Chương 4: Gió lạ
Mấy ngày sau chuyến đi dạo làng chài, không khí ở quán trọ dường như có chút thay đổi. Vẫn là sự yên bình vốn có, nhưng giờ đây có thêm những nụ cười, những câu chuyện vụn vặt được chia sẻ, và những khoảng lặng dễ chịu giữa hai người. Yeonjun đã hoàn toàn hòa nhập vào nhịp sống chậm rãi nơi đây. Anh không còn cảm thấy áp lực phải tìm kiếm một điều gì đó to tát, mà thay vào đó là tận hưởng từng khoảnh khắc bình dị.
Một buổi sáng, quán trọ đón một vị khách đặc biệt. Đó là một cô gái trẻ với mái tóc ngắn cá tính, mang theo chiếc đàn guitar cũ kỹ trên vai. Cô tự giới thiệu là Haeun, một nhạc sĩ lang thang đang tìm cảm hứng sáng tác. Sự xuất hiện của Haeun mang đến một làn gió mới, sôi động và đầy màu sắc cho "Tháng năm". Cô thường ngồi đàn hát ở hiên nhà vào mỗi buổi chiều, tiếng đàn guitar mộc mạc hòa cùng tiếng sóng biển tạo nên những giai điệu du dương, thu hút sự chú ý của những vị khách khác và cả Beomgyu.
Beomgyu, vốn dĩ quen với sự tĩnh lặng, ban đầu có chút bối rối trước sự nhiệt tình và năng lượng của Haeun. Nhưng rồi, anh cũng dần bị cuốn hút bởi những câu chuyện về những vùng đất cô đã đi qua, những con người cô đã gặp. Có những lúc, anh ngồi lặng lẽ lắng nghe cô hát, ánh mắt lấp lánh sự tò mò và ngưỡng mộ.
Yeonjun quan sát tất cả những điều đó. Anh thấy Beomgyu cười nhiều hơn, nói nhiều hơn khi ở bên cạnh Haeun. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng anh. Không hẳn là ghen tị, nhưng cũng không hoàn toàn thoải mái. Anh nhận ra mình đã quen với việc là người duy nhất chia sẻ những khoảnh khắc riêng tư với Beomgyu, quen với sự chú ý lặng lẽ mà Beomgyu dành cho mình. Sự xuất hiện của Haeun như một lời nhắc nhở rằng thế giới ngoài kia rộng lớn biết bao, và Beomgyu cũng có thể tìm thấy niềm vui từ những người khác.
Một buổi tối, Haeun rủ mọi người cùng tổ chức một bữa tiệc nhỏ bên bờ biển. Cô đàn hát, mọi người cùng nhau nướng cá, trò chuyện rôm rả dưới ánh trăng. Beomgyu, lần đầu tiên sau bao lâu, tham gia vào những trò chơi vui nhộn, tiếng cười của anh vang vọng giữa không gian bao la. Yeonjun ngồi một góc, tay cầm lon bia, lặng lẽ nhìn Beomgyu. Anh thấy Beomgyu thật rạng rỡ, thật sống động, khác hẳn với vẻ trầm lặng thường ngày. Và trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra một điều gì đó đang thay đổi trong lòng mình. Anh muốn là người mang lại nụ cười ấy cho Beomgyu, muốn là người cùng Beomgyu chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống.
Bữa tiệc tàn, mọi người lục đục trở về phòng nghỉ ngơi. Yeonjun nán lại bên bờ biển, ngắm nhìn những con sóng vỗ về bờ cát. Beomgyu cũng chưa về, anh đi dạo dọc bờ biển, tận hưởng không khí mát lành của đêm khuya.
"Hôm nay vui thật đấy," Beomgyu lên tiếng khi thấy Yeonjun ngồi một mình.
"Ừ, vui thật," Yeonjun đáp, giọng khẽ khàng. "Cậu có vẻ rất thích Haeun."
Beomgyu gật đầu, ánh mắt lấp lánh. "Cô ấy mang đến một nguồn năng lượng tích cực. Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy thoải mái như vậy."
Yeonjun im lặng một lúc, rồi hỏi: "Cậu có bao giờ nghĩ đến việc đi du lịch, khám phá thế giới như cô ấy không?"
Beomgyu lắc đầu nhẹ. "Tôi không biết nữa. Có lẽ một ngày nào đó. Nhưng hiện tại, tôi vẫn muốn ở lại đây, chăm sóc quán trọ này."
"Cậu yêu nơi này thật đấy," Yeonjun mỉm cười.
"Nơi này là nhà của tôi mà," Beomgyu đáp, ánh mắt nhìn xa xăm về phía biển đêm. "Và giờ đây, nó cũng có thêm những kỷ niệm đẹp với anh nữa."
Câu nói của Beomgyu khiến tim Yeonjun đập nhanh hơn một nhịp. Anh quay sang nhìn Beomgyu, ánh mắt chứa đựng bao điều muốn nói. Nhưng rồi, anh chỉ khẽ cười và nói: "Cảm ơn cậu, Gyu ah."
Đêm đó, Yeonjun nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Những cảm xúc hỗn độn cứ len lỏi trong tâm trí anh. Sự xuất hiện của Haeun, nụ cười của Beomgyu, và cả những rung động lạ lẫm trong lòng mình... Tất cả như những mảnh ghép rời rạc đang dần được sắp xếp lại, tạo nên một bức tranh mới về tình cảm mà anh dành cho chàng trai chủ quán trọ "Tháng năm".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro