2. Nắm Thóp
Beomgyu nhận được thông báo: đã đến lúc kiểm tra độ tương thích với guide mới.
Cậu nhướng mày, chả nhớ thằng cha đó tên gì ngoài mấy chi tiết nhàm chán như "cấp A", "được điều từ trung ương", và "ăn nói gợi đòn". May mắn thay – hoặc là xui xẻo – trên đường đến phòng kiểm tra, cậu đụng mặt chính cái tên hách dịch ấy. Beomgyu đi sát lại gần, khoanh tay, nghiêng đầu quan sát Yeonjun như thể đang đánh giá một loài sinh vật lạ.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Giọng cậu kéo dài, mang theo ý thăm dò nhưng cũng không thiếu mùi giễu cợt.
Yeonjun chẳng ngạc nhiên, cũng không khó chịu.
"Hai mươi tám."
Beomgyu nhướng mày, cười nhẹ:
"Trông anh già hơn đấy. Chắc công việc mệt mỏi lắm ha?"
"Không bằng việc đuổi theo mấy đứa esper mất nết như cậu," Yeonjun đáp, đều giọng.
Beomgyu nheo mắt lại. Nụ cười vẫn còn nhưng ánh mắt đã bớt vui.
"Ờ, vậy chắc cũng mệt lắm ha."
Yeonjun nghiêng đầu. "Cũng không hẳn. Thật ra, lần này cảm thấy khá nhẹ nhàng. Vì cậu dễ đoán hơn tôi tưởng."
Không khí ngưng lại nửa giây.
Beomgyu không trả lời, dừng bước chôn chân tại chỗ, Yeonjun cũng dừng lại nhưng chẳng quay đầu
"thật ra, mọi hành vi cậu thể hiện đều theo một chu kỳ rất đơn giản. Kháng cự - giễu cợt - gây rối - chờ phản ứng. cậu chỉ ở trạng thái dễ kích động vì không ai đáp lại đúng như ý muốn."
Yeonjun nói mà không hề thay đổi nét mặt. Không cười, không đùa. Chỉ là trình bày một sự thật — như thể đang phân tích cấu trúc tâm lý của một con bài lỗi.
Beomgyu đứng yên. Một đường gân nhỏ nơi thái dương nổi lên.
Yeonjun quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu. Lần đầu tiên hai ánh nhìn va chạm thật sự.
"Nhưng cậu cũng không tệ. Cậu vẫn kiểm soát rất tốt các đợt sóng năng lượng. Cơn bùng phát hôm qua chỉ đến 40%, dù bị thương. Cậu có kỹ năng, có kiểm soát, và có tự trọng, chỉ tiếc là..."
Beomgyu bật cười. Giọng cười ngắn, sắc.
"Và anh nghĩ vì mấy lời đó mà tôi sẽ tin anh đủ năng lực để guiding sao?"
"Không cần cậu tin," Yeonjun đáp gọn. "Tôi được cử đến để làm việc, không phải kết thân."
Beomgyu tiến lại gần, Cậu cao gần bằng anh, mắt kề mắt, khoảng cách chỉ còn vài centimet. Không gian giữa hai người căng ra như sợi dây sắp đứt. "Anh nghĩ anh không cần sự tôn trọng và hợp tác từ tôi à?"
"Không cần," Yeonjun đáp, ngẩng lên. "Vì cậu không biết cách thể hiện điều đó đúng với bất kỳ ai."
Cả cơ thể Beomgyu siết chặt.
Cậu không trả lời. Thay vào đó, đột ngột xoay người đấm thẳng vào vách tường bên cạnh, tạo ra một lỗ lõm sâu đến gần mười phân. Cả căn phòng rung lên nhè nhẹ.
Yeonjun không nhúc nhích.
Chỉ nhẹ nhàng thêm một câu
"Xong chưa? Nếu cậu đang tìm cách hù dọa, thì tôi không đánh giá cao đâu, còn nếu tìm cách giải toả cơn giận thì..hơi phí của đấy"
Một khoảnh khắc im lặng.
Beomgyu thở hắt ra, nhếch mép:
"Anh bị gì vậy? Lạnh lùng kiểu chán sống à?"
Yeonjun đáp mà không cần suy nghĩ:
"Không. Tôi chỉ không đánh mất sự bình tĩnh vì trò trẻ con."
⸻
Và lần đầu tiên trong đời mình, Beomgyu không thắng nổi trong một cuộc cãi vã.
Không phải vì thiếu lời để nói – mà vì đối phương không chơi cùng quy tắc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro