05.
Bốn giờ sáng. Trịnh Kha mở mắt.
Không chuông báo. Không tiếng động. Nhưng cô biết chắc có gì đó vừa đánh thức mình.
Một dạng bản năng hình thành từ những năm tháng làm đặc vụ - khi giác quan biết trước lý trí.
Cô khoác áo, rời phòng giám sát, bước sang dãy hành lang nơi Yên Nhiên đang nghỉ.
Cửa phòng vẫn đóng. Không có tiếng động. Nhưng... có ánh đèn hắt ra khe cửa.
Kha đưa tay gõ nhẹ.
Không ai trả lời.
Cô mở cửa bước vào.
---
Yên Nhiên ngồi trên giường, tóc xõa, đèn bàn còn sáng.
Trên đùi là một tập giấy rời, đầy nét chữ xiêu vẹo - như thể được viết trong một cơn hoảng hốt.
Kha bước lại gần, nhẹ giọng:
- "Không ngủ được à?"
Yên Nhiên không nhìn lên.
Cô chỉ đưa tờ giấy đầu tiên về phía Kha.
Nét chữ run:
> Có tiếng bước chân ngoài cửa sổ lúc 3:46.
Không rõ bao nhiêu người. Nhưng tiếng thở nặng.
Rồi có ánh sáng đỏ nhấp nháy từ phía đối diện.
Chị kiểm tra camera giùm tôi.
---
Kha lập tức quay lại phòng giám sát.
Tua nhanh camera góc ngoài - hướng về căn nhà đối diện.
Khung hình tối. Nhưng đúng lúc 3:46, có một chấm đỏ lóe lên trong chưa đầy một giây. Rồi biến mất.
Không phải đèn xe.
Không phải camera bình thường.
Có ai đó đang dùng thiết bị hồng ngoại. Quan sát.
---
Đến sáng, Trịnh Kha gọi cho tổ kỹ thuật đến kiểm tra sóng nhiễu và dấu hiệu bức xạ từ xa.
Trong lúc chờ, cô ngồi đối diện Yên Nhiên ở bàn ăn nhỏ.
- "Cô biết ánh sáng đó là gì không?"
- "Tôi đoán. Không chắc. Nhưng tôi cảm thấy nó... giống như có người đang cố xem thử tôi có sợ không."
- "Cô có sợ không?"
Yên Nhiên không trả lời.
Một lúc sau, cô viết vào giấy:
> Tôi sợ... người khác nghĩ tôi là điểm yếu của chị.
Kha đọc xong. Lặng đi.
---
Trưa hôm đó, Kha nhận được báo cáo sơ bộ về Tống Đình - người đàn ông mua 3 cành lan trắng.
Hắn từng làm việc trong trung tâm điều trị cho người khiếm thính trẻ em.
Ba năm trước bị đình chỉ vì bị tố tuồn thuốc giảm đau ra ngoài, có dấu hiệu bán lại trên thị trường đen.
Không bị truy tố do thiếu chứng cứ.
Sau đó... biến mất khỏi mọi hệ thống chính phủ.
Giờ hắn xuất hiện tại Shadow Room.
---
Buổi chiều, Kha in hình Tống Đình, đặt trước mặt Yên Nhiên.
Cô liếc qua một lần. Gật đầu.
- "Hắn đến tiệm hoa. Không sai."
- "Lúc đó, hắn có nhìn ai khác không?"
- "Có. Một cô gái nhỏ tuổi hơn. Tóc đen ngắn, mặc đồng phục trường trung học. Hắn để lại một mẫu giấy trong chậu hoa gần chỗ cô bé đứng. Rồi bỏ đi."
Kha ghi chú vội.
- "Cô có nhớ mặt cô bé không?"
- "Nhớ."
- "Cô có thể vẽ không?"
- "Tôi vẽ tệ. Nhưng tôi có thể tìm lại qua danh sách khách đến cửa hàng."
---
Buổi tối, khi mọi thứ tạm yên, Trịnh Kha ngồi bên cửa sổ căn phòng giám sát.
Cô mở lại những tờ giấy Yên Nhiên đã viết suốt mấy ngày qua.
Toàn là những quan sát nhỏ, những chi tiết mà không ai khác để ý đến.
Một người như vậy - chính xác, cẩn thận, thấu cảm - lại luôn nghĩ mình là điểm yếu của người khác.
Kha cười nhạt.
Lần đầu tiên cô thấy mình vừa tức giận vừa... muốn bảo vệ ai đó đến vậy.
Cô đứng dậy, mở cửa sang phòng đối diện.
Yên Nhiên vẫn còn thức.
Đèn bàn sáng nhẹ. Mắt cô đang dõi qua cửa sổ, như mọi đêm.
Kha bước vào. Không hỏi han.
Chỉ đặt xuống bàn một chiếc kẹp tóc đơn giản màu bạc.
Không lời giải thích.
Yên Nhiên nhìn nó một lúc lâu. Rồi mỉm cười.
Không cần tiếng nói nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro