41. Lưu Trí Ái ra tay

Kể từ sau ngày hôm đó, Thôi Thắng Doãn và Lý Trương Tuấn phải trải qua một đoạn thời gian khá khó khăn, vì cả hai đều chẳng biết đối mặt với nhau như thế nào, nên cũng không gặp nhau nữa. Mối liên kết duy nhất giữa hai người bây giờ, trớ trêu thay lại chỉ có Trình Nhã Văn. Cô hay đến quán cà phê, nói với Lý Trương Tuấn về Thôi Thắng Doãn, và sau khi quay về, thì Thôi Thắng Doãn lại hỏi cô chuyện của Lý Trương Tuấn. Cứ như vậy mà từng ngày qua đi...

Lý Trương Tuấn thực sự rất bế tắc, cậu không biết mình còn có thể chịu đựng đến bao giờ. Chuyện ngày hôm đó... cậu làm thế nào cũng không xóa nó ra khỏi đầu được. Mỗi lần nhớ đến đều khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, cảm giác giống như có một cái gai nằm trong tim cậu, nó làm cho cậu đau đớn, nhưng cậu lại không làm sao nhổ nó ra được. Cậu thừa nhận, cậu đã rất giận Thôi Thắng Doãn. Nhưng tình yêu cậu dành cho anh vẫn không hề phai nhạt. Không được gặp anh, cậu rất nhớ anh, nhớ đến quay quắt điên cuồng, tuy nhiên, gặp rồi... thì phải làm sao mới được đây? Giờ cậu chân chính hiểu ra thế nào là thà chịu cay đắng cả đời còn hơn được nếm ngọt trong phút giây rồi lại phải nếm qua cay đắng. Nếu là trước kia, khoảng thời gian suốt hai năm cậu cách xa anh, thì nỗi nhớ đâu có day dứt đến thế này. Sớm biết đã không duyên nợ gì, sao còn phải gặp lại nhau? Sao còn dây dưa không rõ? Sao còn vấn vương nhiều đến thế làm gì???...

Tâm trạng bất ổn, tinh thần uể oải, hiệu suất làm việc của cậu giảm sút rất nhiều. Lưu Trí Ái cũng vì chuyện này mà chịu vạ lây. Vừa không gặp được thần tượng, vừa phải chịu đựng doanh thu giảm sút, lại còn phải liên tục xin lỗi khách hàng vì Lý Trương Tuấn cứ lơ ma lơ mơ, lúc thì sơ ý đổ nước vào quần áo của khách, lúc thì tính tiền nhầm cho khách... Một đống chuyện phiền phức đổ xuống đầu khiến cô rất bực mình. Cô không biết lí do tại sao, nhưng đoán được một phần là giữa Thôi Thắng Doãn và Lý Trương Tuấn xảy ra chuyện. Cô có hỏi thử Trình Nhã Văn, nhưng Nhã Văn nói cô ấy không biết gì cả, còn nói cô đi hỏi Lý Trương Tuấn. Hic... bộ mặt cậu cả ngày u ám như nhà có đám thế ai mà dám hỏi chứ...

Nhưng, sinh ra là một phụ nữ nhiều chuyện, Lưu Trí Ái dĩ nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này. Cho nên, cô nghĩ ra một cách: rượu vào lời ra! Dùng rượu chuốc say Lý Trương Tuấn, cậu sẽ nói hết mọi chuyện, mà đảm bảo là lời thật lòng. 

Tối hôm đó, sau khi quán đóng cửa, Lưu Trí Ái không về nhà như mọi khi mà ở lại quán cùng Lý Trương Tuấn, nói muốn cùng cậu tâm sự một đêm. Lý Trương Tuấn vốn đang buồn bực, chẳng muốn phản đối, để mặc cô muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, chủ ý “uống rượu giải sầu” mà cô đưa ra cũng không tệ, biết đâu có thể giúp cậu khuây khỏa hơn một chút. 

Chai rượu mở ra, hai người bắt đầu cậu một chén tôi một chén, uống đến khí thế bừng bừng. Thực tế thì chỉ có mình Lý Trương Tuấn uống, Lưu Trí Ái vì để duy trì tỉnh táo nên chỉ nhấp một chút, đa phần là rót rồi đổ lén đổ bỏ. 

Mấy ngụm đầu, Lý Trương Tuấn còn bị mùi rượu cay nồng làm cho ho sặc sụa, nhăn nhó mặt mày. Nhưng... rượu là một thứ thần kỳ, nó có thể quyến rũ con người ta một khi đã sa vào sẽ không dứt được. Uống đến ly thứ hai, thứ ba,... thứ n... Lý Trương Tuấn đã không còn đủ tỉnh táo để biết mình đang làm gì nữa, cậu cứ uống rồi lại uống, càng uống càng thấy buồn, càng uống càng muốn khóc. Vì cái gì? Vì cái gì cậu phải đau khổ như vậy? Vì cái gì cứ ôm hy vọng với một người không thể và vĩnh viễn sẽ không thuộc về cậu? Vì cái gì chứ hả?

- Tại sao??? 

Lý Trương Tuấn bất chợt hét lớn làm Lưu Trí Ái giật nảy mình.

- Hả? Cái gì? Cái gì tại sao cơ? 

- Tại sao anh lại khiến tôi khổ sở như thế hả? Tại sao? - Lý Trương Tuấn tiếp tục rót rượu, một hơi uống cạn ly, nước mắt theo đó mà trào ra, lăn dài trên gò má.

Lưu Trí Ái ý thức được chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn, liền ngỏ ý thăm dò:

- Tuấn Tuấn! Tuấn Tuấn! - Cô vỗ nhẹ lên vai cậu.

Lý Trương Tuấn ngẩng đầu nhìn cô, hơi nheo mắt, một lúc sau mới lên tiếng:

- Nhã Văn? Là cô đó hả Nhã Văn?

Khụ... Lưu Trí Ái suýt chút nữa sặc nước bọt. Cô biết mình cũng đẹp, nhưng đem ra so sánh với Trình Nhã Văn thì quá khập khiễng có biết không.

- Nhã Văn... cô thật may mắn... Có được người như Thôi Thắng Doãn... cô thật may mắn... - Lý Trương Tuấn nở một nụ cười nhạt tự giễu.

Lưu Trí Ái dù cảm thấy hơi... khó chấp nhận nhưng vì tìm ra chân tướng, cô vẫn cố diễn theo cậu:

- Tôi... ờ... Thôi Thắng Doãn làm sao cơ? Tôi có được anh ấy, sao lại may mắn?

- Anh ấy rất tốt... Có ngoại hình, có tiền bạc, có danh tiếng... Cái gì cũng có... Có hết... Không giống như tôi... híc... tôi... thật tầm thường... tôi... híc... không xứng.

- Không xứng? Với tôi sao? Cậu thích tôi hả? - Lưu Trí Ái tò mò hỏi. Thời gian Thôi Thắng Doãn quen Trình Nhã Văn chưa lâu, cậu cũng chưa từng thể hiện thái độ gì đặc biệt, thế nào mà đùng một cái lại yêu nhau rồi?

- Tôi không xứng... híc... không xứng với anh ấy... Ha ha... Tôi thật ngu ngốc.


- Cô ấy*? - Lưu Trí Ái nhíu mày - Cô nào? 

(*) Trong tiếng Trung, “anh ấy” và “cô ấy” đọc giống nhau, chỉ khác chữ viết.

Rồi như bất chợt nghĩ ra điều gì, Lưu Trí Ái trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn cậu, lắp bắp không thành câu:

- Tuấn Tuấn... cậu... cậu đừng nói là... cậu thích... Thôi Thắng Doãn nha!

- Ha? Cô biết rồi? - Lý Trương Tuấn nhếch môi - Nhưng cô yên tâm, tôi không tranh với cô... híc... cũng tranh không được... Tôi làm sao... híc... làm sao có thể chứ... Ha ha ha...

Lý Trương Tuấn tiếp tục uống, không để ý đến Lưu Trí Ái ngồi bên, cả cằm lẫn tròng mắt đã sắp rớt xuống đất. Ôi má ơi tin tức gì thế này? Chuyện này... quá sốc... cô cần thời gian để tiếp nhận... 

- Thắng Doãn... học trưởng... tôi đã yêu anh... yêu anh gần bốn năm rồi... híc... Anh cứ luôn trêu đùa tôi... rốt cuộc thì anh coi tôi là cái gì? Là cái gì hả??? Tôi thật ngu ngốc, ngu ngốc mới yêu một người như anh!!!

Lưu Trí Ái gian nan nuốt nước bọt. Trời đất thánh thần ơi, cái quái gì đang diễn ra vậy? Gần bốn năm, mà năm nay Lý Trương Tuấn 19 tuổi, vậy là yêu từ khi chưa thành niên hả trời? Tình yêu thanh xuân vườn trường đúng là rất đẹp, nhưng mà... sao gắn vào trường hợp này cô lại khó tin vậy? Cô không kỳ thị đồng tính, thậm chí cũng có chút thích thú, nhưng... Thôi Thắng Doãn là nam thần của lòng cô, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện... anh là gay. Nếu như thế, không phải giấc mơ tình yêu hoàng tử lọ lem của cô tan tành sao? Khụ... ờ thì dù cô có lớn tuổi hơn anh, nhưng con người có quyền mơ mộng phải không nào? 

Không được! Không thể để mọi chuyện càng thêm rắc rối được. Cứ thế này rồi tất cả sẽ thành một nồi canh hẹ mất thôi! Đến lúc đó, thiệt nhất chính là cô. Cô phải đi tìm Thôi Thắng Doãn, phải hỏi cho ra lẽ. Thẳng cũng được, cong cũng được, anh yêu Trình Nhã Văn cũng được mà Lý Trương Tuấn thì... cũng được. Dù sao thì cô cũng phải giải quyết thật rõ ràng. Không biết thì thôi, một khi đã biết rồi sao có thể khoanh tay làm ngơ chứ? Quyết định vậy đi! Ngày mai nhờ Trình Nhã Văn hẹn gặp anh!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro