Chương 3


Phòng tập vào ban đêm có một vẻ tĩnh mịch kỳ lạ.

Âm thanh thường ngày – tiếng giày chạm sàn, tiếng huấn luyện viên quát tháo, tiếng nhạc điện tử giật mạnh – giờ đây biến mất, chỉ còn lại tiếng quạt trần xoay nhè nhẹ trên đầu và tiếng gió rít nhẹ bên ô cửa sổ hẹp. Dưới ánh đèn vàng mờ đục của khu ký túc xá, chỉ có vài bóng người còn lặng lẽ sinh hoạt.

Yeonjun vẫn thường tập khuya như thế.

Không phải vì chăm chỉ. Mà là vì hắn không thích ồn ào. Những lúc người khác ngủ, hắn mới có thể thả mình theo những điệu nhảy không ràng buộc, không chỉnh sửa, không ánh mắt soi mói nào dõi theo.

Vậy nên khi hắn đẩy cánh cửa phòng tập ra, và thấy một bóng người nhỏ đang lặng lẽ nhảy dưới ánh đèn lẻ, hắn khựng lại.

Beomgyu.

Áo thun dính mồ hôi, quần vải xám lấm tấm bụi. Em đang lặp đi lặp lại một chuỗi động tác, vấp một chút, lùi lại, rồi thử lại từ đầu. Mỗi lần bước sai, em tự lắc đầu, đôi chân gầy rướn lên như muốn ép mình không được phép thất bại.

Yeonjun khoanh tay đứng tựa vào khung cửa, mắt nheo lại. Nhóc con này... tập chăm như vậy, cũng có tham vọng quá nhỉ.

"Bộ em định làm cây lau nhà trong phòng tập à?" – Hắn cất tiếng, giọng đều đều.

Beomgyu giật mình quay lại. Trong ánh sáng hắt ngang, em trông như thể vừa bị ai đổ một gáo nước lạnh lên đầu. Mái tóc nâu ẩm mồ hôi bết vào trán, hơi thở vẫn chưa kịp ổn định.

"Anh... anh Yeonjun..." Em thở hắt ra. "Em không biết anh vẫn còn ở đây..."

Yeonjun nhướn mày, nhếch môi:

"Anh cũng không nghĩ sẽ thấy ai còn ngu ngốc đến mức tập một mình vào lúc này."

Em cụp mắt xuống, không trả lời. Bàn tay siết lấy vạt áo.

Hắn bước lại, chậm rãi, rồi dừng phía sau Beomgyu, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua màn hình điện thoại đang để chế độ luyện vũ đạo. Những bước nhảy rối rắm không đều, điểm nhấn sai vị trí, tư thế lệch trọng tâm – một mớ hỗn độn của sự cố gắng đơn độc không có người chỉ dẫn.

"Lùi về tám nhịp. Em đang vào trễ chỗ break chính."

Giọng Yeonjun trầm nhưng chắc.

Beomgyu chớp mắt, rồi làm theo. Em chưa từng được hắn chỉ dạy – ít nhất là không tử tế thế này.

"Đưa tay trái lên cao hơn. Chân phải phải dứt khoát, không phải quét sàn." – Hắn tiếp tục, dù giọng vẫn không thay đổi – như thể hắn chẳng buồn quan tâm. Nhưng ánh mắt thì không rời khỏi chuyển động của em.

Beomgyu lặp lại động tác vài lần. Lần này, những chuyển động liền mạch hơn, nhịp đúng hơn, và trông cũng đỡ vụng về hơn trước.

Hắn đứng sau, tay bỏ túi, cười khẩy:

"Khá lắm. Giờ thì nhìn giống người có thể sống sót sau đợt đánh giá sắp tới rồi."

Beomgyu nghe vậy bẻn lẻn cười một cái, tim đập mạnh một nhịp.

Em không biết vì sao Yeonjun lại kiên nhẫn dừng lại để chỉ em. Không phải hắn ghét mấy chuyện phiền phức sao? Không phải hắn luôn đến, tập vài lượt rồi biến mất như gió sao?

Vậy mà tối nay... lại là hắn đứng phía sau, chỉnh từng bước nhỏ cho em.

Cứ như một giấc mơ dịu dàng giữa bão táp.

Em muốn nói lời cảm ơn. Nhưng chưa kịp, Yeonjun đã quay đi, ngồi xuống băng ghế quen thuộc ở góc phòng, lấy điện thoại ra nghịch. Ánh sáng màn hình hắt lên mặt hắn – lạnh lùng, vô cảm, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc hứng thú nhất thời.

Beomgyu vẫn tiếp tục luyện thêm. Một tiếng. Hai tiếng.

Đến khi đồng hồ chỉ quá nửa đêm, thân thể không chịu nổi nữa, em lảo đảo ngồi xuống cạnh balo, rút chai nước uống vài ngụm rồi tựa đầu vào quai đeo, mắt dần khép lại. Mùi sàn gỗ, mùi mồ hôi, mùi nhựa từ ba lô trộn lẫn, dỗ em chìm vào một giấc ngủ ngắn giữa phòng tập trống.

Yeonjun đứng dậy sau một hồi im lặng. Hắn bước qua bên cạnh, định đi thẳng ra cửa.

Nhưng vừa tới gần, hắn dừng lại.

Beomgyu ngủ rồi.

Khuôn mặt em lúc này hoàn thả lỏng – không còn vết nhăn nhó vì nhảy sai, không còn ánh mắt rụt rè trước những lời châm chọc. Chỉ còn làn da ửng hồng vì mệt, đôi môi mím lại và hàng mi dài hơi rung như sợ mộng mị.

Hắn cúi xuống, nhíu mày.

"Nằm ngủ trên sàn lạnh thế này, mai ho rồi lại đổ bệnh..." – Hắn lẩm bẩm, như nói với chính mình.

Ánh mắt Yeonjun lướt quanh, rồi hắn quay lại, lấy khăn lau mồ hôi vẫn để trong balo của mình, nhẹ tay đắp lên vai em.

"Nhóc con này..." – Giọng hắn nhỏ lại, như gió lướt qua mặt kính. – "Đúng kiểu khiến người khác mềm lòng."

Nói rồi, hắn quay đi thật.

Chỉ là bước chân có vẻ chậm hơn thường lệ một chút. Tay trong túi siết nhẹ – như thể đang cố không ngoái lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro