Chương 26
Tối hôm sau, Yeonjun lại chạy đến trung tâm dạy guitar, lần này với chiếc ô tô thuê tạm và một hộp cơm được đóng gói chỉnh tề. Trước khi đến, hắn đã ghé qua một nhà hàng nhỏ gần đó, chọn vài món Beomgyu từng thích ăn trong ký túc xá – không cầu kỳ, chỉ là thịt kho trứng, canh rong biển, ít kim chi cay và bánh xèo hải sản giòn rụm.
Beomgyu bước ra cửa sau ca dạy muộn, vừa kịp thấy Yeonjun đứng dựa vào xe, tay cầm thức ăn đã mua sẵn, mắt không rời cửa chính.
"Lần này em có thể từ chối," Yeonjun nói, giọng nhẹ nhưng vững. "Nhưng anh không muốn đợi đến lần thứ ba."
Beomgyu thở dài, em ngập ngừng một chút, rồi gật đầu.
⸻
Họ ngồi ăn trên tầng thượng của trung tâm, gió lùa nhẹ qua những chậu cây nhỏ. Yeonjun cẩn thận mở từng món, xếp ngay ngắn trước mặt Beomgyu như một thói quen cũ chưa bao giờ quên.
"Anh vẫn nhớ em thích trứng kho mềm, không nhiều tiêu." – Yeonjun cười, tự nhiên như không có hai năm cách biệt.
Beomgyu cúi đầu, mím môi. Em không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn. Từng muỗng nhỏ, chậm rãi, lễ phép như một người quen cũ đang giữ khoảng cách.
Yeonjun ngắm Beomgyu, vừa thấy nhẹ lòng vì em chịu ăn, vừa đau lòng vì khoảng cách giữa hai người giờ không còn đo bằng thời gian, mà là bằng những vết thương chưa lành.
"Em sống thế nào?" – Yeonjun hỏi.
"Em ổn." – Beomgyu đáp ngắn. "Lúc đầu hơi chật vật, nhưng em quen rồi."
"Em sống thế nào?" – Yeonjun hỏi.
"Em ổn." – Beomgyu đáp ngắn. "Lúc đầu hơi chật vật, nhưng em quen rồi."
"Em... thích dạy guitar à?"
Beomgyu gật đầu, chậm rãi. "Ít áp lực hơn... cũng ít người nhìn thấy hơn."
Yeonjun khựng lại một chút.
Hắn nhớ.
Ngày còn là thực tập sinh, có những tối cả ký túc xá chìm trong im lặng vì mệt mỏi sau giờ luyện tập, chỉ có một âm thanh duy nhất len lỏi qua khe cửa – tiếng đàn guitar mộc mạc và giọng hát khẽ ngân của Beomgyu. Khi đó em thường ngồi co mình trên chiếc ghế nhựa nhỏ bên ban công, guitar ôm gọn trong lòng, ánh mắt lặng như nước, ngân nga những giai điệu không lời. Không cần spotlight. Không cần khán giả. Chỉ là em – và tiếng đàn dịu dàng như hơi thở.
Có những hôm Yeonjun giả vờ ngủ trong phòng nhưng vẫn hé cửa nghe. Hắn từng nghĩ đó là cách Beomgyu xoa dịu chính mình, là một thứ nơi chốn bình yên giữa giông bão của lịch trình, áp lực, và kỳ vọng. Những lúc buồn, Beomgyu chẳng than vãn, chẳng khóc to – chỉ ôm đàn, thả hồn vào từng dây đàn khẽ rung.
Lúc ấy, hắn không nói gì. Nhưng giờ đây, ngồi cạnh em giữa đêm gió, Yeonjun nhận ra... có lẽ em chưa từng thật sự rời khỏi âm nhạc. Em chỉ chọn một cách khác để tiếp tục sống với nó – không rực rỡ, không ồn ào – và cũng không ai có quyền làm tổn thương em thêm một lần nào nữa.
"Còn anh?" – Beomgyu hỏi, lần đầu chủ động ngước lên.
Yeonjun quay về sau mạch hồi tưởng.
Hắn cười, có chút chua xót.
"Gần như anh có được như tất cả. Album solo thành công, lịch trình kín, có vài giải lớn. Công ty giờ không dám đụng tới anh nữa."
"Vậy là tốt rồi." – Beomgyu nói, giọng đều đều. "Em mừng cho anh."
Yeonjun chống cằm nhìn Beomgyu. Gió thổi tóc em rối nhẹ, ánh đèn thành phố phản chiếu trong mắt em thành một mảng buồn mơ hồ. Hắn muốn vuốt nhẹ mái tóc em.
Hắn không kìm lòng được nữa.
"Beomgyu."
Beomgyu ngẩng lên.
"Chúng ta... quay lại được không?"
Không có tiếng nhạc nền. Không có pháo hoa. Chỉ có câu hỏi bật ra trong một khoảnh khắc mà mọi thứ trong lòng Yeonjun đều thẳng thắn đến trần trụi. Hắn nhìn Beomgyu không chớp, không né tránh, không phòng bị.
Beomgyu nhìn hắn. Đôi mắt ấy yên tĩnh như mặt hồ, nhưng đáy sâu lại đang dao động dữ dội.
Em không trả lời ngay.
Không gật, không lắc đầu.
Chỉ là... lặng lẽ đặt đôi đũa xuống.
Gió đêm khẽ lướt qua, làm rung nhẹ những nhành lá xanh ướt sương. Hộp cơm trước mặt nguội dần. Đôi đũa Beomgyu đã đặt xuống từ lâu, nhưng câu trả lời vẫn chưa được thốt ra.
Yeonjun không giục.
Hắn cứ ngồi đó, nghiêng đầu nhìn Beomgyu, ánh mắt dịu dàng, không còn những gai nhọn của kiêu hãnh hay ngông nghênh. Chỉ có chờ đợi – và hy vọng.
"Chúng ta..." – Yeonjun khẽ nói lại, giọng nhỏ hơn – "Quay lại được không?"
Beomgyu không đáp ngay. Em nhìn xuống tay mình, hai ngón cái cứ xoay nhẹ vào nhau, như thể đang cố trấn an điều gì đó bên trong. Bàn tay này từng được Yeonjun nắm lấy trong hậu trường, từng bị siết chặt dưới cơn mưa năm đó, từng run lên trong vòng tay nghẹn ngào của đêm qua.
Và cũng từng buông ra tất cả, không giữ lại gì.
Một phút trôi qua. Rồi hai phút.
Beomgyu ngẩng đầu, nhìn Yeonjun. Ánh mắt ấy không còn lẩn tránh, nhưng cũng chẳng chứa lấy một tia hy vọng nào.
"Em xin lỗi."
Yeonjun mím môi, khẽ gật đầu như đã đoán trước, nhưng vẫn không thể tránh được cảm giác hụt hẫng.
"Vì sao?" – anh hỏi, rất khẽ.
Beomgyu cụp mắt. "Vì em không còn là em của ngày xưa nữa. Còn anh... anh đang sống rất tốt, Yeonjun à."
Giọng nói ấy, đúng mực, dịu dàng. Chính điều ấy lại như từng mũi kim lặng lẽ đâm vào lòng ngực Yeonjun.
"Em không muốn làm anh vướng bận nữa." – Beomgyu nói tiếp, như thể muốn cắt đứt hẳn. "Em không muốn trở thành vết nhơ trong cuộc đời của anh thêm một lần nào nữa."
"Vết nhơ?" – Yeonjun lập lại, mắt trợn nhẹ.
Beomgyu không trả lời. Em chỉ cúi đầu, tay siết lấy vạt áo hoodie đã sờn cũ.
Đó không phải là lời trách móc.
Chỉ là một sự thật – thật đến đau lòng.
Trong mắt công ty, trong mắt dư luận, tình cảm của họ là một sai lầm. Là điều cần che giấu, cần bị triệt tiêu tận gốc. Và Beomgyu, là người bị đẩy đi đầu tiên.
Yeonjun siết chặt tay thành nắm. Trong lòng hắn trào lên một thứ cảm xúc không tên – nửa giận dữ, nửa bất lực. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ buông một tiếng thở dài rất khẽ.
Tiếng gió khẽ lặng đi.
Chỉ còn tiếng dao đũa va chạm lẻ tẻ từ bàn khác, và tiếng gió khẽ lùa qua rèm.
"Em xin lỗi." – Beomgyu lặp lại, lần này nhỏ hơn.
Yeonjun mỉm cười, méo mó.
"Anh không muốn nghe xin lỗi. Anh chỉ muốn em ở lại."
Beomgyu ngước lên, nhìn Yeonjun. Đôi mắt em lúc này đượm buồn nhưng kiên quyết. Có lẽ, chính em cũng đau. Nhưng em đã học cách chịu đau một mình từ rất lâu rồi.
Yeonjun không nói gì thêm, lặng lẽ đứng dậy trước. Nhưng khi quay lưng bước xuống, hắn biết mình sẽ không thể nào buông bỏ cảm giác ấy – cảm giác vừa đánh mất điều gì đó một lần nữa, dù nó đã từng là của mình.
⸻
Đêm đó, Yeonjun uống rượu một mình trong phòng khách sạn. Không bật đèn. Không bật nhạc.
Chỉ có ánh đèn vàng nhạt hắt lên trần nhà, và tiếng mình hắn lẩm bẩm trong hơi men:
"Beomgyu..."
Chỉ một cái tên.
Đủ để nhấn chìm tất cả lý trí.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro