừng phát triển a! Hai chúng ta hôm nay thuần khiết, nhưng ai biết ngày mai sẽ thành như thế nào!”

Quách Chí Cường nói: “Hồ tiểu thư cẩn thận với những viên đạn bọc đường a!”

Hồ Nhân khẽ cười: “Vỏ đường ta sẽ nhận, còn đạn ta sẽ đem trả lại!”

Món ba ba ở đây được chế biến theo kiểu cách khá là lạ mắt. Quách Chí Cường cầm đũa lên nói: “Vương bát đản! Lâu lắm rồi chưa có ăn món này a!”

Trương Dương cười nói: “Ta thật không hiểu món này có cái gì đặc sắc mà sao đông người tới ăn thế nhỉ?”

Hồ Nhân nói: “Cái này gọi là tâm lý, mù quáng theo phong trào!” Nàng nói chuyện vừa khéo chuyển sang chủ đề lễ hội văn hóa ẩm thực: “Các ngươi gióng trống khua chiêng về lễ hội văn hóa ẩm thực, kết quả là khiến cho bao nhiêu người mù quáng mà đâm đầu vào, bây giờ thì lại bị các ngươi đem mặc kệ hết!”

Trương Dương bị Hồ Nhân nói cho một hồi mà đơ cả người, mà sự thực cũng có chút lạ, hiện tại Giang Thành đối với quảng bá hình ảnh và kêu gọi đầu tư đang rất hoan nghênh, thế nào lại lật lọng như vậy, khiến cho đám doanh nghiệp này oán hận không thôi? Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Hồ Nhân nâng chén rượu uống cạn một cách rất hào sảng, Quách Chí Cường có chút ngạc nhiên, bất quá hắn đối với chuyện lầm ưn không có hứng thú và cũng chẳng hiểu nàng đang nói cái gì, chỉ đoán là nàng ta đang buồn bực, liền nâng chén rượu lên nói: “Đừng uống rượu để giải sầu chỉ càng sầu thêm mà thôi!” Nói xong hắn cũng cạn một chén.

Ánh mắt Hồ Nhân vẫn nhìn Trương Dương, điều này khiến cho Quách Chí Cường có chút xấu hổ, hôm nay hình như mình thành kỳ đà cản mũi rồi a.

Hồ Nhân nói: “Ta có một bằng hữu phái công ty khác, vốn đã đạt thành hiệp định quyền sử dụng một mảnh đất rồi, tất kẻ kế hoách đã lên hết, chỉ chờ kí hợp đồng nữa thôi. Nhưng thật không ngờ tới cuối cùng Giang Thành các ngươi lại lật lọng, nói rằng miếng đất đó là có việc khác, không thể nhượng lại.”

Trương Dương lúc này mới hiểu vì sao mà nàng ta lại phẫn nộ, hắn nhấp một ngụm rượu nói: “Khu Khai Phát đất thiếu gì, nếu nhưng không miếng ấy thì đòi đổi lại một miếng khác là được!”

Hồ Nhân cả giận: “Đâu chỉ có như thế, công ty của bạn ta đã lên kế hoạch và chuẩn bị bắt tay khởi công xây dựng rồi!”

Trương Dương sửng sốt, cái này thực sự có chút kì quái, chuyện này thực sự là có chút khó hiều, hắn thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ hỏi lại, nhất định cấp cho ngươi một câu trả lời thuyết phục!”

“Cái gì mà hỏi giúp ta? Lãnh đạo Giang Thành các ngươi lúc chiêu thương thì nói như thế nào? Sự tình ngày một ngày hay qua đi thì lại trở mặt. Trương Dương! Bình Hải này không phải chỉ có mỗi Giang Thành nhà các ngươi là có thể đầu tư, trong tay thương nhân chúng ta có tiền, đầu tư đương nhiên cũng phải xem xét, nhưng cái món khẩu khí này thực sự là không nuốt được. Các ngươi đại diện cảu chính phủ mà lại có thể lật lọng thế sao?” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Quách Chí Cường cũng nói vào: “Đúng thế, chuyện này nếu để lan truyền ra thì còn ai thèm đến Giang Thành đầu tư nữa?”

Hồ Nhân gật đầu nói: “Chuyện này nếu lãnh đạo Giang Thành không cho chúng ta một câu trả lời xác đáng, ta dám cam đoan, hầu hết các khoản đầu tư gần đây sẽ hủy bỏ!”

Trương Dương cười nói: “Uy hiếp a! Thế này là làm khó ta rồi!”

“Vậy lúc chúng ta bị làm khó thì sao?”

Trương Dương làm việc cũng rất năng suất, hắn lập tức rút điện thoại ra gọi cho Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ nghe máy, cả hai nói chuyện qua một vài câu, sau đó Trương Dương trực tiếp đề cập vào vấn đề chính.

Lý Trường Vũ nghe nói vậy không khỏi trầm mặc: “Trương Dương a! Chuyện này thực sự là có chút phiền phức, ta cũng không có cách nào.”

Trương Dương sửng sốt: “Là sao?”

“Có một bên đầu tư khác đưa ra một dự án đầu tư lớn hơn rất nhiều bao gồm cả miếng đất đó trong đấy. Nên thường vụ quyết định ưu tiên đặc biệt cho họ!”

“Nhưng cũng cần phải giữ chữ tính, đã có hiệp nghị trước rồi thì phải cân nhắc lại, sao lại có thể lật lọng như thế được, nếu như điều cơ bản nhất là thành tín còn không làm được thì ai nguyện ý đầu tư nữa a?” Trương Dương đem lời nói của Hồ Nhân vừa nói xong đem nhắc lại.

Lý Trường Vũ nói: “Có lẽ thường vụ quyết định sẽ bồi hoàn lại!”

“Bồi thường?” Trương Dương không nhịn được cười: “Lý phó thị trưởng? Bồi hoàn nhưng ngươi nghĩ xem họ còn có hứng để mà tiếp tục đầu tư tại Giang Thành nữa không?”

Lý Trường Vũ nói: “Trương Dương, chuyện này thực sự là rất phức tạp, ta sẽ chú ý quan tâm hơn. Được rồi, lúc nào ngươi trở lại Giang Thành?”

Trương Dương suy nghĩ một chút: “Cuối tuần, ta còn phải giải quyết một số việc!”

Thanh âm Lý Trường Vũ nhỏ đi: “Cuối tuần ta và Cát Xuân Lệ sẽ tổ chức một cái đám cưới nhỏ, chỉ có người nhà thôi, ngươi nhớ tới dự!”

Trương Dương bạt cười ha hả.

Lý Trường Vũ xấu hổ ho khan một tiếng, bổ sung nói thêm: “Chỉ mời vài người nhà thôi, làm hết sức đơn giản.”

“Kết hộn là chuyện đại sự cảu đời người, làm sao lại có thể đơn giản được, để ta sớm sắp xếp công việc, về giúp ngươi việc này!”

“Không cần, Không cần!” Lý Trường Vũ cuống quít từ chối ngay, ngay cả một kẻ trầm ổn, lão luyện quan trường nhưng đối mặt với chuyện này cũng có chút xấu hổ.

Trương Dương nói xong liền cúp máy.

Hồ Nhân nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”

Trương Dương nói: “Hình như là có một dự án lớn hơn rất nhiều quy hoạch luôn cả miếng đất đó, công ty kỹ thuật cái gì Hối Thông ấy!”

“Hối Thông?” Hồ Nhân trợn mắt hỏi.

Trương Dương và Quách Chí Cường đều bị kinh ngạc về phản ứng của nàng, có chút khó hiểu nhìn nàng.

Hồ Nhân nói: “Hối Thông là công ty của Kiều Mộng Viên!”

Trương Dương và Quách Chí Cường trên phương diện làm ăn không rành lắm nên cũng chẳng biết người mà Hồ Nhân nói tới là ai.

Hồ Nhân lại nói: “Kiều Mộng Viên là cháu gái của Kiều lão, cha của cô ta là bí thư tỉnh ủy Vân An – Kiều Chấn Lương.

Trương Dương và Quách Chí Cường chẳng biết Kiều Mộng Viên là ai, nhưng Kiều Chấn Lương và Kiều lão thì có thể nói là danh như sấm bên tai, Kiều lão tuy đã lui về nghỉ hưum nhưng ảnh hưởng trong chính đàn quốc nội vẫn lớn cực kì, Kiều Chấn Lương năm nay bốn mươi tám tuổi, là một trong những bí thư tỉnh ủy trẻ nhất trong nước. So với những vị đồng cấp thì hoàn toàn chiếm ưu thế về tuổi tác và hơn nữa đó là bối cảnh rất thâm sâu.

Ảnh hưởng của Kiều gia tại chính đàn trong nước ngay cả Văn phó thủ tướng cũng vô pháp có thể động tới. Kiều Mộng Viên thân là cháu gái của Kiều lão, nàng ta đầu tư tại Giang Thành, thường vụ thị ủy Giang Thành còn dám không bật đèn xanh tạo điều kiện cho cô ta sao?

Trương Dương liếc mắt nhìn Quách Chí Cường rồi nói: “Cái đám con ông cháu cha các ngươi thật khó hầu hạ a! Phiền phức!”

Quách Chí Cường cũng minh bạch cười khổ: “Người ta là ai chứ. Cha ta căn bản so với người ta cũng như một tiểu hài tử so với một người lớn mà thôi!”

Trương Dương nói: “Vậy ta là cái lông con mèo a!”

Hồ Nhân nói: “Hai mươi mốt tuổi, con mèo ấy tiền đồ cũng có thể coi là sáng lạn a!”

Nói đến cấp bậc, trong lòng Trương Dương không khỏi có chút không vừa lòng, Hứa Thường Đức vừa rồi rớt đài công của hắn không nhỏ, nhưng không thấy người ta đả động gì, chẳng biết là trở lại Giang Thành có thăng được nửa cấp không. Ở trong thể chế một thời gian, tự nhiên Trương Dương cũng có lý trí, ăhns hiểu chuyện một bước lên trời là không thể có, nên cũng chẳng hy vọng gì nhiều.

Quách Chí Cường có chút kì quái: “Cái nàng Kiều Mộng Viên gì gì cũng thật là kì quái, cha nàng ta là bí thư tỉnh ủy Vân An, còn chạy tới Bình Hải làm gì? Vân An lớn như vậy lăn lộn còn thiếu sao?”

Trương Dương nói một câu: “Tránh tị hiềm!”

Hồ Nhân lắc đầu: “Chỉ cần có một chút thủ pháp thì chẳng lo gì? Hơn nữa cho dù có lách luật thì ai dám điều tra hoặc ai có thể điều tra họ?” Nàng nói bằng con mắt kinh thương.

Trương Dương nghĩ một chút thì quả thực cũng đúng là như vậy, như Cố Duẫn Tri có tiếng là thanh liêm nhưng đối với việc kinh doanh của con gái cũng chẳng lo tị hiềm, chỉ là không chủ động chiếu cố mà thôi. Bất quá nếu không phải là yếu tố như thế, lẽ nào Giang Thành thực sự hấp dẫn nàng ta đầu tư?

Hồ Nhân nói: “Nàng ta đã quyết định đầu tư tại Giang Thành tự nhiên phải là đã điều tra chặt chẽ. Hiện tại sản phẩm công nghệ cùng đĩa CD là những sản phẩm mới mẻ trên thị thường, đang vào giai đoạn phát triển tốt. Mà công ty của bạn ta cũng làm về mảng này, ta nghĩ nhất định nàng ta lợi dụng lực ảnh hưởng giành lấy miếng đất đồng thời chèn ép đối thủ.”

Trương Dương nói: “Cường long bất áp địa đầu xà! Nàng ta mặc dù đúng là thế lực lớn đấy, nhưng tại Giang Thành cũng không có thể muốn làm gì thì làm như thế!”

Hồ Nhân thở dài: “Quên đi, nếu là Kiều Mộng Viên, thì ta sẽ khuyên Kỳ Vĩ rút lui, ai muốn cạnh tranh thì cạnh tranh!”

Trương Dương và Quách Chí Cường đều nhìn ra Hồ Nhân đối với Kiều Mộng Viên, Trương Dương đối với nàng ta tự nhiên cũng có chút hiếu kì, không hiểu sao nàng ta lại chọn Giang Thành? Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Biết sự tình là du Kiều Mông Viên gây nên thì tâm tình có chút kém, Trương Dương đối với nàng ta tràn ngập áy náy, dù sao cũng là hắn ngờ nàng kêu gọi đầu tư, bây giờ sự tình lại ra như thế này, quả thực ngay cả hắn cũng cảm thấy không thoải mái chút nào.

Dùng bữa xong Trương Dương gọi thanh toán, đi ra ngoài bãi đỗ xe, Trương Dương nói với Hồ Nhân: “Để ta đưa ngươi về!”

Hồ Nhân lắc đầu: “Ta cũng đi xe, với lại đang muốn tới công ty Phi Tiệp của Kỳ Vĩ một chút, đều là chỗ bạn bè, có những việc cứ nên nói rõ ràng sớm.”

Trương Dương gật đầu: “Tạm thời ta cũng chưa trở về Giang Thành, có vấn đề gì cứ liên hệ với ta!”

“Được!” Nói xon Hồ Nhân đi tới chỗ chiếc Audi của mình rồi nổ máy rời đi.

Quách Chí Cường đề nghị tới nhà thúc thúc của hắn, thúc của hắn là quản lý hậu cần của phân khu quân khu Đông Giang. Trương Dương không có thói quen tới làm khách nhà người lạ nên đưa Quách Chí Cường tới đó rồi lái xe về biệt thự của Giai Đồng.

Trên đường đi, hắn gọi điện cho Cố Giai Đồng mới biết nàng đang ở GIang Thành khảo sát nhà máy sản xuất thuốc. Trương Dương từ Hồng Kông về có chút mệt mỏi, vừa trở lại nhà đã lăn ra ngủ tới tận lúc chiều tối mới dạy, cầm điện thoại nhìn thì thấy có tới tám cuộc gọi nhỡ. Trương Dương liền gọi lại, thì ra là Quách Chí Cường, tiểu tử này gọi điện rủ Trương Dương tối đi uống rượu, vốn đang chẳng có hứng lắm nên Trương Dương liền cự tuyệt, tiểu tử Quách Chí Cường nyà vẫn chỉ nhưu một tên hài tử to xác, chửng có lý tưởng gì cả mà suốt ngày rong chơi.

Ngoài ra còn có điện thoại của Tần Thanh, hăn gọi lại cho nàng, thì ra Tần Thanh đang ở Đông Giang tham dự một cuộc họp nên gọi hỏi hắn xem đã về Đông Giang chưa. Hai người hẹn trưa mai gặp nhãuong mứoi lưu luyến cúp máy.

Từ Hồng Kông trở về, Trương Dương bỗng nhiên lười đi ra ngoài. Cố Giai Đồng tuy rằng ít khi tới đây, nhưng trong tủ lạnh thì vãn đầy ắp thức ăn với đồ uống, Trương Dương đang định đi chuẩn bị bữa ăn, dự định một buổi tối ra không ra ngoài.

Nhưng vừa mới cầm đồ xuống nhà bếp thì nhân được điện thoại của Hồ Nhân gọi hắn đi uống rượu, cái này không phải là trọng sắc khinh bạn nhưng mà vì Trương Dương đã có nhận lời với nàng từ trước nên đành đáp ứng.

-----o0o-----

Đi cùng Hồ Nhân là Tương Kỳ Vĩ – giám đốc của công ty Phi Tiệp, đồng thời cũng là bạn của nàng ta. Kỳ Vĩ chừng khoảng tầm ba mươi tuổi, vóc người trung bình, tính cách có vẻ lạc quan, hắn vẫn rất tươi cười vui vẻ, dường như sự kiện tại Giang Thành kia chẳng có liên quan chút nào tới hắn. Ngược lại Trương Dương thì chẳng có vui vẻ như thế được, dù sao hiện tại hắn cũng đang giữ chức phó chủ nhiệm sở đầu tư Giang Thành, tự nhiên chuyện này không khỏi không liên quan tới hắn. Hắn nâng chén lên hướng Kỳ Vĩ áy náy nói: “Sự tình lần này thực sự là do ta không có làm tốt, ta trước hết xin hướng ngươi biểu thị sự áy náy.”

Tương Kỳ Vĩ cười nói: “Trương chủ nhiệm khách khí quá rồi, việc làm ăn buôn bán kể cả không đạt thành nhất trí nhưng cũng chẳng liên quan tới hòa khí. Ta tin tưởng chúng ta nhất định còn cơ hội hợp tác.” Hắn nói cũng là rất khéo léo, có thể nhìn ra người này làm việc cũng để lại vài phần chỗ dư, để cho người khác lối thoát cũng chính là để lối thoát cho bản thân mình.

Trương Dương nói: “Đúng vậy! lần này tuy rằng hợp tác không thành công nhưng tin rằng chúng ta vẫn có nhiều cơ hội hợp tác.”

Tương Kỳ Vĩ nói: “Thực không dám dấu diếm, ta đã tiến hành tiếp xúc với bên Lam Sơn, có lẽ sẽ đặt nhà máy sản xuất ở đó!”

Trương Dương cười nói: “Chúc mừng!”

Hồ Nhân nói: “Công ty Hối Thông trước giờ đa phần vẫn hoạt động trong lĩnh vực đầu tư công trình, thế nào sao bỗng nhiên lại nhảy sang lĩnh vực mới? Mà lại tới tận Giang Thành để đầu tư?”

Tương Kỳ Vĩ nói: “Ta nghĩ là nhất định nàng ta hợp tác đầu tư cùng một ai đó, vì đa phần vốn nàng ta đã đang lưu động quốc tế.” Hắn dùng lại một chút rồi lại nói: “Kiều Mộng Viên là một kỳ tài trên phương diên kinh doanh, hơn nữa bối cảnh nàng ta như thế, người như vậy tới đâu thì sóng gió tới đó.”

Dùng bữa xong, Tương Kỳ Vĩ lái xe rời đi trước, Hồ Nhân đi cùng Trương Dương, hắn cười nói: “Bây giờ ta đưa ngươi về được chứ?”

Hồ Nhân lắc đầu: “Đưa ta tới xưởng ô tô ở phía tây thành!”

Trương Dương thấy nàng có chút say, quả nhiên vừa lái xe đi được một đoạn thì nàng ta cư nhiên đã ngủ gật, đầu còn nghiên cả về phía bên vai Trương Dương. Trương Dương nhìn nàng mà không khỏi lắc đầu cười, theo như những gì hắn biết về nàng thì nàng là một nữ tử quật cường, bên ngoài giáo tiếp khá là khôn khéo nhưng làm chuyện gì cũng có chừng mực và nguyên tắc, trên thương trường làm ăn bao nhiêu năm như vậy mà vẫn bảo trì được nguyên tắc của bản thân thì thật đáng quý.

Hồ Nhân ngủ một lúc, tỉnh dạy thấy nàng đang dựa vào vai Trương Dương mà ngủ không khỏi có chút ngại ngùng cười nói: “Hai ngày nay thực sự là mệt mỏi!”

Trương Dương cười nói: “Không có việc gì! Với quan hệ giữa hai chúng ta, mượn dùng một bờ vai có là gì.”

Hồ Nhân chỉ chỉ vào một con đường nhỏ phía trước.

Trương Dương nhíu nhíu mày: “Đường đi vào nhà xưởng mà bé thế a?”

Hồ Nhân nói: “Chu thúc tặng ta quà sinh nhật là một chiếc xe. Ngươi có thời gian giúp ta chọn một chiếc!”

Trương Dương giờ mới hiểu vì sao nàng ta lại tới đây, ô tô đi tới trước cổng, bảo vệ thấy Hồ Nhân mới mở cổng ra, nhà xưởng này tuy rằng đường vào nhỏ hẹp, cổng trông cũ kỹ nhưng bên trong lại rất lớn, bên trong đỗ hơn mười chiếc ô tô, giờ là buổi tối mà vẫn có tăm tên công nhân đang miệt mài làm việc.

Trương Dương trước vốn chẳng quan tâm lắm tới chuyện làm ăn của người khác, bất quá bây giờ nhìn lại cái này đúng là buồn lậu ô tô, trốn được những khoản thuế lớn thì buôn lâu ô tô thực sự là khoản lợi nhuận kếch xù.

Hồ Nhân hình như rất thích một chiếc Porche mui trần màu lam, vì xe vẫn chưa lắp ráp xong nên đành bỏ đi cái ý niệm chạy thử xe đi, nàng nói vứoi người quản lý xưởng này một tiếng để họ giữ lại chiếc xe đó. Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trương Dương lấy từ trogn xe của hắn ra hai chai nước, đáp cho Hồ Nhân một chai, cầm một chai uống xong rồi nói: “Tất cả những xe này đều là xe lậu?”

Hồ Nhân gật đầu, nàng cũng chẳng có ý giấu diếm hắn: “Chu thúc làm đã lâu rồi, hiện tại thuế xe ô tô rất cao, buôn xe lậu có khối người làm.”

Trương Dương nhìn xung quanh một lượt, sau đó thấp giọng nói: “Những việc này nếu bị phát giác thì phiền phức lớn a.”

Hồ Nhân cười nói: “Yên tâm đi, việc này chẳng có quan hệ gì tới ta, hơn nữa làm những việc như thế này thì cũng fải có quan hệ tương đương, từ trên xuống dưới tất cả đều phải thông cả, ằng không chri một điểm nhỏ cũng sẽ dẫn tới phiền phức chết người.”

Trương Dương nghĩ thầm trong lòng quả nhiên là mình nhìn không có sai, trước kia từng nói với Cố Giai Đồng nên bảo trì làm ăn có một khoảng cách nhất định đối với Chu Vân Phàm là hoàn toàn chính xác.

Hồ Nhân nói: “Ta đối với việc này không liên quan.”

Trương Dương nói: “Hắn làm gì kệ hắn, ngươi cứ nên cẩn thận một chút, đừng dính dáng vào những việc trái pháp luật.”

Trong đôi mắt đệp của Hồ Nhân toát lên một vẻ cười đầy thâm ý: “Ta có nghe nhầm không a? Sao tự nhiên người quan tâm tới ta vậy?”

“Chúng ta là hảo bằng hữu, quan tâm ngươi là chuyện bình thường.”

Hồ Nhân bật cười khanh khách: “Ngươi yên tâm, ta làm việc rất có chừng mực!”

Lúc này một chiếc BMW màu đỏ đã được lắp ráp xong, Hải Lan ở bên Hồng Kông cũng đi một chiếc như vậy, khiến cho Trương Dương khá thích loại xe này, hắn đi soi quanh một vòng: “Cũng không tệ a! Giá bao nhiêu?” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Hồ Nhân cười nói: “Thế nào? Thích rồi sao? Định mua tặng người yêu a?”

Trương Dương nói: “Ta nếu như thật sự muốn mua cũng chẳng có đủ tiền mà mua cả chục chiếc đâu a!”

Hồ Nhân nói: “Nói khoác mà không biết ngượng, một kẻ hoa tâm như người, ta thật không hiểu các nàng ta thế nào lại coi trọng ngươi!”

Trương Dương thở dài nói: “Kỳ thực nam nhân có mỵ lực quá cũng thật phiền lòng, bên ngoài thì tiêu sái thế thôi, chứ kỳ thực trong lòng ta biết bao nhiêu là nỗi khổ!”

“Ba hoa!” Hồ Nhân mắng hắn một câu sau đó vẫy vẫy tay nói với tên công nhân: “Cái xe này cũng giữ lại!” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trương Dương cười nói: “Ta chỉ là thuận miệng nói thế thôi! Đừng có mua cho tan ha!”

“Nằm mơ! Cố Giai Đồng bảo ta giúp nàng chọn một chiếc xe, để làm quà nhập học cho muội muội nàng!”

“Cố Dưỡng Dưỡng học đại học?”

Hồ Nhân cười nói: “Ta cũng chẳng quan tâm lắm, chuyện gia đình bọn họ ta chẳng quản.”

Trương Dương suy nghĩ một chút, đầu tháng tám tới nhập học, tỷ phu như mình thế nào cũng phải ý tứ một chút. May là lần này từ Hồng Kông về mang theo không ít quà, nhất định phải cấp cho nàng một kiện lễ vật mới được.

Tần Thanh sau cuộc họp sáng ngày hôm sau thì gọi điện cho Trương Dương, lần này nàng cũng không phải tới Đông Giang một mình, còn có thư kí Hải Tâm theo cùng. Trương Dương tối đặt một bàn tiệc tại Vọng Giang lâu, bởi vì sắp phải rời Đông Giang nên hắn cũng mời cả Hồ Nhân tới. Hồ Nhân nhge nói có phó thị trưởng Lam Sơn Tần Thanh thì cũng kêu cả Tương Kỳ Vĩ theo, nhân cơ hội này giới thiệu mọi người một chút.

Trương Dương thấy Tương Kỳ Vĩ lập tức đoán được mục đích của Hồ Nhân, bất quá hắn cũng không tỏ vẻ gì, dù sao hắn đối với Tương Kỳ Vĩ vẫn là có chút áy náy, nhân dịp này để hắn quen biết Tần Thanh, cũng coi như tạo chút điều kiện thuận lợi để đền bù cho hắn.

Đêm đó Tần Thanh mặc một bộ trang phục công sở màu đen, quần dài, áo veston nữ, áo sơ mi trắng, tóc buộc cao. Đôi mắt thanh tú sáng ngời, lộ ra một vẻ đẹp tự nhiên mà cao quý. Cái này cũng thuộc về địa vị và khả năng tu dưỡng của nàng, những nữ tử tầm thường vô pháp có thể so sánh được.

Hồ Nhân vừa vào cửa đã để ý thấy cổ tay Tần Thanh cũng đeo một chiếc đồng hồ nữ Châu Âu giống y như chiếc mà Trương Dương tặng mình, may mà hôm nay đi tới đây nàng không có đeo, bằng không thì hẳn là xấu hổ chết thôi. Trong lòng thầm trách tên tiểu tử hỗn đản chọn lễ vật mà cũng chọn giống nhau như thế, phòng chừng ở Hồng Kông tiểu tử này mua đồ hạ giá cả một tá. Vốn đã sớm nghe giữa Tần Thanh và Trương Dương có chuyện, nhưng lễ vật hắn tặng nàng cũng y như những người khác, như vậy thì tới tột cùng sự thực là như thế nào?

Hải Tâm ngồi lặng yên bên cạnh Tần Thanh, đảm nhiệm một vị trí thư kí phó thị trưởng, nghe nhiều, nói ít, thực hiện những công việc thuộc về chức phận của một thư kí.

Sau lượt rượu đầu tiên, Trương Dương mỉm cười nói: “Ta nói Hải Tâm a, ngươi đừng có khách khí như vậy được không, ngươi như thế làm ta mất tự nhiên quá đi!” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Tần Thanh cười nói: “Tiểu Thường, ở đây cũng không phải ở đơn vị, đừng quá khách khí như thế!”

Thường Hải Tâm gật đầu, đứng lên rót cho mỗi người trong bàn một chén sau đó lại trở về ngồi bên cạnh Tần Thanh.

Lúc Tương Kỳ Vĩ nhắc tới sự tình xây dựng nhà máy ở Lam Sơn, Tần Thanh nói: “Lại nói chuyện này ta nhớ rất rõ ràng, lúc trước Tương tổng muốn xây dựng ở Xuând Dương, nhưng sau vì điều kiện không cho phép nên quyết định lựa chọn GIang Thành.”

Tương Kỳ Vĩ cười nói: “Đúng thế, nếu như lúc đó ở tại Xuân Dương thì cũng sẽ không xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy!”

Trương Dương nói: “Tần phó thị trưởng sau này chiếu cố cho.”

Tần Thanh nhìn hắn một cái, trong ánh mắt mang theo một tia oán trách nhàn nhạt. Tần Thanh cũng không có nói với hắn, quay sang nói với Tương Kỳ Vĩ: “Hạng mục đầu tư của Tương tổng là về sản phẩm công nghệ tao, hẳn là lãnh đạo Giang Thành phải tạo điều kiện mới đúng chứ.”

Tương Kỳ Vĩ thản nhiên nói: “Công ty của Kiều Mộng Viên cũng đầu tư ý như ta, nhưng kế hoạch đầu tư lớn hơn rất nhiều, cho nên mới xuất hiện ra tình huống này.”

Thường Hải Tâm nghe thấy tên Kiều Mộng Viên thì hơi nhíu mày một chút, nhưng chút biểu tình nhỏ ấy cũng không qua được con mắt của Trương đại quan nhân. Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trường hợp này thì Quách Chí Cường cũng không có nhiều điều để nói, bởi hắn không biết chuyện kinh doanh nên đành ngồi tập trung uống rượu. Quách Chí Cường ngồi nhìn Trương Dương ngẫm nghĩ thảo nào mà tiểu tử kia có thể hấp dẫn con gái như thế, tướng mạo rất anh tuấn lại cộng thêm khẩu tài thiên phú. Nguyên bản Quách Chí Cường đối với Trương Dương cũng chẳng phục lắm, nhưng từ lúc ở Hồng Kông tới giờ thì bắt đầu thực sự cảm thấy tài năng của hắn, xem chừng tiểu tử kia không chỉ có trên phương diện võ công là mạnh.

Tàn tiệc, Trương Dương tự mình lái xe đưa Tần Thanh và Thường Hải Tâm về khách sạn, Trương Dương cố ý nói: “Kiều Mộng Viên kia là cháu gái của Kiều lão có phải không?”

Tần Thanh ngạc nhiên: “Kiều lão?” Bây giờ nàng mới hiểu tại sao lãnh đạo Giang Thành lại lật kèo đối với công ty của Tương Kỳ Vĩ.

Thường Hải Tâm nói: “Kiều Mộng Viên kia ta biết, lúc ta theo học ở đại học Bắc Kinh, lúc đó nàng ta đã lại nghiên cứu sinh lý luận triết học ở đó, thái độ làm người phải nói là thập phần cường thế. Sau này đi du học ở Mỹ, nghe nói sau đó về nổi lên trên thương trường.” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trương Dương hỏi: “Nghiên cứu sinh triết học? Thế nào sao lại chuyển sang làm kinh tế?”

Tần Thanh nói: “Đại khái có lẽ là nàng ta cho rằng thương trường hợp với năng lực của nàng ta hơn.”

Trương Dương nheo mắt: “Ta cũng có chút khó hiểu, sao nàng ta không ở Vân An mà làm ăn, lại chạy sang đây làm gì?”

Tần Thanh mỉm cười: “Nếu kinh doanh sản phẩm công nghệ cao, tự nhiên là được ưu đãi nhiều, nếu làm ăn quá thành công cũng sẽ dẫn đến sự chú ý của nhiều người, có lẽ lựa chọn cẩn thận một chút vẫn là hơn.”

Trương Dương thở dài: “Quan to áp chết người a!”

Tần Thanh mỉm cười không nói gì, thầm nghĩ trong lòng, Kiều lão tuy rằng đã lui về nghỉ, nhưng ảnh hưởng của lão trong chính đàn quốc nội vẫn là không thể nghi ngờ.

(¯'·.Chữ Ký.·´¯)

Thư trung hữu nữ

nhan như NGỌC

To view links or images in signatures your post count must be 10 or greater. You currently have 0 posts.

Trữ Vật Giới Chỉ

Tiên Linh Thạch

Tiên linh thạch50,301,735

    Cấp 18 -Tương phi phiến Không biết làm từ chất liệu gì, khi phiến mở ra giống như chim công xoè cánh, toả ánh sáng rực rỡ, nhưng cũng có thể đoạt hồn người.    

     Cấp 18 -Tương phi phiến

Không biết làm từ chất liệu gì, khi phiến mở ra giống như chim công xoè cánh, toả ánh sáng rực rỡ, nhưng cũng có thể đoạt hồn người.

    Cấp 30 - Diệt thần phiến Nan phiến bằng hàn ngọc huyền thiết, thế lớn lực trầm, lúc quạt có tiếng gào thét như có thiên thần giáng lâm. Đối với phàm nhân không sao nhưng là tu chân giả một khi bị quạt trúng lập tức hồn phi phác tán. Nếu Đại thành kỳ có thể chống đở nổi 3 quạt.    

     Cấp 30 - Diệt thần phiến

Nan phiến bằng hàn ngọc huyền thiết, thế lớn lực trầm, lúc quạt có tiếng gào thét như có thiên thần giáng lâm. Đối với phàm nhân không sao nhưng là tu chân giả một khi bị quạt trúng lập tức hồn phi phác tán. Nếu Đại thành kỳ có thể chống đở nổi 3 quạt.

    Huyền Vũ Quán    

     Huyền Vũ Quán

    Cấp 16 - Tinh ngọc phiến Tinh ngọc được sử dụng làm nan phiến, bề mặt phiến làm bằng tơ tằm vàng, lộng lẫy quý giá, là vật tiến cống Tây Hậu năm xưa.    

     Cấp 16 - Tinh ngọc phiến

Tinh ngọc được sử dụng làm nan phiến, bề mặt phiến làm bằng tơ tằm vàng, lộng lẫy quý giá, là vật tiến cống Tây Hậu năm xưa.

    Khổng Tước Mão    

     Khổng Tước Mão

    Thiên Tiên Khôi    

     Thiên Tiên Khôi

    Cấp 28 - Trữ vật phiến Phiến thần bí, không biết trong đó ẩn chưa bao nhiêu bí mật.    

     Cấp 28 - Trữ vật phiến

Phiến thần bí, không biết trong đó ẩn chưa bao nhiêu bí mật.

    Cấp 27 - Thiên mã phiến Quạt gấp loại lớn khí thế dũng mãnh, khi thi triển tựa như thiên binh vạn mã, khí thế như cầu vồng, tựa như lôi điện, lực tấn công cực mạnh.    

     Cấp 27 - Thiên mã phiến

Quạt gấp loại lớn khí thế dũng mãnh, khi thi triển tựa như thiên binh vạn mã, khí thế như cầu vồng, tựa như lôi điện, lực tấn công cực mạnh.

    Cấp 25 - Giám trảm quan Chiết phiến được giám trảm quan sử dụng, uy lực vô cùng.    

     Cấp 25 - Giám trảm quan

Chiết phiến được giám trảm quan sử dụng, uy lực vô cùng.

    Cấp 23 - Thuỷ kính phiến Không biết làm từ chất liệu gì, giữa phiến có một viên ngọc, tương truyền do mắt của Phục ma la hán hoá thành, thấy nó yêu ma không thể lẩn trốn.    

     Cấp 23 - Thuỷ kính phiến

Không biết làm từ chất liệu gì, giữa phiến có một viên ngọc, tương truyền do mắt của Phục ma la hán hoá thành, thấy nó yêu ma không thể lẩn trốn.

    Cấp 20 - Vũ đả ba tiêu phiến Điểm xuyết bằng lông vũ của tiên điểu, lộng lẫy, rực rỡ, giống như tiên nữ bay lên trời, múa rất nhanh nhẹn, uy lực không thể đoán được.    

     Cấp 20 - Vũ đả ba tiêu phiến

Điểm xuyết bằng lông vũ của tiên điểu, lộng lẫy, rực rỡ, giống như tiên nữ bay lên trời, múa rất nhanh nhẹn, uy lực không thể đoán được.

    Cấp 12 - Tuyên chỉ phiến Nan phiến dùng gỗ đàn hương tạo thành, nhỏ, linh hoạt, tinh xảo hoa mỹ, toả ra mùi thơm dễ chịu.    

     Cấp 12 - Tuyên chỉ phiến

Nan phiến dùng gỗ đàn hương tạo thành, nhỏ, linh hoạt, tinh xảo hoa mỹ, toả ra mùi thơm dễ chịu.

    Cấp 03 - Quyên cung phiến Cung phiến được tình chế từ những vật liệu chính là trúc, gỗ, tơ tằm.    

     Cấp 03 - Quyên cung phiến

Cung phiến được tình chế từ những vật liệu chính là trúc, gỗ, tơ tằm.

    Cấp 01 - Thuỷ mặc phiến Thủy mặc phiến, vũ khí của tân thủ, không có giá trị gì    

     Cấp 01 - Thuỷ mặc phiến

Thủy mặc phiến, vũ khí của tân thủ, không có giá trị gì

Công pháp43,170Công pháp

Trả lời kèm theo trích dẫn

-=)) Khai mở xem 9 Tu chân giả nào đa tạ Kim Diện La Sát cho công pháp này. ((=-

bach khoi (02-17-2012), hangtonhl (02-19-2012), khanhtl (10-21-2011), kt2002 (10-21-2011), laitm7791 (02-16-2012), phnha2003 (10-27-2011), tdvcb44 (10-21-2011), tuananh49nhb (11-02-2011), tuongnguyen2007 (01-28-2012)

Kim Diện La Sát

Xem Hồ sơ

Gửi tin nhắn đến Kim Diện La Sát

Tìm Bài gửi bởi Kim Diện La Sát

  #405 

Cũ 10-21-2011

Kim Diện La Sát | Nữ giới | Ngày gia nhập: Jun 2010 | Hiện đang: Bế quan | Y Đạo Quan Đồ

Sáng tạo giả: Kim Diện La SátMa Đế Trang số: 405

Công pháp số: 470171

Báo chương bị lỗi

Kim Diện La SátMa Đế

Băng Tâm Mị Ảnh

Ma Đế

Kim Diện La Sát

Kim Diện La Sát

Cấp độ

Đế Giai Bát Cấp

Bổn mạng

Kim Hệ

Kim Hệ Thiên địa hỗn mang, đản sinh ngũ hành. Là một trong năm hệ cơ bản cấu thành nên vạn vật, mang tính tiêu sát, sắc bén. Tu luyện giả hệ kim thường có sức mạnh hơn người,thân thể cường tráng. Luyện đến cực trí có thể lĩnh ngộ Kim chi đạo, sắc bén cùng cực, không gì không phá.

Tọa kỵ linh thú

Pháp Bảo

[Pháp Bảo của Kim Diện La Sát]

A hoàn | Sủng nam

[A hoàn của Kim Diện La Sát]

Đa tạ

Đa tạ: 3,348

Nhận 556,442 lần trong 19,134 bài

Truyền tấn lệnh

Cẩm nang tu chân giả

Vạn Sự Thông

Y Đạo Quan Đồ Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Tác giả: Thạch Chương Ngư

Chương 188: Cảnh giác.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vipvandan.vn

Trương Dương đưa hai người tới nhà khác thị ủy, lúc xuống xe, ánh mắt Trương Dương và Tần Thanh chạm nhau, tuy rằng cả hai đều muốn ở cạnh nhanh, nhưng vẫn còn Thường Hải Tâm ở bên cạnh đó, nên cả hai chẳng dám biểu lộ điều gì.

Tần Thanh cùng Thường Hải Tâm đi hai bước thì bỗng Tần Thanh kêu lên: “Chết rồi!”

Thường Hải Tâm và Trương Dương đều nhìn sang phía nàng.

Tần Thanh nói: “Ta để quên công văn ở khách sạn rồi!”

Thường Hải Tâm lúc này mới nhớ lúc đi tới khách sạn Tần Thanh đúng là có cầm theo một túi công văn. Nàng có bảo Tần Thanh để cho nàng cầm giúp bất quá Tần Thanh nói không cần nên nàng cũng không chú ý lắm. Nàng chủ động nói: “Tần phó thị trưởng, ngài cứ về nghỉ ngơi trước đi, để ta quay lại lấy!”

Tần Thanh lắc đầu: “Không cần! Bên trong có một số văn kiện quan trọng của riêng ta.” Nàng quay sang nói với Trương Dương: “Tiểu Trương, làm phiền ngươi chịu cực khổ một chút vậy!”

Thường Hải Tâm cũng không ý kiến gì, quy tắc bảo mật trong thể chế, vẫn có những tài liệu ngay cả thư kí riêng cũng không được tiếp xúc, cách làm của Tần Thanh cũng là hoàn toàn bình thường.

Tần Thanh mỉm cười nói: “Ngươi đi theo ta cả ngày, phải làm bao nhiêu việc rồi, giờ cũng chỉ còn chút việc nhỏ này thôi, ta tự làm được. Ngươi về nghỉ sớm đi!” Nói xong nàng xoay người bước lên xe của Trương Dương. Lúc quay đầu xe chạy đi, ngoảnh lại đã thấy Hải Tâm đi vào trong nhà khác, lúc này Trương Dương với Tần Thanh mới mỉm cười nhìn nhau.

“Túi công văn quên thật à?”

“Không!”

Trương Dương bật cười ha hả, mỹ nhân này ý tưởng cũng thật là thấu đáo a, hắn nhẹ giọng nói: “Đêm nay có trở lại không?”

Tần Thanh ôn nhu nói: “Ta chỉ là muốn bồi người một chút thôi!” Nàng nhấc tay lên nhìn đồng hồ một chút rồi nói: “Một giờ nữa đưa ta trở lại.”

Trương Dương uể oải nói: “Chuyện này làm sao có thể gấp thế được?”

Tần Thanh mắng: “Ngươi nói bậy cái gì đó? Trong đầu ngươi không nghĩ được chuyện gì tử tế sao?”

Trương Dương lái xe ra chỗ công viên Tân Giang cách đó không xa, dừng xe lại tại sườn đồi, từ chỗ này có thể ngắm trăng thoải mái. Trương Dương ngả hết cỡ ghế về đằng sau, Tần Thanh nép vào ngực hắn, hai người yên lặng ngắm trăng, ngắm cảnh bên sông. Tần Thanh nói: “Ở đây đẹp thật!”

Trương Dương mỉm cười: “Bởi vì ngươi đang ở đây cho nên mới đẹp như vậy.”

Tần Thanh cắn cắn môi: “Ta phát hiện cái miệng của ngươi càng ngày càng dẻo, thật sự muốn làm mê chết người?”

“Hưởng qua mới biết được!” Trương Dương ngoảnh mặt sang hôn lên môi nàng, đầu lưỡi hắn chủ động tiến sang miệng làng, sau đó đê mê hút lấy cái lưỡi ngọt ngào thơm tho. Tay hắn vuốt ve lần mò vào trong quần của nàng.

Tần Thanh cuống quít nói: “Đây đang là ở ngoài!”

“Nhưng cũng không có ai!”

Tần Thanh đỏ mặt nhìn ra ngoài xa, chưa kịp phản ứng thì hắn đã kéo quần nàng xuống.

“Hồ đồ! Đừng có động!”

“Được! Ta không động, ngươi động!”

Thân thể Tần Thanh không khỏi run lên một chút, thấy vẻ mặt xấu xa của hắn trong lòng xấu hổ tới cực điểm, cúi xuống hôn hắn một cái thật sâu, sau đó xấu hổ nhỏ giọng nói: “Ngươi thật bại hoại! Mỗi lần gặp ngươi ta đều hồ đồ!”

Trương Dương cười nói: “Lúc trước ở Lam Sơn, Tần phó thị trưởng có nói sẽ chủ động a, làm ta cứ mòng chờ mãi thôi!”

“Đừng có nói nữa, mắc cỡ chết thôi!” Tần Thanh lúc này ngồi dạy chỉnh trang y phục cho hắn, rút khắn tay ra lau mấy vết son đi, nhưng thấy tiểu tử này vẫn đang trọng chấn hùng phong chi thế, có chút xấu hổ nói: “Đừng có hồ đồ, mau đưa ta về đi, nếu không Hải Tâm sẽ nghi ngờ!”

Trương Dương lúc này dù không đành lòng nhưng cũng đành ngồi dạy, chỉnh quần áo sau đó mở cửa xe bước ra vươn vai một cái, thanh lương giang phong thổi ùa tới thật là dễ chịu. Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Tần Thanh đi ra cạnh hắn, nhìn chung quanh một lượt, chỗ này thực sự là rất đẹp, từ đó có thể nhìn ra sông, nhìn vào phía trong thành phố cũng được. Hắn có vẻ đối với chỗ này khá là tâm đắc, nàng liền nhéo lỗ tai hắn hỏi: “Nói! Có phải đã từng cùng nữ nhân khác tới đây rồi không?”

Trương Dương nhấc tay xin thề: “Không có! Đây là lần đầu ta tới đây a!”

“Tin được ngươi mới là lạ!” Tần Thanh buông lỗ tai hắn ra hỏi: “Được rồi! Định bảo giờ về Giang Thành?”

Trương Dương thở dài: “Ngươi cho rằng ta chưa muốn về Giang Thành sao? Cứ ở bên ngoài dong chơi cũng cũng nhàm chán. Sau khi Hứa Thường Đức rớt đài, lãnh đạo an bài ta tới trường Đảng tỉnh học tập, bây giờ vẫn còn chưa thấy gọi chứ!”

“Hiện giờ còn chưa có khóa mới a!”

“Ta cũng chẳng biết nữa, nhưng chẳng nhẽ những gì tân tân khổ khổ chẳng lẽ lại bị gạt bỏ cả sao?”

Tần Thanh ôm cánh tay hắn ôn nhu nói: “Có những việc không thể chỉ đứng ở góc độ cá nhân mà nhìn được, vẫn phải xem xét từ một góc độ lớn hơn, lo lắng ảnh hưởng của nó tới đại cục!”

Trương Dương gật đầu: “Ngày mai ta trở về Giang Thành!”

“Nhanh như vậy sao?” Tần Thanh có chút ngạc nhiên.

Trương Dương lúc này mới đem chuyện Lý Trường Vũ kết hôn ra nói, Tần Thanh nghe mà không khỏi nở nụ cười, nghĩ không ra Cát Xuân Lệ và Lý Trường Vũ lại vẫn sẽ bước cùng nhau trên con đường đời. Nàng nhẹ giọng nói: “Ta vừa tiếp nhận công tác tại Lam Sơn, còn rất nhiều bề bộn có lẽ sẽ không về được. Ngươi giúp ta mang lễ vật tới!” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trương Dương nói: “Người không cần phải lo, ta lần này tới Hồng Kông mua không ít đồ linh tinh, thay mạt ngươi tặng cho hắn là được!”

Bởi vì vẫn phải làm thủ tục ghi danh tại trường Đảng nên mãi tới buổi trưa Trương Dương mới xuất phát rời khỏi Đông Giang. Quách Chí Cường thì vì lý do tế nhị nên chưa có trở về cùng Trương Dương. Lúc tiễn Trương Dương hắn còn cười cợt nhấn mạnh lúc về Giang Thành nhất định sẽ trả tiền cho Trương Dương.

Trương đại quan nhân đương nhiên chẳng phải là kẻ coi trọng tiền tài.

Một mình một xe chạy từ Đông Giang về Giang Thành quả thực có chút tịch mịch, quá giờ ngọ, ánh dương quang chiếu thẳng vào trong xe, mặc dù có điều hòa nhưng vẫn cảm giác được cái khô nóng. Trương Dương đang chuẩn bị tạt xe vào phía làn trong, tìm một quán giải khát nào đó để nghỉ ngơi tạm, thì lúc này có một chiếc Cadilac đen từ phía bên phải đằng sau vọt lên, mà chiếc xe này cũng chẳng thèm nói quy củ gì, cứ thể vọt thẳng lên một mạch bên phải chẳng có lấy một tín hiệu báo, nếu như không phải Trương Dương chú ý thì có lẽ đã xảy ra tai nạn. Mà càng quá đáng hơn nữa, lúc đi ngang bằng xe Trương Dương, người trong xe kia cư nhiên đáp chai nước sang cái ‘bộp’ vào kính xe của Trương Dương. Trương đại quan nhân cũng chẳng phải là cái dạng tốt lành nhường nhịn gì, không nhịn được mắng: “Ta kháo! Con mẹ nó, muốn chết a!” Chân đạp ga vọt lên đuổi theo chiếc Cadilac kia.

Xe của Trương Dương tuy rằng khỏe, nhưng sở trường là chạy việt dã, trên đường cái bình thường chẳng có ưu thế gì, rất nhanh chóng bị chiếc Cadilac kia bỏ mất dạng, Trương Dương thấy vậy trong lòng bực tức cungc cũng đành thôi, cố chạy theo nữa căn bản là chỉ rước nhục. Đi khoảng chục km nữa, thì để ý thấy chiếc Cadilac này đang đỗ bên đường, trong lòng Trương Dương không khỏi vui vẻ hẳn lên. Cái này gọi là lưới trời tuy thưa mà khó lọt a.

Nhưng chạy đến gần nhìn lại, lái xe lại là hai nữ tử, thân mặc quần jean xanh, áo sơ mi trắng, đeo kính râm, tóc buộc đuôi ngựa. Bất quá nhìn thoáng qua vẫn thấy một khuôn mặt trái xoan toát lên vẻ xinh đẹp, thông minh lanh lợi, nữ tử còn lại kia thì vóc người cao hơn một chút, tóc ngắn, màu da tiểu mạch trông rất cá tính khỏe mạnh, đang hướng Trương Dương vẫy vẫy tay. Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trương Dương nhìn hai nàng ta bộ dạng rất hả hê: “Nổ xăm hả? Chạy nhanh thế mà chưa lật xe cũng may a!”

Thiếu nữ tóc ngắn vừa nghe lời này của hắn thì có chút nóng nảy: “Ta nói ngươi thế nào lại thiếu đạo đức thế a?”

Trương Dương cười hắc hắc, sau đó tiếp tục chạy xe lên phía trước, thấy một chiếc máy kéo chạy tới phía chiếc Cadilac của hai cô nàng, từ trên xe nhảy xuống năm gã đại hán, Trương Dương tuy rằng rất phản cảm với hai cô nàng này, nhưng mà dù sao họ cũng là nữ tử, hiện tại cướp đường hoành hành, nếu bản thân mình mắt thấy họ xảy ra chuyện thì thật không hay ho gì. Nghĩ vậy hắn liền quay xe ngược trở lại, nghe thấy hai bên đang cò kè mặc cả giá.

Trương Dương mở cửa xe nhảy xuống.

Một trong năm gã nông dân xòe bàn tay năm ngón nói: “Năm mươi tệ, ít nhất cũng phải chia đều được năm người!”

Trương Dương nói: “Thôi khỏi, ta một phân tiền cũng không lấy, nhanh lên cho ta còn rời đi, lằng nhằng ta báo án a!”

Mấy tên nông dân thấy cái bộ dạng cao cao tại thượng của hắn, tuy rằng trong lòng hận hắn cản đường làm ăn của họ, nhưng trông bộ dạng cộng biển xe cũng không dám sinh sự, lầm bầm nói gì đó rồi rời đi.

Trương Dương nhìn hai nữ tử lắc đầu: “Ngay cả xăm lốp dự phòng cũng không mang theo mà chạy đường dài a?”

Nữ tử có vóc người nhỏ hơn kia nói: “Vị tiên sinh này, xem có thể giúp gì được chúng ta, ta xin trả thù lao!”

Trương Dương cười cười: “Thù lao ta không cần, chỉ cần các ngươi đừng có đáp chai nước vào đầu ta là được a!”

Vừa đáp chai nước chính là nữ tử tóc ngắn, nàng ta nghe Trương Dương nói vậy mặt không khỏi đỏ lên: “Thật không có ý tứ, ta có uống chút rượu nên…”

Trương Dương lúc này mới để ý nàng ta quả nhiên có mùi rượu, uống rượu vẫn lái xe, lá gan quả nhiên là lớn. Hắn không nói gì, đi ra phía cốp xe mình lấy một chiếc xăm xe cùng dụng cụ ra thay cho chiếc Cadilac.

Không đầy mười phút đồng hồ, toàn bộ quá trình đã hoàn thành.

Nữ tử tóc ngắn xuất ra một chai nước lạnh đáp cho Trương Dương, Trương Dương bắt lấy chai nước cười nói: “Không phải đã nói đừng có đáp ta nữa sao?”

Hai nữ tử đều bật cười.

Trương Dương lúc này mới vui vẻ nói: “Các ngươi chạy xe quá nhanh a, không an toàn chút nào cả!”

Nữ tử tóc ngắn gật đầu, vươn cánh tay ra chủ động nói: “Vừa rồi thực sự là xin lỗi, ta có uống một *** bia, vốn nghĩ là không việc gì… Ta tên gọi là Thi Duy, đây là biểu tỉ ta!”

Nữ tử vóc người nhỏ nhắn nhàn nhạt cười, Thi Duy có vẻ hướng ngoại hơn so với nàng ta, nàng ta hướng Trương Dương gật đầu nói: “Ta là Kiều Mộng Viên!”

Trương Dương không khỏi sửng sốt, ta kháo a! Thế nào lại có thể trùng hợp như thế chứ, nữ tử kia cư nhiên là Kiều Mộng Viên, cháu gái của Kiều lão, thiên kim tiểu thư của bsi thư tỉnh ủy Vân An Kiều Chấn Lương sao? Bất quá nhìn qua khí chất của nàng cũng không quá đặc biệt xuất sắc. Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng Trương Dương vẫn không tỏ ra vẻ gì, vẫn bình tĩnh mỉm cười hỏi: “Ta là Trương Dương! Các ngươi bây giờ đi đâu?” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Thi Duy nói: “Giang Thành!”

“Trùng hợp a! Ta cũng đang về Giang Thành đây!”

Thi Duy vui vẻ: “Tốt, vậy đi cùng!” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trương Dương cười nói: “Để ta dẫn đường, thuận tiện coi như là áp tốc, uống rượu xong lái xe không tốt a!”

Trương Dương bước lên chiếc xe jeep của mình, Kiều Mộng Viên với Thi Duy cũng lên xe, lúc này Mộng Viên tháo kính râm xuống, dùng khăn tay lau lau mặt một chút, nàng ta nhẹ giọng nói: “Thanh niên nhân này dường như cũng có chút địa vị!” Ánh mắt nàng đang tập trung lên cái biển số xe của Trương Dương.

Thi Duy cười nói: “Tướng mạo cũng rất khá a, so với Hứa Gia Dũng cũng có phần nhỉnh a!”

Nhắc tới Hứa Gia Dũng, khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Mộng Viên mỉm cười ngọt ngào: “Gia Dũng không có nhiều lời như tên này đâu!” Nàng hướng Thi Duy cười nói: “Thế nào? Cố gái nhỏ này hoa mắt rồi a?”

“Biểu tỷ! Nào có a!”

-----o0o-----

Hai chiếc xe cứ nối đuôi nhau chạy tới Giang Thành, lúc này cũng đã là tầm sáu giờ tối, Trương Dương thập phần nhiệt tình, đương nhiên là do hắn biết một trong hai người là Kiều Mộng Viên, tự mình hộ tống hai nàng về khách sạn Lam Bảo ở ven hồ Nhã Vân.

Hai chiếc xe tiến vào bãi đỗ xe của khách sạn, Trương Dương thấy một nhân ảnh quen thuộc đang đứng, lcú đi tới mứoi nhìn rõ đó là Hứa Gia Dũng.

Kiều Mộng Viên xuống ô tô, liền tới chỗ Hứa Gia Dũng, nhìn hai người ôm nhau, không cần nói cũng biết được mối quan hệ ấy.

Hứa Gia Dũng thấy xe jeep của Trương Dương liền mỉm cười tiến tới chào hỏi. hắn bây giờ so với lần trước Trương Dương gặp hoàn toàn bất đồng, râu ria đã gọn gàng sạch sẽ, tóc cũng cắt cao, tuy rằng có gày đi một chút, bất quá trôgn càng thêm có vẻ tinh minh,khôn khéo. Trong ánh mắt hắn không còn một chút nào có vẻ đau đớn, ánh mắt sâu khó dò, vươn tay rất thân mật nói: “Trương Dương, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Lần trước gặp hắn, Trương Dương thấy hắn tràn ngập vẻ bi thương và đau khổ, hắn đối với Trương Dương tràn đầy địch ý, thế nhưng hiện tại hắn lại tỏ ra ôn hòa và thân thiện, tựa hồ như hắn đã thoát ra khỏi bi thương vì việc mất đi phụ thân. Nhưng như thế lại càng khiến cho Trương Dương sinh ra cảnh giác đối với hắn, kinh qua biến cố đó, tựa hồ như Hứa Gia Dũng đã thoát thai hoán cốt, Trương Dương không cách nào hình dung ra được cái cảm giác ấy, trấn định bắt tay cùng Hứa Gia Dũng: “Thực sự là trùng hợp a!”

Kiều Mộng Viên có chút ngạc nhiên: “Gia Dũng, nguyên lai hai người các ngươi quen nhau sau?”

Hứa Gia Dũng gật đầu mỉm cười nói: “Trương Dương, xin giới thiệu đây là vị hôn thê của ta – Kiều Mộng Viên!” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Thi Duy cũng ngạc nhiên: “Gia Dũng ca, ngươi và Trương Dương là bằng hữu a!”

Hứa Gia Dũng nhàn nhạt cười: “Hảo bằng hữu!” Hắn chủ động mời Trương Dương: “Ta đã đặt tiệc trong kia, cùng nhau ăn nhé!”

Trương Dương mỉm cười lắc đầu từ chối: “Hôm nay xin miễn vậy, trong nhà ta còn có việc, để lúc khác gặp mặt!”

Hứa Gia Dũng cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói: “Hảo, ta sẽ chờ điện thoại của ngươi!” Hắn móc danh thiếp ra đưa cho Trương Dương: “Lúc nào rảnh nhớ liên hệ với ta!”

Mãi cho tới lúc đi ra bên ngoài rồi Trương Dương vẫn đang lo lắng, Hứa Gia Dũng xuất hiện ở Giang Thành không phải ngẫu nhiên, Kiều Mộng Viên lại đầu tư tại Giang Thành, bọn họ lại có quan hệ hôn phu, tất cả không thể đơn giản. Trương Dương cho rằng hẳn là Hứa Gia Dũng cũng biết cái chết của cha hắn có liên quan tới Trương Dương. Hứa Gia Dũng cùng hôn thê của hắn đầu tư tại Giang Thành tới tột cùng là để khai sáng sự nghiệp hay còn có mục đích gì khác? Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Cố Giai Đồng đang ở biệt thự cạnh hồ Nhã Vân đợi hắn, vừa đẩy cửa vào Giai Đồng đã đứng nghênh tiếp hắn như vợ đón chồng đi công tác về, nhào vào lòng Trương Dương ôm hắn nói: “Muốn người khác phải đợi chết a? Thế nào bây giờ mới tới?”

Trương Dương cúi xuống hôn nàng một cái, sau đó mới đem tình huống hôm nay kể lại cho Cố Giai Đồng nghe một lần. Cố Giai Đồng nghe thấy Hứa Gia Dũng là hôn phu của Kiều Mộng Viên thì không khỏi có chút bất ngờ, cả hai người kia đều là con cháu thế gia, thế nào mà chuyện như thế nàng lại chưa có nghe nói qua nhỉ?

Trương Dương tắm rửa thay y phục xong, Cố Giai Đồng vẫn đang ngồi suy nghĩ: “Trước kia chừng từng nghe bọn họ có quan hệ a!”

Trương Dương đương nhiên cũng thừa biết lúc trước kia Hứa Gia Dũng vẫn đang theo đuổi Tả Hiểu Tình, cho nên giữa hai người cũng có phần xích mích. Nhưng không nghĩ ra ngày một ngày hai gặp lại Hứa Gia Dũng lại có một vị hôn thê, hơn nữa vị hôn thế ấy gia thế còn cực kì hiển hách. Mới chỉ gặp Kiều Mộng Viên một lần nhưng Trương Dương cũng nhận thấy rằng thái độ làm người của nàng ta khá lãnh tĩnh và thu liễm, người như thế hẳn là loại người sống lý trí, không phải dạng thiếu nữ mù quáng tình cảm.

Tâm lý nữ nhân thực sự là còn phức tạp hơn nam nhân rất nhiều, trong lúc Trương Dương tắm, Cố Giai Đồng đã tìm hiểu qua chuyện này, Kiều Mộng Viên là cháu gái của Kiều lão, công ty khoa học kĩ thuật Hối Thông là của nàng ta. Nàng ta và Hứa Gia Dũng quen nhau ở Mỹ đã ba năm nay, bất quá suốt ba năm đó không hề có quan hệ tình cảm gì, có lẽ gần đây mới xác lập quan hệ, đồng thời đã đính hôn. Quyết định đầu tư tại Giang Thành lần này ít nhiều cũng có tác động của Hứa Gia Dũng.

Trương Dương nhận chén trà từ Cố Giai Đồng thấp giọng nói: “Kẻ bất thiện lại đến.”

Cố Giai Đồng từ câu nói của Trương Dương cũng đoán được hắn có cảnh giác với Hứa Gia Dũng, nhẹ gọng nói: “Cũng có thể là người ta nhìn trúng Giang Thành mà đầu tư.”

Trương Dương lắc đầu nói: “Lần trước ta cùng Hứa Gia Dũng gặp mặt, cảm gaics được rõ ràng sự căm hận của hắn.”

“Cha hắn vì bệnh tim mà chết với ngươi có quan hệ gì? Hắn hận ngươi cái gì?”

“Thiên hạ chẳng có bức tường nào chắn được gió, chuyện ta đối phó với Hứa Thường Đức hắn không thể không biết chút nào.”

Cố Giai Đồng nói: “Sợ cái gì? Ngươi cứ an ổn công tác, hắn có muốn đối phó với ngươi cũng không tìm được cái nhược điểm gì, hơn nữa đây là Bình Hải, không tới lượt hắn lên tiếng.” Ý của Cố Giai Đồng chính là Bình Hải, kể cả Hứa Gia Dũng có tìm được một vị hôn thê làm chỗ dựa vữa chắc, nhưng ở tại đây thì Trương Dương cũng vẫn có Giai Đồng nàng.

Trương Dương cười nói: “Có lẽ đúng là ta suy nghĩ quá nhiều, hắn đầu tư về Giang Thành là chuyện tốt a! Giai Đồng, ngươi đi khảo sát tình hình thế nào rồi?”

Cố Giai Đồng thở dài, quá trình tiến hành khảo sát cũng không hoàn toàn thuận lợi, lúc Phùng Ái Liên lãnh án, một số lượng không ít các cán bộ trong hệ thống y dược Giang Thành cũng rớt đài theo. Hiện tại nhà máy chế biến dược phẩm Giang Thành đã biến thành một đống cực kì rối rắm. Công nhân bỏ việc không ít, số còn lại thì cũng đang nợ lương từ tháng tư.

Trương Dương mỉm cười: “Càng huyên láo càng vui, càng khiến cho lãnh đạo đau đầu, càng như thế bọn họ lại càng mong muốn đem cái nhà máy này giải quyết cho chóng, thì ngươi lại càng được ưu đãi!”

Cố Giai Đồng lườm hắn: “Ngươi cũng lắm suy tính nhỉ, ta hiện chỉ lo lắng, nếu cục diện như thế này, làm sao để mau chóng khôi phục sản xuất.”

Trương Dương tủm tỉm cười: “Ngươi yên tâm, ta sẽ toàn lực hiệp trợ!”

Cố Giai Đồng nhớ tới một việc nói: “Được rồi, ngươi muốn năm mươi vạn ta đã chuẩn bị, cũng để thêm năm vạn nữa. Ngươi chiếm dụng tài chính của người ta lâu như thế xem ra cũng nên có một chút ý tứ chứ!”

Trương Dương gật đầu: “Năm mươi lăm vạn, bằng vào lương cả đời này có lẽ cũng chẳng đủ…”

“Cái gì?”

“Ta đành lấy thân này ra bù vậy!”

Lần này họp thường ủy Giang Thành, chủ đề là học về phát triển nông nghiệp, chủ quản vấn đề này là phó thị trưởng Vương Thành Tích bắt đầu báo cáo tình hình. Căn cứ theo tình hình phát triển của thành phố, đẩy mạnh phát triển khoa học kĩ thuật trong nông nghiệp, thúc đẩy hiệu quả và năng xuất. Sau khi hắn báo cáo, Tả Viên Triệu nói một hai câu sau đó chủ đề chuyển sang vốn để cải cách bộ máy xí nghiệp cũ, trọng điểm là nhà máy dược.

Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Tả Viên Triêu nói: “Giang Thành là một thành phố công nghiệp, cho nên vấn để cải cách không nghiệp là không đơn giản. Phương pháp giải quyết nhà máy dược, không thể cứ trông chờ vào sử dụng nguồn vốn xã hội mãi được, cách giải quyết tốt nhất là chuyển nhượng cho một doanh nghiệp.”

Các thành viên thường ủy đều gật gù công nhận.

Đại biểu nhân dân toàn quốc Triệu Dương Lâm nói: “Những vướng mắc của xí nghiệp và công nhân trước đó cần phải được giải quyết. Hiện tại đa phần công nhân đều cho rằng lãnh đạo đẩy họ đi, thành ra gây nên mâu thuẫn giữa công nhân và lãnh đạo. Chuyện này không giải quyết xong xuối, để nháo lên trên sẽ khiến người khác cười vào năng lực của lãnh đạo Giang Thành chúng ta.”

Bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ cảm thán: “Hiện tại cán bộ trong thành phố cũng còn rất nhiều vấn đề, tư tưởng cũ kĩ lặc hậu, tốt xấu lẫn lộn, bọn họ vô pháp thích ứng được với cả cách!” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không thích hợp được thì phải loại bỏ, quy luật của tự nhiên vốn là như thế. Ta cần đem toàn bộ cán bộ lãnh đạo rà soát lại một lượt, người nào không thích hợp thì loại bỏ!” Truyện Y Đạo Quan Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Cả phòng họp đều trầm mặc xuống, từ lúc Hứa Thường Đức rớt đài, Hồng Vĩ Cơ làm việc ngày càng cẩn trọng và khách khí hơn nhiều. Mọi người ở đây đều là nhân vật tinh minh, ai cũng có thể nhận ra là do hắn mất đi vị chủ tịch tỉnh làm chỗ dựa, bất quá lại có hi vọng được lựa chọn vào thường vụ tỉnh. Bất luận một kẻ làm quan nào đối với việc này cũng không khỏi bị ảnh hưởng, Hồ Vĩ Cơ cung vậy, hẳn là lúc này hắn đang tràn trề hy vọng.

Phó thị trường Lý Trường Vũ nói: “Đúng là cần phải có một tiểu chuẩn để đánh giá cán bộ, bất quá tình hình nhà máy hiện đang rất phức tạp. Chúng ta không nên quên rằng sai lần của đội ngũ lãnh đạo cũ khiến cho bao nhiêu công nhân chưa được nhận lương mấy tháng nay, như vậy khiến cho tâm tình không tốt là điều khó tránh khỏi. Tất nhất không nên làm cho nhân tâm thêm oán giận.

Tả Viên Triệu nói: “Vấn đề là làm sao để thu thập được cái cục diện rối rắm ấy?”

Hồng Vĩ Cơ nói: “Chẳng nhẽ lãnh đạo chúng ta không giải quyết được cái vấn đề đó sao? Vậy năng lực của chúng ta thể hiện ở đâu?”

Triệu Dương Lâm nói: “Gần đây chuyện công nhân nhà máy dược kiện vượt cấp.”

Lý Trường Vũ nói: “Lần trước, xem qua báo cáo của sở đầu tư, không ít doanh nghiệp quan tâm với nhà máy, bất quá bọn họ cũng có nhiều lo lắng, đa phần là về tiếng tăm không tốt của nhà máy, kết cấu lãnh đạo cũ kĩ.”

Hồng Vĩ Cơ gật đầu: “Ngoài ra còn có vấn đề gì?”

“Ta nghĩ các vị cũng biết chuyện công ty Phi Tiệp triệt tư, dẫn đến một số lượng không nhỏ kê hoạch đầu tư từ phía các doanh nghiệp Đông Giang cũng rút lui, căn cứ theo báo cáo, vì thế mà Giang Thành đã mấy đi bảy hạng mục, tổn thận gần bốn triệu tệ tiền đầu tư.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Nguyên nhân của chuyện này, mỗi người chúng ta đều rõ ràng. Chuyện này đem ra mà nói không phải là tổn thất lớn về kinh tế, nhưng nó là một tổn thất lớn về chữ tín, khiến cho sự tín nhiệm của nhân dân đối với lãnh đạo chúng ta không tốt.”

Không ai chủ động lên tiếng, mọi nugời đều rõ ràng chuyện này, nhưng thực sự là không thể có sự lựa chọn khác.

Tả Viên Triệu lẳng lặng nhìn Lý Trường Vũ, hắn không cho rằng Lý Trường Vũ lên tiếng là vì bênh vực kẻ yếu, trong quá trình sự việc này phát sinh, hắn cũng hoàn toàn không lên tiếng phản đối. Hiện tại sự việc đã kết thúc, hắn đột nhiên lại nói ra có lẽ chỉ là để tạo dựng một hình tượng chính công vô tư. Tả Viên Triệu bắt đầu cảnh giac, có lẽ Lý Trường Vũ bắt đầu hướng tới vị trí cao hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: