Tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình

16.
Cuộc họp thường niên của Yêu giới năm nay được tổ chức tại Thiên Diễm Thành, vùng đất trung tâm nối liền các tộc. Đường phố giăng đèn kết hoa, không khí náo nhiệt nhưng trong sảnh chính, bầu không khí lại chẳng hề dễ chịu như thế.

Choi Yeonjun ngồi ở vị trí chính tướng quân của vùng Bạch Thượng Vực, thân khoác chiến bào xanh lam viền bạc, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn đám người trước mặt. Mỗi năm họp hành một lần, nhưng không năm nào không có người tìm cách chọc hắn, chỉ là lần này đề tài đổi mới hơn chút: chuyện gia sự.

Tướng quân của Nam Uyên - một con báo đen hóa hình, cười híp mắt, giả vờ quan tâm:

"Nghe nói tướng quân Choi Yeonjun vừa mới thành hôn? Chúc mừng chúc mừng. Nghe bảo nương tử nhà ngươi là nhị thái tử Khuyển tộc, thật đúng là khí phách nha."

Một tướng quân khác - thuộc dòng dõi Lang tộc, cười khẩy chen vào:

"Khí phách gì, ta nghe bảo ngày đầu về phủ đã trèo tường chạy trốn, còn leo nóc nhà hú gọi đồng loại. Hôm trước người của ta qua Lạc Tuyết Thành, tận mắt thấy nhị thái tử cùng đám tiểu yêu chơi trò đuổi bắt dưới tuyết, hệt như một đám con nít."

Cả đám phá lên cười, ánh mắt tràn đầy chế giễu.
Một vị nữa giả vờ nhíu mày nói:

"Nhà ta ấy à, nương tử ngày ngày thắp hương cầu an, chăm sóc cha mẹ chồng chu đáo, việc nhà trong ngoài đều lo liệu. Chẳng biết Choi tướng quân các ngươi có cần tìm thêm một vị phu nhân nữa để quản lý phủ không? Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường mà."

Lời nói càng về sau càng lộ rõ sự xỏ xiên.

Yeonjun vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tay nâng chén trà nhấp một ngụm, giọng thản nhiên không gợn sóng:

"Thê thiếp nhiều hay ít là phúc khí của mỗi người, kẻ không đủ năng lực quản gia mới phải dựa vào nữ nhân mới giữ yên cửa nhà. Choi Yeonjun ta không có chuyện ấy."

Câu nói vừa dứt, đám tướng quân im bặt trong chốc lát, sắc mặt từ đỏ thành đen, cuối cùng miễn cưỡng cười cho qua.

Yeonjun đứng dậy, không buồn khách khí:
"Thời gian quý giá, không rảnh nghe các ngươi bàn chuyện vặt. Bạch Thượng Vực còn quân sự phải lo."

Thật ra năm nào hắn chẳng bị cà khịa, Yeonjun vốn tính không màn thế sự, không rảnh hơi cãi nhau với đám đầu trâu mặt ngựa kia. Nhưng bọn chúng dám nghị luận nương tử của hắn thì thì tuyệt đối không khoan nhượng.

Dứt lời, áo choàng tung bay theo gió lạnh, bóng lưng cao lớn lướt qua ánh mắt đầy tức tối nhưng bất lực của các tướng quân còn lại.

Bọn họ cay lắm, nhưng đành phải chịu, bởi vì Choi Yeonjun từ trước đến nay chưa từng thua bất kỳ trận chiến nào. Không phục cũng vô dụng.

.

.

Mấy hôm sau, khi Yeonjun còn chưa về phủ, phiền phức mới lại kéo tới.

Người của Điểu tộc, vốn ở phía Đông Nam yêu giới, dẫn theo công chúa Chỉ Lôi đến tận cửa phủ của Choi gia. Chỉ Lôi là tiểu công chúa nổi tiếng khắp yêu giới: xinh đẹp tuyệt trần, cầm kỳ thi họa tinh thông, lại là người đứng đầu thế hệ trẻ của Điểu tộc về năng lực điều khiển phong nguyên tố.

Lão gia và lão phu nhân thấy người ta mang lễ vật đầy xe, lời nói ngọt ngào như mật, lại thêm Chỉ Lôi cử chỉ đoan trang, nói năng lễ độ, trong lòng cũng có chút động lòng.

Dù sao Cáo yêu tộc và Điểu tộc cũng chưa từng có hôn sự liên kết. Nếu có thể kết thân, địa vị của gia tộc Cáo sẽ càng vững chắc.

Chỉ tiếc, Yeonjun không có ở phủ.

Người hầu báo lại rằng hắn từ sáng sớm đã dẫn theo Beomgyu đi ra ngoài. Nguyên do thì cũng chẳng có gì cao sang, chỉ là nhị thái tử Choi Beomgyu lăn lộn trên giường từ khi trời chưa sáng, quấn chăn kêu la đòi ăn bánh ngọt của tiệm mới mở ngoài thành.

"Nếu không đi, ta sẽ cắn chết ngươi, Choi Yeonjun! Người ta đói lắm rồi!"

Yeonjun vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đành phải bỏ lại mọi công việc, bọc cậu vào ba lớp áo lông rồi tự mình dẫn đi. Cũng không yên tâm giao cho người hầu, vì ai biết tiểu cẩu này ra phố sẽ gây ra chuyện gì.

Thế là, một tướng quân oai phong, bên cạnh là tiểu thái tử Khuyển yêu, kẻ ôm bụng rên rỉ, kẻ lạnh mặt dắt tay nhau chen chúc giữa dòng người, chỉ để xếp hàng mua bánh.

Hai người dọc đường còn dừng lại ăn chè, mua kẹo hồ lô, đến tận xế chiều mới chịu quay về.

Khi họ vừa vào phủ, trời đã xế tà. Còn chưa kịp tháo khăn quàng cổ, bước vào đại sảnh thì đã thấy không khí khác thường.

Trong đại sảnh, ngoại trừ lão gia và lão phu nhân đang ngồi ngay ngắn, còn có một nữ tử vận y phục Điểu tộc màu lam nhạt, tóc dài buông xõa, dung nhan thanh tú, đôi mắt như thu thủy, tay cầm quạt ngọc, đang nhẹ nhàng đàm đạo cùng phụ mẫu Yeonjun.

Không khí thanh nhã, lịch sự, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh vừa rồi của Yeonjun và Beomgyu, một người quần áo dính vụn bánh, một người má phính phính vì vừa ăn no xong, còn đang ngậm kẹo hồ lô trong miệng.

Chỉ Lôi nhìn thấy Yeonjun, ánh mắt sáng rỡ, mỉm cười tao nhã:

"Nghe danh Đại tướng quân đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt, quả là như lời đồn..."

Câu chưa kịp dứt, ánh mắt nàng ta đã thoáng ngạc nhiên khi nhìn sang người đứng cạnh Yeonjun - Beomgyu đang thò tay kéo áo hắn, ngậm que kẹo, mắt mở to nhìn mình như thể nhìn thấy người lạ từ hành tinh khác.

Không khí trong phòng thoáng chốc trở nên vi diệu đến lạ kì.

Lão gia và lão phu nhân cùng nhíu mày, ánh mắt như muốn hỏi Yeonjun: "Ngươi đi đâu cả ngày, để khách quý chờ đợi thế này?"

Beomgyu liếc nhìn quanh một vòng, gỡ kẹo trong miệng ra, cất tiếng hỏi:

"Ơ, đây là ai thế? Mặc đồ nhìn như Tiểu Hồ Điệp ở thanh lâu mà ta hay ghé chơi."

Không khí trong đại sảnh như đông cứng lại sau câu hỏi ngây thơ của Beomgyu. Lão gia ho khan một tiếng, cố xua đi sự lúng túng:

"Khụ, đây là công chúa Chỉ Lôi của Điểu tộc, hôm nay theo lời lệnh của Điểu vương, đến Lạc Tuyết Thành thăm hỏi, cũng tiện thể tìm hiểu về Cáo yêu tộc chúng ta."

Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng ngầm ẩn ý sâu xa.
Yeonjun lạnh nhạt đáp lời, ánh mắt chỉ lướt qua Chỉ Lôi một cái rồi dừng lại ở Beomgyu đang nhai bánh phồng má như sóc con:

"Chuyện này ta chưa nghe qua."

Chỉ Lôi đứng dậy, nhẹ nhàng thi lễ, giọng như tiếng gió xuân:

"Là phụ vương tiện thể nhắc đến thôi, tướng quân bận rộn nơi tiền tuyến, sao có thể để tâm chuyện nữ nhi tầm thường này. Thần nữ từ nhỏ đã ngưỡng mộ uy danh của Đại tướng quân, nay có cơ hội đến thăm, chỉ mong được lưu lại vài ngày làm bạn, tuyệt không có ý khác."

Nàng ta nói rồi ngước mắt nhìn Yeonjun, ánh mắt đen láy long lanh, hàng mi dài nhẹ chớp, tràn đầy ý tứ khó đoán.

Beomgyu nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng cảm thấy chiếc bánh trên tay không còn ngon nữa. Cậu giựt lấy túi bánh từ tay người hầu, ôm vào lòng, liếc xéo
Yeonjun, giọng không to nhưng đủ để người trong phòng nghe thấy:

"Chuyện trong nhà ngươi tự giải quyết đi, ta không có hứng nghe nữ nhân thở than. Nếu làm không được thì tự cuốn gói ra sân ngủ, đừng về phòng."

Nói xong, cậu quay lưng bỏ đi, đôi tai cún nhỏ dưới mũ choàng còn khẽ rung lên vì giận dỗi.

Yeonjun khẽ thở dài. Quả nhiên, giữ cún con này trong lòng còn khó hơn hơn giữ trong nhà.

Chỉ Lôi ngẩn ra, có chút bất ngờ. Nàng chưa từng nghĩ vị nhị thái tử kia lại thẳng thắn như thế. Lão gia và lão phu nhân liếc nhau, ánh mắt tỏ rõ sự bất lực. Không phải họ không có uy nghiêm, nhưng Beomgyu có gia tộc hậu thuẫn, nếu lỡ tổn hại đến một cọng lông của cậu e là cả dòng tộc Khuyển Yêu sẽ kéo đến biến chỗ này thành biển lửa.

Yeonjun trấn tĩnh lại, nhẹ giọng nói:

"Chỉ Lôi công chúa đã đến đây, ta thân là chủ nhân không thể thất lễ. Nhưng hôn sự là chuyện đại sự, không thể quyết vội. Hiện tại Bạch Thượng Vực vừa yên ổn, các tộc cũng đang tìm cách liên minh. Ta không thể để vì một chút tình riêng mà gây mất hòa khí với Điểu tộc. Nếu công chúa không ngại, xin mời ở lại vài hôm để nghỉ ngơi, sau đó ta sẽ đưa người về Điểu cốc. Còn chuyện khác để sau rồi bàn tiếp."

Lời nói vừa có lễ nghĩa, vừa giữ khoảng cách rõ ràng, không để người ta nắm thóp cũng không hoàn toàn từ chối.

Lão gia gật đầu đồng tình:

"Chuyện này cứ vậy đi. Công chúa đường xa mệt nhọc, phủ tướng quân không dám để người tự về một mình, càng không thể để Điểu tộc hiểu lầm ta thất lễ."

Chỉ Lôi chậm rãi ngồi xuống, đôi môi cong lên một nụ cười khẽ, giọng nhẹ như gió:

"Vậy thì đa tạ tướng quân và lão gia, lão phu nhân đã có lòng."

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng cũng thầm tính toán. Một yêu khuyển ham chơi kia có gì đặc biệt? Nàng là công chúa Điểu tộc, tài mạo song toàn, chẳng lẽ thua kém một tiểu yêu mấy trăm tuổi vẫn chưa lớn nổi sao?

Yeonjun cúi người hành lễ, sau đó quay người bước nhanh ra ngoài.

Hắn không cần nghĩ cũng biết, cún nhỏ kia giờ chắc đang trốn trong sân sau hoặc ngự viên, ôm túi bánh nhai lấy nhai để, mặt xụ xuống như quả táo đỏ.

Thật phiền phức, nhưng cũng thật đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro