Chương 25: Tiêu ngọc lâm phong, tọa Đình khai hoa - Thượng (H)
Dưới ánh sáng của hai ngọn đuốc nhỏ được ghim sâu vào vách đá, không gian trong động trở nên tĩnh mịch đến lạ thường, như thể thời gian cũng phải ngừng lại để chiêm ngưỡng khoảnh khắc này. Chỉ có tiếng gió mang theo hơi lạnh của núi rừng, vọng lại như một khúc nhạc nền thâm trầm, hòa cùng tiếng thở dồn dập, chậm rãi mà đầy khát khao của hai con người đang quấn quýt. Trong ánh sáng chập chờn ấy, bóng hai người in hằn lên vách đá gồ ghề, đổ dài, hòa làm một, như không còn phân biệt đâu là thực thể, đâu là hư ảnh, đâu là ta, và đâu là người kia.
Dương Tiêu vững vàng ngồi trên mép giường, thân hình cao lớn nhưng lại vô cùng dịu dàng khi bế gọn Ân Lê Đình vào lòng, để người kia ngồi trọn trên đùi mình như ôm lấy một báu vật. Cánh tay rắn rỏi của hắn vòng qua eo người trong lòng, khẽ siết lại như sợ rằng chỉ cần buông lơi một chút thôi, chàng sẽ tan biến mất. Đôi môi hắn không rời khỏi chàng, từng nụ hôn nồng nhiệt, triền miên như muốn in sâu vào từng thớ thịt, từng mạch máu, từng hơi thở, để linh hồn chàng cũng hòa tan vào hắn. Nụ hôn ấy không chỉ là sự đắm say của nhục cảm mà còn là lời tỏ bày của một trái tim đã khao khát quá lâu, đã dồn nén quá nhiều nỗi niềm không thể thốt nên lời.
Ân Lê Đình khẽ run lên khi cảm nhận được vòng tay siết chặt đầy mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng nâng niu. Sự càn quấy đầy dịu dàng ấy khiến chàng không khỏi ngượng ngùng, xấu hổ, nhưng cũng không thể kìm nén được cảm giác ấm áp lan tràn khắp thân thể, như một dòng chảy ngọt ngào. Dương Tiêu rời khỏi đôi môi sưng mọng của chàng, ánh mắt thâm tình và nóng bỏng của hắn không hề giảm sút, ngược lại càng lúc càng như có thể thiêu đốt người đối diện, thiêu đốt cả linh hồn chàng. Hắn hôn lên đôi mắt long lanh nơi chứa đựng sự thuần khiết mà hắn trân quý nhất. Tiếp đó, hắn lướt nhẹ qua vành tai đang đỏ ửng, sự e ấp không thể giấu giếm của người trong lòng khiến hắn bật cười, tiếng cười trầm thấp đầy yêu thương.
Mỗi hành động của Dương Tiêu đều mang theo sự nâng niu đến tột cùng, vừa như trân trọng, vừa như mê đắm. Khi đôi môi hắn lần xuống cổ, để lại những dấu vết mờ ám như minh chứng cho sự tồn tại của mình nơi da thịt chàng, Ân Lê Đình khẽ rùng mình. Cảm giác ngứa ngáy, mơn man và rồi dồn dập, nóng bỏng ấy khiến chàng không thể khống chế được hơi thở, tiếng thở dốc ngày càng gấp gáp. Đôi tay hắn từ eo trượt xuống, lần mò tháo thắt lưng, dứt khoát ném sang một bên như trút bỏ mọi rào cản giữa hai người.
Ân Lê Đình khẽ giật mình, cả người căng cứng lại trong thoáng chốc. Sự xấu hổ trào dâng khiến chàng đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng cũng không có sức để kháng cự. Cơ thể chàng như đang bốc cháy, mỗi nơi bị chạm tới đều nóng rực như bị thiêu đốt. Từng hơi thở dồn dập, từng nhịp tim đập hỗn loạn, như thể đang bị dẫn dắt vào một giấc mộng xa rời hiện thực.
Khi cảm nhận được vạt áo đã bị kéo lơi, lồng ngực ửng hồng không tì vết nửa kín nửa hở, để lộ một chút da thịt ra dưới ánh đèn mờ ảo, Ân Lê Đình thoáng tỉnh táo lại một chút. Chàng mở lớn đôi mắt, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm và mãnh liệt của Dương Tiêu. Ánh nhìn như muốn nuốt trọn chàng vào tâm khảm, chiếm lấy cả linh hồn chàng.
Dương Tiêu nhìn chàng không chớp mắt, cổ họng khẽ chuyển động, tiếng nuốt khan vang lên rõ ràng trong bầu không khí tĩnh mịch đến ngột ngạt. Hắn đã từng thấy thân thể này rất nhiều lần. Trong những lần chăm sóc vết thương cho chàng, mỗi lần đều phải kiềm nén cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào trong huyết quản, chỉ có thể mượn rượu giải sầu, mượn sương đêm lạnh lẽo để tự trấn tĩnh bản thân. Nhưng hôm nay, hắn không cần phải làm vậy nữa. Không cần phải đè nén khát khao bùng cháy, cũng không cần phải tìm lý do để ở lại hay bỏ đi.
Lúc này, Dương Tiêu đã hoàn toàn được người trong lòng trao cho sự cho phép, sự tin tưởng tuyệt đối. Và hắn sẽ trân trọng từng khoảnh khắc này, như thể cả đời chỉ có một lần được chạm tới thiên đường, được cảm nhận sự hòa hợp viên mãn đến vậy. Đây không chỉ là một đêm ái ân, mà còn là sự giao hòa của hai tâm hồn đã tìm thấy nhau sau bao thăng trầm, biến động.
Dương Tiêu cẩn thận nâng tay, ngón tay thon dài chạm vào vạt áo của Ân Lê Đình. Động tác của hắn không vội vàng, không hấp tấp, trái lại chậm rãi đến từng chút một, như đang gỡ bỏ từng lớp giới hạn giữa hai người. Vạt áo trượt dần khỏi bờ vai để lộ thân trên săn chắc nhưng vẫn mang nét thanh tú mê người. Làn da chàng dưới ánh sáng mờ nhạt lại càng thêm quyến rũ, không tì vết. Hắn chỉ khẽ nhíu mày đầy xót xa, một nỗi đau lòng âm ỉ dâng lên khi ánh mắt hắn chạm đến vết sẹo dài ở bụng vừa mới kết mài, vết sẹo duy nhất trên cơ thể hoàn hảo ấy, như một nhắc nhở về những đau đớn mà chàng đã phải chịu đựng. Nhũ hoa nhỏ, ửng hồng, cương cứng theo từng nhịp vuốt ve của bàn tay hắn đang nhẹ nhàng lướt trên eo chàng. Từng động tác đều tràn ngập tình ý và dục vọng bị dồn nén đã quá lâu, giờ đây được dịp bùng cháy.
Ân Lê Đình cắn chặt môi, toàn thân khẽ run lên, hai tay siết chặt lấy lưng hắn, từng cơ bắp dưới da đều căng cứng trong nỗ lực kiềm nén cảm xúc đang cuộn trào. Dù không thốt nên lời, từng cử chỉ run rẩy, từng hơi thở dồn dập của chàng lại như tiếng nói không lời của một trái tim đang dần mở rộng, đang dần buông bỏ mọi dè dặt và sự kiềm chế vốn có.
Dương Tiêu nâng cằm người yêu trong lòng, ánh mắt nóng bỏng không rời khỏi gương mặt chàng. Giọng hắn khàn khàn nhưng chân thành, thốt lên những lời sâu tận đáy lòng: "Lê Đình... Ta yêu đệ."
Lời vừa dứt liền chiếm lấy đôi môi đang bị cắn chặt kia, ép chàng phải hé môi ra, để hắn xâm chiếm hoàn toàn. Nụ hôn ấy không còn dịu dàng thăm dò như lúc trước, mà trở nên mãnh liệt, đầy khao khát chiếm hữu, nuốt trọn mọi âm thanh và hơi thở của Ân Lê Đình.
Một tay hắn luồn ra sau gáy Ân Lê Đình, nhẹ nhàng đỡ lấy, tay còn lại ôm trọn lấy thân dưới của chàng, ôm chàng đặt xuống giường. Hắn cẩn thận gối đầu chàng lên chiếc gối lót mềm mại, sau đó thân thể cao lớn, vạm vỡ của hắn cũng theo đó phủ lên, bao trọn lấy người dưới thân. Môi hắn vẫn không ngừng xâm chiếm môi chàng, từng nụ hôn sâu lắng, cuồng nhiệt. Chỉ đến khi hơi thở của Ân Lê Đình trở nên đứt quãng, không còn mạch lạc, Dương Tiêu mới miễn cưỡng rời khỏi đôi môi thơm mềm ấy, quyến luyến như không muốn rời xa. Hắn hôn lên từng đường nét trên gương mặt tuấn tú của chàng, từ vầng trán thanh tú, đến đôi mắt khép hờ, qua sống mũi cao thẳng, lưu lại nhiều dấu vết đỏ ửng trên làn da chàng.
Thế nhưng, hắn vẫn chưa dừng lại. Đôi môi ấm nóng dời khỏi gương mặt, trượt dần xuống bờ ngực, dừng lại ở hai nhũ hoa đã cương lên vì bị kích thích. Hắn cúi đầu xuống, đầu lưỡi ấm nóng, ướt át chạm vào đầu nhũ hoa đỏ ửng, ngay lập tức, một tiếng rên rỉ khẽ khàng, đầy khao khát bật ra khỏi miệng Ân Lê Đình. Tiếng rên ấy vừa ngượng ngùng, vừa gợi cảm, như một lời mời gọi không lời. Toàn thân chàng như bị một luồng điện chạy qua, tê rần từ lồng ngực, lan dần lên đến đỉnh đầu, khiến thân thể vốn đã mất kiểm soát nay lại càng mềm nhũn, bất lực dưới sự dẫn dắt đầy mê hoặc của người kia.
Dương Tiêu không ngừng tấn công nhũ hoa ấy, đầu lưỡi điêu luyện của hắn vừa mút, vừa mơn trớn, từng động tác đều khiến hai điểm nhạy cảm ấy sưng lên căng cứng, như muốn kêu gào sự vỗ về mãnh liệt hơn nữa. Tay hắn rời khỏi eo, lần đến hai tay của Ân Lê Đình lúc này đang gồng cứng đến nỗi từng đường gân xanh nổi rõ dưới da, lan dài đến tận các đốt ngón tay, bấu chặt lấy ga trải giường.
Hắn khẽ tách từng ngón tay chàng ra, rồi đan tay mình vào giữa những ngón tay ấy. Hắn siết chặt tay chàng, dùng đó làm điểm tựa, rồi khẽ nâng người mình lên để mắt có thể nhìn rõ hơn gương mặt người đang nằm dưới thân.
Ánh mắt của Dương Tiêu lúc này sâu thẳm như vực tối, như hồ sâu không đáy. Hắn chăm chú nhìn chàng, không chớp mắt, như muốn khắc ghi từng nét biểu cảm, từng hơi thở, từng rung động nhỏ nhất vào tận tâm trí. Trong đôi mắt trong veo của Ân Lê Đình, hình bóng của hắn hiện lên trọn vẹn, tinh khiết, không có một ai khác ngoài hắn. Và chỉ cần như vậy thôi, chỉ cần thấy hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt ấy, Dương Tiêu đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, một niềm hạnh phúc viên mãn, không gì sánh bằng.
Dương Tiêu cúi thấp người, hơi thở nồng ấm phả sát bên vành tai mẫn cảm của Ân Lê Đình. Giọng nói hắn trầm khàn, như rót mật vào tai, nhưng lại mang theo một khao khát điên cuồng, cháy bỏng đến tận cùng: "Ta thích tiếng rên của đệ... Nó khiến ta phát điên."
Câu thì thầm ấy vừa dứt, đầu lưỡi ấm nóng của hắn lập tức trườn đến vành tai người trong lòng, chậm rãi liếm mút, mơn trớn từng đường cong tinh tế nơi đó. Hơi nóng từ khoang miệng hắn phả thẳng vào làn da mẫn cảm, khiến cả thân thể Ân Lê Đình run rẩy không ngừng, một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng. Dương Tiêu ép sát hơn, vùi mặt vào hõm xương nơi vai chàng, đôi môi hắn không ngừng lưu lại từng vết hôn cháy bỏng. Mỗi lần đôi môi hắn chạm xuống là một lần khiến chàng như bị rút cạn sức lực, từng chút một mềm nhũn ra. Hai tay chàng muốn chống lại, muốn thoát khỏi sự khống chế ấy, nhưng lại bị một tay hắn nắm chặt, áp lên đỉnh đầu, giữ ở tư thế như dâng hiến. Dưới bàn tay đầy kinh nghiệm, cơ thể của Ân Lê Đình từng chút một trở nên bất lực, từng đường gân căng cứng dần dần mềm nhũn.
"Đừng... không được..." Ân Lê Đình lắp bắp trong hoảng hốt, tiếng nói yếu ớt như sắp tan biến giữa mê cung khoái cảm.
Nhưng câu nói ấy chẳng còn chút uy lực nào khi tay kia của Dương Tiêu đang từ tốn nới lỏng đai quần của chàng. Và rồi, khi bàn tay hắn trượt vào trong, chạm đến vật cương cứng, nóng bỏng đang ẩn giấu bên dưới lớp vải mỏng manh, Ân Lê Đình không thể ngăn nổi một tiếng rên nghẹn, đầy kích thích và bất ngờ, bật ra từ cổ họng. Cự vật của chàng, vì bị kích thích dồn dập từ trước, nay đã căng cứng đến mức như muốn vỡ tung, từng thớ thịt đều nhảy nhót.
Bàn tay Dương Tiêu cẩn trọng ôm lấy cự vật, nhẹ nhàng vuốt ve. Ngón tay chạm đến đầu khấc, khẽ ve vuốt, chọc nhẹ, từng động tác như đã tính toán kỹ lưỡng để tạo nên cơn sóng khoái cảm nhấn chìm mọi lý trí còn sót lại trong tâm trí người dưới thân. Mỗi lần đầu ngón tay mân mê, cự vật lại co giật trong tay hắn như một phản ứng bản năng không thể kìm nén. Một dòng dịch thể trong suốt và nhớp nháp rỉ ra từ lỗ nhỏ nơi đầu khấc, loang đều ra lòng bàn tay hắn, khiến làn da nơi đó trơn ướt, càng dễ dàng để vuốt ve, kích thích.
Khi cảm nhận được cơ thể người dưới thân bỗng chốc run rẩy dữ dội, những nhịp co giật liên hồi, như không thể kìm nén được khoái cảm đang trào dâng đến đỉnh điểm, Dương Tiêu lúc ấy mới chậm rãi buông tay, thả lỏng lực siết nơi cổ tay Ân Lê Đình. Bàn tay chàng lập tức được giải phóng, theo bản năng mà vòng ra ôm lấy cổ hắn, bấu víu vào đó như tìm kiếm một chỗ bám duy nhất giữa cơn sóng tình đang cuộn trào dữ dội trong huyết mạch. Chàng thở dốc, cả người nóng ran.
Hắn cúi thấp hơn, cơ thể dịch chuyển, để đôi môi nóng bỏng chạm vào vùng bụng phẳng mịn của chàng. Hơi thở hắn phả nhẹ lên làn da mẫn cảm ấy, vừa ấm vừa ẩm, mang theo sự thiêu đốt dịu dàng liếm lên. Đầu lưỡi hắn từ tốn lướt qua từng tấc da thịt, rồi dừng lại nơi vết sẹo mảnh đã đóng thành da non, khẽ khàng xoa dịu như muốn làm tan đi quá khứ đau đớn từng lưu tại nơi đây. Từ đó, hắn chậm rãi di chuyển dọc theo phần bụng dưới, lần tìm đến nơi đang rỉ dịch, nơi dục vọng của chàng đang hiện rõ không chút che đậy, chỉ còn sự ướt át và mời gọi.
Dương Tiêu không vội vã, như muốn giam giữ tất cả sự chờ đợi, mọi khao khát cháy bỏng vào trong giây phút tiếp theo, để nó bùng nổ mạnh mẽ hơn. Hắn kề môi sát tai chàng, giọng khàn khàn, từng chữ tuôn ra mềm mại mà đầy cám dỗ: "Không cần phải kiềm chế... Lê Đình. Ta muốn nhìn thấy tất cả cảm xúc của đệ."
Ngay khi câu nói đó vừa tan vào không khí, thân người hắn đã trượt xuống giữa hai chân chàng, động tác dứt khoát mà thành thục. Môi hắn cuối cùng cũng bao phủ lấy cự vật đang rỉ dịch ấy, đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng ve vuốt, trêu chọc từng điểm mẫn cảm, khiến chàng không khỏi run rẩy, thở dốc từng hồi. Hơi nóng từ khoang miệng hắn bao phủ nơi thẹn thùng kia, như muốn thiêu rụi chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong tâm trí Ân Lê Đình.
Nhưng ngay khi lưỡi hắn chuẩn bị tiến sâu hơn, chàng đột ngột bật dậy, kéo mạnh hắn ra, khiến cự vật vừa được bao lấy liền rơi khỏi miệng hắn trong sự bối rối không giấu nổi.
"Bẩn...đừng...huynh mau nhả ra đi, không được nuốt...Dương Tiêu..." Ân Lê Đình kịch liệt lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào như thể đang cố giằng co giữa lý trí và cảm xúc đang cuộn trào. Đôi tay run rẩy của chàng ôm lấy mặt hắn, ánh mắt không dám nhìn thẳng. Nhưng chàng vẫn nhìn thấy khóe môi hắn còn vương lại dịch thể trắng đục, hắn cũng đã nuốt hết những gì mình nếm được, khuôn mặt chàng đỏ bừng, ánh mắt hoảng loạn lẫn xấu hổ. Tay chàng đưa lên, định lau đi thứ ấy khỏi môi hắn, như muốn xóa bỏ dấu vết.
Nhưng Dương Tiêu lại nhanh hơn một nhịp. Hắn nắm lấy tay chàng, ngăn không để chàng chạm đến, rồi nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn đầy trân trọng lên lòng bàn tay ấy. Và trong lúc chàng còn chưa kịp phản ứng, bàn tay ấy đã bị hắn kéo vòng ra sau lưng mình, đè chàng trở lại giường.
Dương Tiêu cúi xuống chiếm lấy đôi môi chàng lần nữa. Nụ hôn lần này mang theo vị nồng đậm của ái tình, xen lẫn tàn dư của dục vọng vừa rồi, nồng nàn đến mức khiến Ân Lê Đình không thể không đáp lại. Hơi thở chàng hòa lẫn trong hơi thở hắn, tan ra giữa tiếng rên khe khẽ và tiếng tim đập gấp gáp. Bàn tay Dương Tiêu lại đưa xuống, lần nữa tìm đến nơi nhạy cảm kia, không ngừng vuốt ve, chọc ghẹo, dẫn dụ.
Từng lần vuốt ve vừa siết vừa thả, vừa mềm mại vừa mãnh liệt, như muốn dẫn dắt linh hồn chàng đi lạc vào cấm địa nơi dục vọng không có đường lui. Chuyển động nơi đầu ngón tay hắn không ngừng tăng nhịp, kéo chàng đến bên bờ khoái cảm một lần nữa. Ân Lê Đình chỉ còn biết cắn chặt môi, thân thể run lên không ngớt, như một đoá hoa đang hé mở lần nữa dưới bàn tay đầy mê hoặc của người kia.
"Ưm...Dương Tiêu...ưm..." Ân Lê Đình không thể nào kiềm nén, tiếng rên bật ra dù chàng đã cố cắn chặt môi đến mức rướm máu, vị tanh nhẹ của máu hòa lẫn với vị ngọt của ái tình. Cảm giác khoái lạc cuộn trào, dâng lên như thủy triều, không cho chàng chút cơ hội nào để chống đỡ hay phản kháng. Trong vô thức, chàng đưa tay ôm chặt lấy Dương Tiêu, ngón tay bấu sâu vào lưng hắn, siết đến mức khiến y phục hắn nhăn nhúm, như thể muốn hòa làm một với đối phương.
Dương Tiêu dường như càng được tiếp thêm hứng tình từ những phản ứng chân thật của Ân Lê Đình. Hắn cúi xuống, chiếm lấy nhũ hoa đang sưng đỏ, khẽ mút nhẹ, rồi dùng đầu lưỡi tinh tế trêu đùa. Hắn không rời mắt khỏi người dưới thân. Ân Lê Đình lúc này, lần đầu tiên nếm trải sự kích thích tột độ của dục vọng, đôi mắt đẫm lệ mờ sương, gương mặt ửng đỏ, thân thể run rẩy từng đợt. Từng phản ứng ấy đối với Dương Tiêu đều đẹp đến nghẹt thở, tất cả đều khiến hắn phát cuồng, muốn chiếm lấy trọn vẹn hơn nữa.
Ân Lê Đình cảm thấy cơ thể mình không ngừng đón nhận, từng tế bào đều khao khát, như muốn nói với hắn rằng: "Xin đừng dừng lại..." Khoái cảm dâng cao đến tận cùng, như một cơn sóng thần nhấn chìm mọi lý trí. Những điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể bị Dương Tiêu liên tục khiêu khích, vuốt ve, mút mát, khiến khoái lạc không ngừng tăng tiến, không ngừng bùng cháy.
Đến một thời khắc, khi cơ thể không thể chịu đựng thêm nữa, khi mọi giới hạn đã bị phá vỡ, Ân Lê Đình rướn người, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, giọng nói lạc đi trong từng tiếng thở gấp gáp, như một lời cầu xin cuối cùng: "Dương Tiêu... làm ơn... buông đệ ra... đệ... đệ không chịu nổi nữa... aahhhh—!"
Nhưng Dương Tiêu không dừng lại. Hắn không thể dừng lại. Tay hắn siết chặt hơn, tốc độ vuốt ve càng nhanh, càng dồn dập, như muốn đưa chàng đến tận cùng của cảm giác bùng nổ, muốn tận mắt chứng kiến sự khuất phục hoàn toàn của Ân Lê Đình trong khoái lạc.
"Ahhhhh—!"
Một tiếng rên cuối cùng bật ra, gần như là tiếng nấc nghẹn của khoái cảm tột cùng và sự khuất phục hoàn toàn. Ân Lê Đình siết chặt người trên thân mình, hai tay ôm trọn lấy hắn, cắn mạnh vào bờ vai rộng rắn rỏi để tìm điểm tựa. Cả người chàng căng cứng, rồi sau đó co giật dữ dội. Khoái cảm dâng trào như sóng vỡ bờ, mang theo dục vọng cuộn cuộn trào ra, ướt đẫm lớp y phục cuối cùng còn sót lại trên người chàng.
Đôimắt mở to thẫn thờ, hơi thở dồn dập vẫn chưa thể điều hòa, cả thân thể chàngnhư đang lơ lửng giữa cõi mộng, giữa làn sương của hoan lạc. Cảm giác sung sướngvừa rạo rực, vừa dễ chịu như sóng nước mơn man khắp tứ chi, khiến tâm trí nhưhóa lỏng, linh hồn như rã rời, đắm chìm hoàn toàn vào cơn mê hoan lạc chưa từngnếm trải. Đó là lần đầu tiên chàng biết được cảm giác khoái lạc của ái tình, củasự hòa quyện tuyệt đối giữa hai linh hồn, hai thể xác... Và người mang đến chochàng cảm giác đó lại là người chàng yêu sâu đậm, Dương Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro