10. Công việc


Cậu không nhớ mình đã rời khỏi văn phòng Jimin như thế nào. Chỉ nhớ cánh cửa sập lại sau lưng, để lại tiếng nói kia treo lơ lửng trong đầu:

"Em nên quên esper Kang Taehyun... và nghĩ nhiều hơn về guide Choi Yeonjun."

Một câu nhẹ tênh. Nhưng nó đâm xuyên qua lớp vỏ mà Beomgyu đã gắng dựng lên bao năm nay.

Cậu ghét hắn vì nói ra điều đó. Nhưng cậu cũng ghét chính mình, vì đã để Yeonjun chạm vào sâu ranh giới cậu đã vạch từ trước đến giờ.

Beomgyu đi lang thang không mục đích, không nhớ nổi mình đã bước bao nhiêu bậc cầu thang, quẹo qua bao nhiêu hành lang. Lồng ngực cậu như bị ai bóp chặt. Cảm giác cũ rích ấy lại trỗi dậy—sự bất lực khi cảm xúc tràn lên mà không biết phải xử lý thế nào.

Cậu đã từng trải qua điều này... ngày Taehyun mất. Khi niềm tin đặt sai chỗ, khi yêu thương bị lợi dụng để thao túng, khi những gì mình cố bảo vệ cuối cùng lại bị chính mình phá huỷ. Và giờ đây, khi Yeonjun bước vào, khác biệt, dịu dàng, chân thành—cậu lại bắt đầu run rẩy vì sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ tự tay làm đổ vỡ thêm một lần nữa.

Thú thật, việc họ guiding và Beomgyu thể hiện ham muốn tiếp xúc xa hơn không phải lần đầu.

Nhưng lần này thì khác.

Độ tương thích của họ tận 88%.

Không, Beomgyu lắc đầu, không thể đổ lỗi cho độ tương thích được. Có lẽ... là vì Yeonjun thật lòng nghĩ đến cậu. Anh guiding cho cậu vì lo cho tính mạng của cậu. Vì không ai có thể đợi một người lâu như thế chỉ để guiding, không ai luôn luôn trả lời mọi câu hỏi vô nghĩa của người khác, không ai chấp nhận guiding bằng cái hôn hơn hai lần nếu không có cảm xúc cho nhau cả. Huống hồ chỉ số chỉ ở mức một cái chạm tay là đủ.

Có lẽ... Beomgyu nên buông bỏ quá khứ.

Và có lẽ... Beomgyu nhớ Yeonjun rồi.

"Việc gọi cậu Yeonjun đến văn phòng của Esper thường xuyên thế này cũng không nên... nhưng cậu hiểu vì sao cậu ở đây nhỉ?"

Yeonjun đặt tập hồ sơ thống kê chỉ số năng lượng và trạng thái tâm lý của anh và Beomgyu lên bàn Choi Soobin – giám đốc Esper hiện tại.

"Vâng, tôi hiểu."

Soobin lật từng trang giấy một cách cẩn thận, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn giữ được vẻ ôn hòa. Khi gập lại, anh mỉm cười:

"Đúng là nhờ có Yeonjun-ssi mà Beomgyu dần ổn định tinh thần hơn. Việc ghi chép chi tiết về từng lần guiding cho thấy cậu là người tỉ mỉ và có trách nhiệm."

Yeonjun cười gượng. Anh không rõ đó là lời khen hay một cú khịa nhẹ nhàng.

"Nhưng tôi thấy... việc guiding của cậu có vẻ hơi đặt cảm xúc cá nhân vào quá thì phải."

Ngón tay Yeonjun giật khẽ. Đôi mắt khép hờ của anh chậm rãi mở ra, nhìn thẳng vào vị giám đốc đối diện. Phải, có lẽ anh đã đi xa khỏi ranh giới một guide chuyên nghiệp, từ lần hôn thứ hai... và tất cả những việc sau đó.

"Giám đốc nói đúng. Nhưng đó không phải cảm xúc cá nhân. Tôi nghĩ làm như vậy sẽ giúp esper Choi Beomgyu giữ vững tinh thần và năng lượng được lâu hơn. Cả hai chúng tôi đều đồng ý."

Soobin khẽ liếc ra phía cánh cửa đang khép hờ sau lưng Yeonjun, rồi lại nhìn về phía anh với một nụ cười có chút bí hiểm:

"Vậy... Yeonjun-ssi guiding bằng cách như vậy là vì công việc?"

"Là vì công việc."

Soobin không nói thêm. Chỉ vỗ nhẹ vai Yeonjun:

"Vậy làm tốt công việc của mình nhé."

30 phút trước –

"Người điên nhất công ty hả?"
Giọng ai đó bất ngờ lớn tiếng rồi vội đưa tay bịt miệng.

"Không phải đó là biệt danh của Beomgyu-hyung sao?"

"Trước đây thôi. Từ khi cái guide cấp A đó tới, cậu ta ít làm loạn hơn hẳn. Công ty yên ổn, ai cũng mừng."

Một nhân viên khác hào hứng góp chuyện:

"Ban đầu tôi tưởng guide đó nghiêm túc lắm, nhưng từ ngày thứ ba là thấy tếu rồi!"

"Đẹp trai mà không điên thì hơi uổng, nhưng nếu nghiêm túc quá thì chắc bị esper Beomgyu trị cho. Hai người đó hợp nhau thật."

"Nghe đâu tương thích tận 88% lận đấy!"

Một giọng khác hoảng hốt:
"88%? Esper Hueningkai tin được không?"

"Hueningkai?"

Không ai kịp phản ứng khi chính cậu vừa được nhắc tên xuất hiện từ sau hành lang, giơ hai tay vẫy vẫy:

"Em về từ lúc nào?"
"Em vừa về! Em nhớ anh quá, Beomgyu-hyung!"

Hueningkai lao tới ôm lấy Beomgyu như một chú gấu Koala vàng rực. Beomgyu bật cười đẩy cậu ra:

"Anh đang định đến văn phòng Soobin-hyung. Em đi cùng không?"

Kai gật đầu lia lịa, tung tăng đi bên cạnh:

"Hyunggg, chuyến công tác lần này mệt lắm. Anh bảo Soobin-hyung đừng bắt em đi một mình nữa nha!"

"Lần sau anh đi với em."

Hueningkai ngớ người. Beomgyu chưa bao giờ nói vậy. Cậu biết – Beomgyu không thể rời thành phố quá lâu vì trạng thái tâm lý không ổn định. Nhưng nếu anh nói ra, thì có nghĩa là anh đang thay đổi thật sự.

Cả hai đứng ngoài văn phòng Soobin. Beomgyu dừng lại vì bên trong có tiếng nói chuyện. Cậu thì thầm:

"Người bên trong là guide của anh – Choi Yeonjun."

Kai gật đầu... và cùng Beomgyu lén nghe.

"Giám đốc nói đúng. Nhưng đó không phải cảm xúc cá nhân. Tôi nghĩ làm như vậy thì esper Choi Beomgyu sẽ giữ vững tinh thần và năng lượng được lâu hơn. Cả hai chúng tôi đều đồng ý."

"Vậy Yeonjun-ssi guiding bằng cách thức như vậy là vì công việc?"

"Là vì công việc."

Beomgyu đứng lặng sau cánh cửa.

Mọi thứ như đông cứng.

Mỗi chữ Yeonjun nói ra, dù nhẹ nhàng, lại như một cái tát vào mặt cậu.

"Là vì công việc."

Hai mắt Beomgyu mở lớn, cảm giác nhói lên nơi lồng ngực khiến cậu vô thức bám chặt tay vào tường, móng tay găm vào lớp gỗ như muốn níu lấy chút gì đó còn lại trong mình.

Cậu đã mơ mộng quá nhiều.

Chỉ vì vài lần chạm môi, chỉ vì những ánh mắt tưởng như dịu dàng, những câu hỏi quan tâm vu vơ vào giữa đêm khuya, cậu tưởng Yeonjun cũng giống mình—cũng đang dần bị kéo vào mối liên kết giữa hai người.

Nhưng không, là vì công việc.

Tất cả đều là vì công việc.

Beomgyu thấy mình như một đứa trẻ ngốc nghếch đang tự huyễn hoặc, và bị chính sự huyễn hoặc đó nhấn chìm. Cậu cười khẩy, một nụ cười méo mó đến đáng thương. Vậy ra, một người như cậu—quá khứ đổ nát, hiện tại bất ổn—làm sao có thể được yêu thương?

Sao một người như Yeonjun lại thật lòng với một người như cậu?

Cả người Beomgyu run lên. Không khí quanh cậu như đặc quánh lại, đôi tai ong ong, đến cả giọng Hueningkai bên cạnh cũng bị bóp nghẹt trong dòng suy nghĩ hỗn độn.

Cậu bỏ trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro