Chương 52
Bầu không khí ngột ngạt này tiếp tục diễn ra trong sự giằng co giữa hai người.
Điền Chính Quốc muốn rời đi, Kim Thái Hanh lại không chịu buông tay. Quần áo Điền Chính Quốc đã ướt hết, mặc dù trong phòng bật hệ thống sưởi, nhưng quần áo ướt nhẹp dính chặt trên người một lúc vẫn cảm thấy lạnh run người, anh nói với Kim Thái Hanh: “Lạnh quá.”
Kim Thái Hanh hỏi: “Ôm em rồi mà vẫn lạnh à?”
Điền Chính Quốc nói: “Anh để tôi về phòng thay quần áo đi.”
Kim Thái Hanh dường như đang do dự, một lát sau rốt cục hắn cũng buông tay ra: “Đi đi.”
Điền Chính Quốc vội vã trèo ra khỏi bồn tắm, vẫn tìm được chiếc dép lê còn lại của mình ở trên sàn nhà, anh mặc kệ cả người mình đang nhỏ nước mà đi ra ngoài, quay về phòng tìm quần áo sạch rồi tới nhà vệ sinh chung, bật nước nóng tắm rửa.
Tắm rửa thay quần áo xong, thời gian cũng đã qua khoảng nửa tiếng, Điền Chính Quốc mới có cảm giác cơ thể mình bắt đầu ấm lên, anh soi gương, thấy gò má mình vẫn còn đỏ, không biết là vì hơi nóng bốc lên lúc tắm hay là chút rượu vẫn chưa tan.
Lúc định quay về phòng, anh chợt lo lắng cho Kim Thái Hanh, không biết giờ Kim Thái Hanh đã ngủ chưa, cũng không biết ban nãy Kim Thái Hanh có xả nước nóng tắm tiếp không, dù sao lúc Điền Chính Quốc ướt đẫm lạnh như băng ngồi ở đó, trên người Kim Thái Hanh cũng ướt nhẹp chẳng mặc quần áo gì cả.
Anh nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng Kim Thái Hanh, lúc này không gõ cửa, mà chỉ vặn cửa thành một khe hở nhỏ, anh nhìn thấy bên trong tối đen như mực, Kim Thái Hanh chắc đã tắt đèn ngủ rồi.
Điền Chính Quốc đóng cửa phòng lại định rời đi, vừa mới xoay người đi lại quay đầu mở cửa phòng ra lần nữa, anh thả nhẹ bước chân tiến vào phòng, sau khi mắt thích ứng với bóng tối ở trong phòng, anh nhìn thấy Kim Thái Hanh đang nằm trên giường dùng chăn quấn mình lại thật chặt.
Anh đi đến ngồi xổm xuống bên giường, ghé sát mặt Kim Thái Hanh, nhẹ giọng hỏi: “Anh ngủ chưa?”
Kim Thái Hanh chỉ trả lời: “Ừ.”
Điền Chính Quốc giơ tay lên sờ trán hắn, đồng thời hỏi: “Lúc sau anh có tắm nước nóng không đó?”
Kim Thái Hanh không trả lời.
Điền Chính Quốc không yên tâm duỗi tay vào trong chăn muốn sờ tay Kim Thái Hanh: “Lạnh không?” Anh sờ thấy Kim Thái Hanh còn chẳng thèm mặc đồ ngủ.
Kim Thái Hanh bỗng nhiên bắt lấy tay Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc giật mình, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Kim Thái Hanh nắm quá chặt, anh không rút tay ra được. Bàn tay Kim Thái Hanh rất nóng, nhưng không phải là nóng do bị sốt, Kim Thái Hanh đặt tay anh lên ngực mình, làn da cũng rất ấm.
Điền Chính Quốc hơi yên tâm: “Không lạnh đúng không?”
Kim Thái Hanh nói: “Lạnh, lên đây ôm tôi.”
Giọng hắn rất bình tĩnh, nhưng Điền Chính Quốc nghe vào trong tai giống như hắn đang làm nũng, anh dùng tay cọ mũi hắn, nói: “Sắp 30 tuổi rồi đó, ở bệnh viện anh cũng như vậy à?”
Kim Thái Hanh nói: “Không, chỉ như vậy với em thôi.”
Điền Chính Quốc không nói gì, anh có thể nhìn rõ ngũ quan của Kim Thái Hanh trong bóng tối, anh biết đối phương đang mở to mắt nhìn mình. Không đầy tình cảm, nhưng nhìn rất chăm chú, giống như cả thế giới này chỉ có bản thân mình mới đáng giá được hắn nhìn chăm chú như vậy.
Có một khoảnh khắc, Điền Chính Quốc cảm thấy áy náy vì từ trước tới giờ cứ luôn từ chối Kim Thái Hanh, anh nói: “Anh thật sự cảm thấy chúng ta có thể duy trì quan hệ như thế này ư?”
Kim Thái Hanh hỏi ngược lại anh: “Vì sao không thể?”
Điền Chính Quốc dùng ngón tay chạm vào lông mày của Kim Thái Hanh: “Chúng ta đều là đàn ông.”
Kim Thái Hanh hỏi anh: “Em ghét tôi không?”
Điền Chính Quốc lắc đầu: “Sao tôi lại ghét anh được.”
Kim Thái Hanh nói với anh: “Em lên đây, tôi nói chuyện với em.”
Điền Chính Quốc không nhúc nhích.
Kim Thái Hanh lại nói: “Tôi sẽ không làm gì đâu, bao lâu nay tôi đã ép em làm gì chưa?”
Điền Chính Quốc rốt cục cũng đứng dậy ngồi bên giường.
Kim Thái Hanh dịch vào giữa giường, để Điền Chính Quốc nằm xuống cạnh mình, rồi cầm chăn đắp lên cho cả hai người.
Điền Chính Quốc hơi nhúc nhích, cơ thể chợt cứng đờ: “Sao anh không mặc cả quần lót?”
Kim Thái Hanh nói: “Không muốn mặc, đây là giường tôi.”
Điền Chính Quốc cũng cảm thấy lời trách móc của mình có phần vô lý, anh mất tự nhiên dịch sang bên kia giường, nghĩ mình mới vừa nằm xuống, không thể nuốt lời mà rời đi ngay được, nên chỉ có thể nói: “Anh muốn nói gì?”
Kim Thái Hanh nằm nghiêng đối mặt với anh, vẫn nắm chặt lấy một tay của anh: “Em thích tôi không?”
Điền Chính Quốc bị hắn hỏi thế thì sửng sốt, câu hỏi này hơi khó trả lời, thích đương nhiên là thích, nhưng mà thích kiểu nào, thích đến mức nào, Điền Chính Quốc lại khó nói. Cho đến giờ, tình cảm anh dành cho Kim Thái Hanh chắc chắn không thể nói là gì mà yêu đến mức một lòng một dạ, nếu không anh cũng sẽ không muốn kịp thời giữ một khoảng cách với Kim Thái Hanh, nhưng nếu hỏi anh có từng rung động hay không, anh không muốn tự dối lòng mình, vậy chắc chắn đã từng, hơn nữa còn không chỉ một lần.
Nhưng rung động chưa chắc sẽ trở thành tình yêu, cũng không phải vì một hai lần rung động, thì hai người chắc chắn sẽ ở bên nhau, dù sao thì con người không chỉ là động vật bị tình cảm điều khiển, mà còn có cả lý trí.
Điền Chính Quốc không trả lời câu hỏi của hắn, Kim Thái Hanh cũng chẳng sốt ruột, hắn lại đổi một câu hỏi khác: “Em đã từng thích ai chưa? Cho dù là nam hay là nữ?”
“Chưa,” lần này Điền Chính Quốc trả lời rất dứt khoát.
Kim Thái Hanh tiến sát lại hôn lên tóc mai anh, rồi hỏi anh rằng: “Nếu như không phải là tôi, em sẽ hẹn hò với người như thế nào?”
Điền Chính Quốc nói: “Tôi không biết.” Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: “Có lẽ là một người phụ nữ bình thường.”
“Người phụ nữ như thế nào?” Kim Thái Hanh hỏi anh.
Điền Chính Quốc vẫn nói: “Không biết, tôi chưa nghĩ tới bao giờ, cứ bình thường một chút, không cần quá xuất chúng, cũng không cần quá ưu tú.”
“Vì sao?” Giọng của Kim Thái Hanh rất nhẹ, giọng điệu hiếm khi ôn hòa. Mặc dù hơi thở mang theo mùi rượu, nhưng mỗi câu nói đều rất rõ ràng trật tự.
Điền Chính Quốc có cảm giác hắn luồn từng ngón tay vào khe hở giữa những ngón tay mình rồi trói chặt lại, bèn nói: “Không vì sao cả, chỉ là cảm thấy như thế hợp với tôi.”
“Em đã gặp được người phụ nữ như vậy chưa?” Kim Thái Hanh hỏi.
Điền Chính Quốc im lặng, anh đang nhớ lại thật kĩ, thật ra anh từng gặp được rồi, hơn nữa không chỉ một người. Có người thể hiện hứng thú, ám chỉ mập mờ với anh, anh nhận ra, nhưng lại không tiến thêm một bước. Rõ ràng là cô gái mà anh nghĩ là hợp với mình, nhưng anh lại chưa từng rung động.
Kim Thái Hanh dường như đã biết được câu trả lời của anh: “Vì sao không hẹn hò, không phải đó là lựa chọn của em sao?”
Điền Chính Quốc chẳng thể nào dùng ba chữ ‘không phù hợp’ để trả lời hắn, anh thấy hơi quẫn bách, định đứng dậy rời đi, nhưng Kim Thái Hanh lại dùng tay ôm lấy anh, nói với anh rằng: “Chính Quốc, trên thế giới này tôi mới là người phù hợp với em nhất, em không thể rời xa tôi, em cũng không thể rời xa tôi được. Em không dám trả lời câu hỏi của tôi, em biết em đã rung động với tôi rồi.”
“Không phải,” Điền Chính Quốc vô thức phủ nhận.
Kim Thái Hanh dán sát một bàn tay trên trái tim đang đập trước ngực anh, nói với giọng điệu rất kiên định: “Tôi hỏi nó, nó nói em có.”
Điền Chính Quốc không nhịn được mà bật cười: “Kim Thái Hanh, anh say rồi.”
Kim Thái Hanh nói: “Không sao, em sẽ ngày càng yêu tôi, giống như tôi yêu em vậy, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời.”
Điền Chính Quốc chợt cảm thấy rất tò mò, anh hỏi Kim Thái Hanh: “Nếu như anh không gặp được tôi, thì giờ anh sẽ thế nào?”
Kim Thái Hanh nói: “Ngủ một mình trên chiếc giường này, mỗi ngày làm việc, ăn cơm, ngủ, không có tình cảm cô độc sống hết quãng đời còn lại.”
Điền Chính Quốc hơi ngẩn người, anh hỏi: “Chắc chắn là tôi ư?”
Kim Thái Hanh gật đầu: “Chỉ có em.”
Bọn họ đã 16 năm không gặp nhau, 16 năm này sống như thế nào, tình cảm sâu đậm của Kim Thái Hanh đến từ đâu, Điền Chính Quốc không hỏi, cũng không dám hỏi. Anh lúc nào cũng mềm lòng, một khi đối phương đã giãi bày tình cảm sâu đậm của mình, thì anh sẽ cảm thấy không chịu nổi, đồng thời lúc anh cảm thấy bản thân mình chẳng thể nào đáp lại tình cảm giống như thế, thì sẽ không nhịn được mà muốn trốn tránh.
Có rung động, thì sẽ có mắc nợ, còn có thêm những thứ khác nữa, việc sống nương tựa vào nhau, rồi lưu luyến khi phải chia xa lúc còn nhỏ, tình cảm anh dành cho Kim Thái Hanh quá phức tạp, không thể chỉ gói gọn trong một chữ “thích”, mà Kim Thái Hanh lại khác hẳn những cô gái đối xử tốt với anh trước đây, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình không thể trốn được.
Kim Thái Hanh ôm anh, dùng trán nhẹ nhàng cọ cọ má anh, tim Điền Chính Quốc đập dữ dội, anh giơ tay ở trong chăn lần mò xuống phía dưới, nắm chặt lấy Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh dừng lại, ở trong bóng tối mở to mắt nhìn anh.
Điền Chính Quốc quá căng thẳng, cổ họng rất khô, anh nói: “Không phải anh bảo tôi sờ nó à?”
Kim Thái Hanh cúi đầu hôn lên cổ anh, hơi thở gấp gáp nói: “Ừm, nó thích lắm, em cảm nhận được không?”
Điền Chính Quốc thật sự không quen với mấy câu kiểu đó của hắn, anh ngậm miệng nhắm chặt hai mắt. Lúc tay Kim Thái Hanh chạm vào bụng dưới của anh, anh lập tức khép hai chân lại, nói: “Đừng.” Anh không cho Kim Thái Hanh chạm vào mình.
Kim Thái Hanh cũng không cố ép, mà khẽ nói: “Được.”
Điền Chính Quốc có cảm giác nụ hôn của Kim Thái Hanh không ngừng rơi trên gò má và cổ anh, tiếng hít thở của anh ngày càng trở nên không ổn định, mặc dù đang ở trong bóng tối nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng khó tả, bèn giơ một cánh tay khác lên che mắt mình lại.
Anh chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dùng tai để lắng nghe, tiếng hít thở của Kim Thái Hanh quá rõ ràng, cho dù làm thế nào cũng chẳng thể xem nhẹ được, mà bắt đầu lan ra khắp căn phòng, đụng vào vách tường rồi lại bật vào trong tai anh.
Nụ hôn cũng trở nên mạnh mẽ không có trình tự.
Đó là tiếng động tình của đàn ông trưởng thành, Điền Chính Quốc chợt nghe thấy tiếng hít thở của mình lẫn vào trong đó, cũng mang theo cảm xúc như thế, nóng hầm hập và cực kỳ mãnh liệt.
Anh lập tức sợ đến mức ngừng thở, không muốn để Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng hít thở như thế của mình.
Giọng nói của Kim Thái Hanh khàn khàn, ở bên tai gọi tên anh: “Chính Quốc.”
Cả người Điền Chính Quốc đổ một tầng mồ hôi mỏng, tim anh đập ngày càng kịch liệt, gần như ngay cả bản thân anh cũng không chịu nổi nữa. Mãi cho đến khoảnh khắc lòng bàn tay cảm thấy ướt át, anh mới dùng sức vén chăn xuống khỏi giường, giống như chạy trốn mà bước nhanh ra khỏi căn phòng của Kim Thái Hanh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro