Ngoại truyện
Ngoại truyện:
Shiina Hiyori: Cảm xúc nảy mầm
Mọi người trong lớp chúng tôi đang làm việc hết sức mình ở Kimono Cafe tại lễ hội trường.
Ryuuen-kun đã cảnh báo rằng những ai cố gắng trốn việc sẽ bị trừng phạt và điều đó dường như đã thành công, tôi đoán vậy.
Tôi là thu ngân nên tôi không có nhiều việc phải làm.
Và đó là lý do tại sao, như thường lệ, tôi đọc một cuốn sách khác mà mình đã mượn.
Sau đó, một nam sinh bước vào lớp với một sải bước bình thường và nhẹ nhàng.
Đó là Ayanokouji-kun. Là người mà Karuizawa Kei-san đang hẹn hò.
Tôi muốn giấu mình bằng cách nào đó và quyết định trốn sau trang sách của riêng mình.
Tôi biết là không nên nhưng sau cùng tôi cũng không thể thắng được sự tò mò của mình và cố gắng liếc nhìn cậu ấy.
Ayanokouji-kun trông như thể nhận ra điều gì đó bất thường và đi về phía tôi.
"Chào cậu."
Tôi không thể làm lơ cậu ấy nên quyết định nói câu đó. Tôi không chắc mình đã hành động như bình thường.
"Cũng lâu rồi nhỉ. Dạo này tớ không thấy cậu đến thư viện."
"Cũng không hẳn đâu, chỉ là tớ đã thay đổi giờ giấc một chút thôi."
Thật ra tôi cố tình làm thế để tránh gặp Ayanokouji-kun, người cũng thích đọc sách.
Nhìn thấy một người như tôi nói chuyện vui vẻ với bạn trai của mình có thể khiến bất kỳ cô gái nào lo lắng, tôi đoán vậy.
"Có vẻ cậu cũng tham gia lễ hội nhỉ."
"Tớ đứng thanh toán thôi. Tớ không giỏi giao tiếp với mọi người và bưng bê mọi thứ, tớ có thử vài vài rồi nhưng có vẻ không được ổn cho lắm."
Tôi nghĩ rằng tốt hơn là nên thành thật...
"Nhân tiện thì Ibuki-san cũng sẽ tham gia cùng bọn tớ đấy."
"Ibuki á? Tớ đã có một ý niệm là cô ấy sẽ không bao giờ mặc loại trang phục này."
"Tớ nghe nói cậu ấy đã đấu với Ryuuen-kun để được miễn hoàn toàn việc giúp đỡ tại lễ hội... Và cậu ấy đã thua."
Ibuki thật dễ thương khi cô ấy giậm chân bực bội.
Thật sự rất vui khi được nói chuyện với Ayanokouji-kun như thế này.
Tôi... muốn gặp lại cậu ấy ở thư viện.
Cảm giác đó lớn dần trong tôi như một mầm cây. Sẽ ổn thôi... phải không?
"Tuần sau tớ sẽ lại xuống thư viện đều đặn, cậu nhớ tới nhé, Ayanokouji-kun."
"Được, hẹn gặp lại."
Cô ấy sẽ không tức giận với tôi nếu tôi gặp Ayanokouji chỉ với tư cách là một người bạn, phải không? Chắc là vậy...
Kushida Kikyou: Bí quyết sinh tồn
Đã 10 phút trôi qua kể từ khi tất hầu gái bắt đầu lo lắng về những gì đang xảy ra ngay bên ngoài lớp học. Lượng khách hàng đang chờ đợi ở hành lang quá lớn. Tôi tranh thủ mau chóng ra đó kiểm tra. Hàng dài này là một điều đáng để ăn mừng, nhưng Ayanokouji-kun trông chẳng vui chút nào khi nhìn cùng một khung cảnh với tôi.
"Tệ rồi đây. Khách hàng đang mất dần kiên nhẫn và bỏ đi."
Đúng rồi. Mặc dù chúng tôi có rất nhiều khách hàng, nhưng chúng tôi không thể phục vụ tất cả họ. Những người chờ ở đầu hàng chắc cũng đã đợi gần 30 phút rồi. Nghĩ đi nào.
Ayanokouji-kun và tôi không phải là những người duy nhất lo lắng về việc hàng đợi này sẽ sụp đổ khi nào. Các cô gái làm việc bên trong quán cà phê hầu gái chắc hẳn cũng đang lo lắng đến phát ốm.
Trong trường hợp này, tôi phải làm gì đó. Tôi biết rất rõ khó khăn như thế nào khi bản thân giờ đã có ấn tượng xấu với mọi người trong lớp, nhưng tôi cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc thực hiện thử thách.
"Ayanokouji-kun, tôi có thể đi một chút được không? Tôi có một kế hoạch."
"Cậu định làm gì?"
"Khách chờ lâu thì chán, nhưng bản thân họ đều tỏ ra rất thích quán cà phê hầu gái. Nhưng họ đang đói và không có gì ngạc nhiên với việc khách bắt đầu rời đi."
"Cũng có lý."
Phương pháp nhanh nhất để giữ khách ở đây là... Là kế hoạch ăn thử thực phẩm của cửa hàng bách hóa!
Sử dụng những phần thức ăn nhỏ và ép họ vào tình thế phải ăn với một nụ cười ôn hoà
Tôi chộp lấy một chiếc túi nhỏ đựng bánh quy từ góc bán đồ lưu niệm và đi về phía những người đang đợi phía trước.
"Xin lỗi đã để quý khách phải đợi!"
Tôi lịch sự lấy một chiếc bánh quy và trao chúng cho từng khách hàng trong khi vẫn giữ thái độ khiêm tốn. Và tôi cứ lặp lại như vậy cho đến cuối hàng. Tất cả những gì tôi phải làm bây giờ là quan sát và giữ khách. Nếu ai đó chuẩn bị rời đi, tôi sẽ dùng ánh mắt và cử chỉ để thu hút họ và nói rằng điều đó tồi tệ như thế nào đối với tôi nếu họ rời đi. Tôi có thể đóng góp cho lớp cũng như khiến các bạn cùng lớp cảm thấy mắc nợ tôi mấu chốt là ở chỗ đó. Nó giống như một mũi tên bắn 2 con chim. Đó là vũ khí của tôi. Một chiến lược để tránh bị trục xuất và đồng thời nhấn mạnh sự hiện diện của tôi.
Horikita Suzune: Giấc mơ sẽ quên
Tôi đang mơ 1 giấc mơ kỳ lạ. Nii-san, tôi và Ayanokouji-kun học cùng lớp và cố gắng vào lớp A. Tất cả chúng tôi cùng cười, cùng ăn, cùng chơi và đối mặt với mỗi kỳ thi đặc biệt. Đó là một giấc mơ khác xa thực tế mà tôi chắc chắn rằng tôi sẽ quên nó sau khi tỉnh dậy.
Nhưng nó là niềm an ủi trên bất cứ điều gì. Tôi ước tôi có thể mơ ước mãi mãi.
Trong giấc mơ của tôi, Nii-san đặc biệt tài năng và đang dẫn đầu lớp của chúng tôi. Và tôi đã ở bên cạnh anh ấy, ủng hộ anh ấy. Ayanokouji-kun thì lúc nào cũng giống như không làm gì cả, nhưng cậu ấy đang hỗ trợ cả hai chúng tôi từ trong bóng tối.
Trước khi tôi nhận ra điều đó, một số bạn cùng lớp đã bắt đầu xuất hiện.
Sudou-kun, Hirata-kun, Kushida-san.
Dần dần mỗi bạn cùng lớp của tôi đều trở nên quan trọng đối với tôi.
Tôi xấu hổ khi nhớ lại mình đã từng coi họ những kẻ cản đường.
Rồi Yamada-kun, Ishizaki-kun, Ichinose-san bằng cách nào đó cũng ở trong lớp của chúng tôi... Dù sao thì đó cũng là một giấc mơ mà.
"Không..."
Tôi muốn tiếp tục mơ, nhưng một cơn gió lạnh từ một nơi xa đang cố ngăn tôi lại.
"Không, đừng..."
Chỉ một chút nữa thôi, tôi muốn xem phần còn lại của giấc mơ này.
Sau đó, như thể điều ước của tôi đã được thành hiện thực, cái lạnh như kim châm trên da tôi rút lui. Tôi sẽ tốt nghiệp loại A. Ngay cả trong giấc mơ của tôi, điều này vẫn là sự thật. Tôi, cùng với Ayanokouji-kun, Nii-san, các bạn cùng lớp của tôi...
Để ngăn chặn một bi kịch khác như Sakura-san xảy ra lần nữa...
Tôi phải tiến về phía trước. Khi thức dậy, tôi sẽ tiến thêm một bước quyết định.
Đó là điều duy nhất tôi có thể làm sau cùng.
"... Hmm, có vẻ như mình đã ngủ quên mất."
Tôi quên mất giấc mơ và kéo ghế rồi đứng dậy.
"Hình như mình đã để cửa sổ mở ... Chắc chỉ là mình tưởng tượng thôi?"
Mặt trời sẽ sớm lặn. Phải đi ngủ sớm hơn một chút mới được, tôi nghĩ vậy và rời khỏi lớp học.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro