3🎄
"Đừng phán xét em."
"Ồ, anh đang phán xét em đây."
Soobin liếc mắt qua cửa sổ và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước cửa nhà Beomgyu. Anh ta bước ra khỏi xe, đi vòng qua và tựa vào cửa buồng lái phụ, khoát tay và vẫn đang đeo kính râm. Soobin khịt mũi, tại sao người đó lại đeo kính râm khi trời đang râm? Sau đó, anh quay lại nhìn Beomgyu và chỉ ngón cái vào khung cảnh đó.
"Yeonjun đang làm gì ở đây và tại sao anh ta nhìn như đến để đón em vậy?"
Beomgyu không biết nên giải thích hay không vì cậu quá lười và Soobin thì xứng đáng có một lời giải thích. Cậu hít một hơi và kể cho anh những gì đã xảy ra, trong khi Yeonjun đang chờ đợi ở ngoài và đã gửi được 2 tin nhắn thông báo với Beomgyu rằng anh đã đến.
"Ồ, vậy Yeonjun sẽ đi gặp gia đình em?" Soobin nói khi Beomgyu đang kiểm tra lần cuối để chắc rằng cậu không quên thứ gì. "Vậy nên em mới kêu anh qua giữ nhà giùm sao?"
"Ừ." Beomgyu kéo khoá chiếc túi to đùng của mình lại.
"Vậy thì chúc may mắn." Soobin nhún vai và cậu thật sự biết ơn khi anh không hỏi gì thêm.
"Cảm ơn. Em đi đây, và cứ tự nhiên khi ở đây. Miễn là đừng phóng hỏa nhà em."
"Em không phiền nếu anh dẫn bạn qua chơi chứ?" Soobin hỏi, nhưng nó nghe như lời thông báo hơn. Cậu biết anh sẽ rủ Kai và Taehyun qua.
"Không, tùy anh." Beomgyu nói đơn giản và đi ra cửa chính, rồi đột nhiên dừng lại khi nhớ ra điều gì đó. "Dù thế," ánh mắt cậu đầy cảnh cáo. "đừng làm tình trên giường em, em vừa mua bộ ga đó tuần trước."
Soobin thở dài thất vọng. "Beomgyu à, em nghĩ anh là loại người như vậy hả?" Cậu đảo mắt khi một nụ cười xấu xa nở trên môi người đối diện.
"Trong trường hợp tệ nhất, anh sẽ mua cho em cái mới." Anh nháy mắt, Beomgyu nghĩ cậu cần phải ói. "Gửi lời chào đến bố mẹ em nhé."
Sau khi đá mông anh bạn thân, Beomgyu cuối cùng cũng leo vào xe, Yeonjun nghe được cậu đang thở dài.
"Em muộn đấy, tôi đã định đi mà bỏ em lại."
"Anh làm gì biết nhà bố mẹ tôi ở đâu."
Chuyến đi đến nơi mà Beomgyu đã ở cả tuổi thơ trước khi học đại học kéo dài 3 tiếng. Đủ để cậu chuẩn bị tinh thần cho tuần sắp tới và cho Yeonjun biết một chút thông tin về gia đình mình.
"Được rồi, chú Minhyuk và dì Minji." Yeonjun nói chậm rãi trong nỗ lực ghi nhớ những cái tên.
"Ừ, con gái của họ là Yunjin, đang sống ở Mỹ nên tôi không nghĩ cô ấy sẽ về."
Trong xe đang mở một playlist Giáng sinh mà Beomgyu nghĩ là do anh chọn dành riêng cho chuyến đi. Thứ mà làm cậu thư giãn được một chút, nhưng không kéo dài lâu khi bên tai cứ văng vẳng tiếng Yeonjun cố học thuộc tên họ hàng nhà cậu.
"Và anh trai em là Dongeun," Yeonjun nói với giọng tự tin và Beomgyu thở dài. Chúa ơi, cho cậu đủ sự kiên nhẫn để vượt qua chuyến đi này với.
"Không, anh trai tôi tên Beomseok."
"Ơ vậy Dongeun là ai?"
Beomgyu chồm qua lấy điện thoại Yeonjun để chuyển nhạc. "Anh họ, con của chú Doyoung, người tôi siêu ghét nên đừng nói về họ nữa."
Người thật sự nên nói đến ở đây là bố mẹ cậu. Beomgyu khá chắc Yeonjun và họ sẽ hợp nhau. Nhưng nếu ngược lại, thì coi như cọng rơm cuối cùng của Beomgyu biến mất. Không quan trọng là mối quan hệ với người "bạn trai" này là thật hay giả, phải chịu đựng một tuần khi ở chung một căn nhà khi bố mẹ bạn không thích người yêu bạn. Điều đó sẽ hủy hoại lễ Giáng sinh của cậu mãi mãi.
"Bố mẹ tôi thoải mái lắm, họ dễ chịu với hầu như mọi thứ."
"Em nói họ cổ hủ mà?"
"Quên chuyện đó đi, lúc đó ý tôi không phải như vậy."
Dù Yeonjun trông nhàn rỗi trong việc này nhưng cậu vẫn lo sợ họ sẽ không thể hòa hợp như mong đợi.
"Tôi hứa là họ sẽ thân thiện và tuyệt vời, anh chắc chắn sẽ thích họ." Cậu nói một cách thuyết phục. "Bạn trai cũ của tôi đều thích họ và ngược lại, đa số là thế."
Không thể nói là tất cả khi mẹ cậu là người đầu tiên nhận ra tên người yêu cũ gần nhất của Beomgyu là thằng khốn.
Cách Beomgyu nói nghe như cậu đã có nhiều mối tình khi thật ra chỉ vỏn vẹn 3 người, mà người đầu tiên thậm chí không được tính vì khi đó bố mẹ cậu chưa biết cậu là gay và chỉ nghĩ anh ta chỉ là một người bạn bình thường.
"Tôi không giống bạn trai cũ của em." Yeonjun khịt mũi.
"Không, nhưng anh có lợi thế lớn khi tôi có thể nói anh biết tất cả mọi thứ anh có thể làm để lấy được cảm tình của bố mẹ tôi."
"Và đó là...?" Yeonjun nhìn qua ghế của cậu, chờ đợi câu trả lời.
Và nó rất đơn giản. "Giả vờ như anh thật sự yêu tôi," Beomgyu nhún vai. "Như kiểu, nghiêm túc yêu tôi í."
Yeonjun gật đầu. "Nghe như thứ gì đó có thể làm hài lòng tất cả các ông bố bà mẹ."
"Ừ, nhưng chúng ta đang nói về bố mẹ tôi, và điều đó chắc chắn sẽ làm hài lòng họ!"
Yeonjun phì cười trước lời đáp trả cộc cằn của cậu. "Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi."
Beomgyu dựa trở lại lên ghế, vặn to nhạc và khoác tay trước ngực. Cậu nhìn ra con đường và mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Yeonjun bắt đầu hát theo bài Last Christmas của Wham! và ngạc nhiên là cậu thấy nó hay. Beomgyu cân nhắc việc trở nên tử tế và khen anh nhưng rồi lại thôi.
Một lúc sau, Yeonjun hắng giọng và nói. "Lần cuối đây, anh trai của em tên gì?"
Beomgyu tăng âm lượng lên tối đa và phớt lờ anh bằng cả tính mạng.
Đây sẽ là một chuyến đi dài...
____
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro