Chương 4
Có những ngày, cả công ty như bị xáo trộn bởi một tin đồn lan nhanh hơn cả sóng âm — và hôm nay là một ngày như thế.
"Tớ nghe nói rồi, lần này công ty sẽ chọn ra một nhóm mới để debut cuối năm."
"Không đùa đâu, nghe bảo đã lên danh sách sơ bộ rồi."
"Có mấy cái tên nổi bật lắm... chắc chắn anh Yeonjun có trong đó."
Những câu thì thầm ấy râm ran trong từng góc phòng tập, từng hành lang, nhà ăn, thậm chí cả trong phòng thay đồ và thang máy. Không ai xác nhận, nhưng cũng chẳng ai phủ nhận. Tin đồn cứ thế mà lớn dần, như hòn tuyết lăn từ đỉnh núi, cuốn theo hàng tá ánh mắt kỳ vọng, ganh đua và cả... sợ hãi.
Beomgyu ngồi một mình ở hành lang khu ký túc cũ, chỗ gần bồn cây nơi ít ai lui tới. Trời đầu đông lặng gió, ánh sáng từ đèn trần rọi lên gương mặt em, hắt xuống hàng mi dài đang cụp lại vì căng thẳng.
Tay em siết chặt góc áo thun. Trong lòng rối bời.
Debut.
Từ đó vừa xa vừa gần.
Gần đến nỗi em có thể cảm thấy nhịp tim đập nhanh mỗi khi nghe đến. Xa đến mức, chỉ một bước hụt thôi là sẽ mãi mãi rơi lại phía sau. Ở công ty này, không ai cho phép em dừng lại. Đặc biệt là khi em chẳng có gia thế, chẳng có gì ngoài khát vọng muốn đứng trên sân khấu như một người thật sự được nhìn thấy.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên từ đầu hành lang, rồi dừng lại ngay cạnh em.
Beomgyu chưa kịp ngẩng đầu thì ai đó đã ngồi xuống bên cạnh – hơi thở quen thuộc, mùi bạc hà mát lạnh thoáng qua.
"Run à?" – Giọng Yeonjun vang lên, không nhanh không chậm.
Em khẽ gật đầu, mím môi, không nói.
Yeonjun tựa lưng vào tường, mắt nhìn về phía xa. Hắn cũng không nói gì thêm. Chỉ là sự hiện diện của hắn – như một thứ áp lực ngấm ngầm nhưng lạ thay, lại khiến không khí bớt nặng nề hơn.
"Dạ, mấy người kia đang nói anh chắc suất debut." – Beomgyu khẽ cất giọng, như nói cho chính mình nghe.
Yeonjun quay sang nhìn em, ánh mắt nửa bỡn cợt nửa thản nhiên.
"Vậy em thấy sao?"
Beomgyu chần chừ một chút, rồi lắc đầu.
"Em... không biết. Em thấy ai cũng giỏi. Còn em thì..." – Em cụp mắt. – "Còn hay bị la vì nhảy sai..."
Yeonjun nhíu mày. Hắn chẳng ưa mấy lời tự ti, nhưng lại không thể nặng lời với Beomgyu như với người khác. Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng đập lên trán em một cái – không đau, chỉ như một nhắc nhở.
"Đừng có lải nhải mấy thứ nhảm nhí đó nữa."
Beomgyu ngẩng lên, ánh mắt ngơ ngác.
Yeonjun liếc sang, khóe môi cong lên, giọng đầy trêu chọc:
"Yên tâm đi. Anh debut thì em cũng được debut ké."
Beomgyu sững người.
Một lúc sau, em bật cười khẽ. Tiếng cười không dài, nhưng mang theo thứ gì đó lấp lánh. Em không biết Yeonjun có nghiêm túc không – nhưng ít nhất, lời ấy cũng đủ để trái tim em dịu lại trong vài phút.
Yeonjun không nhìn em nữa. Hắn lại dựa đầu vào tường, nhưng lần này ánh mắt đăm chiêu hơn. Có lẽ chính hắn cũng không rõ bản thân vừa nói vì trêu chọc... hay vì thật sự có ý định kéo Beomgyu đi cùng.
⸻
Buổi tối hôm đó, phòng tập sáng đèn đến tận khuya. Đa phần thực tập sinh đã về hết. Chỉ còn vài người ở lại – trong đó có Yeonjun.
Mồ hôi nhỏ xuống gò má, vai hắn run nhẹ sau mỗi lần bật người lên. Động tác vẫn hoàn hảo, nhưng nhịp thở đã gấp gáp hơn thường lệ. Hắn luyện lại cùng một đoạn vũ đạo đến hàng chục lần – đoạn mà ngày mai, huấn luyện viên sẽ kiểm tra để đánh giá tố chất sân khấu của từng người.
Những người khác cho rằng Yeonjun đang áp lực vì kỳ vọng. Có người còn nói hắn sợ mất suất debut vào tay những gương mặt mới đang lên.
Chính hắn lại biết rõ: hắn không sợ mất suất, hắn là ai cơ chứ. Đời hắn chưa bao giờ sợ hãi thứ gì.
Chỉ là hắn lo... nếu mình không đủ tốt, thì không thể giữ chắc suất debut cho em.
Không thể khiến lời hứa kia trở nên vô nghĩa. Bởi vì hắn không thích hứa suông. Chỉ vậy thôi.
Một cú xoay người cuối cùng, mắt cá chân trượt nhẹ vì trơn mồ hôi. Yeonjun chống tay xuống sàn, nhưng cơ thể lại bị lệch trục – một tiếng "rắc" khẽ vang lên. Hắn nhăn mặt, cổ tay tê buốt.
"Mẹ nó..."
Huấn luyện viên phát hiện ra vết sưng khi hắn bước ra khỏi phòng, khăng khăng bắt hắn chườm đá và dừng tập hai ngày. Yeonjun chỉ ừ hữ cho qua. Hắn không muốn ai quan tâm. Cũng chẳng cần ai thương hại.
Bởi nếu có đau, thì chỉ mình hắn chịu được. Nhưng nếu Beomgyu thất bại... thì em sẽ chẳng đứng dậy nổi nữa. Ý nghĩ đó xẹt qua làm hắn giật mình.
⸻
Sáng hôm sau, Beomgyu mang khăn chườm đến phòng tập vì nghe Kai nói Yeonjun bị trẹo tay.
Khi em mở cửa, thấy hắn vẫn ngồi xếp chân ở giữa sàn, mồ hôi còn đọng trên cổ, một tay băng tạm bằng khăn ướt.
Beomgyu bước lại gần, ngồi xổm trước mặt hắn.
"Sao mà anh lại làm mình bị ngã vào lúc này vậy ạ." – Em nói nhỏ.
Yeonjun nhìn lên, thấy ánh mắt lo lắng thật sự của Beomgyu, không khỏi bật cười khẽ.
"Bé lo cho anh à, hôn chỗ này phát là anh hết đau ngay." Yeonjun chỉ vào má mình.
Em đỏ mặt phồng má định cãi lại, nhưng cuối cùng lại im lặng, nhẹ nhàng đặt khăn lạnh lên cổ tay hắn.
Yeonjun hơi nhíu mày vì lạnh. Nhưng không rút tay lại.
Hắn nhìn Beomgyu cúi đầu, mái tóc ẩm lòa xòa trước trán, mắt chăm chú từng chút.
Hắn lại nghĩ đến câu nói hôm qua.
"Anh debut thì em được debut ké."
Chẳng hiểu sao... càng nghĩ, lại càng muốn biến câu đùa ấy thành một sự thật không ai có thể phủ nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro