Bên kia tấm gương


Buổi tối, căn hộ nhỏ khoác lên mình lớp sáng dịu từ những bóng đèn trần, khiến không gian hiện đại bỗng trở nên ấm cúng như một tổ ấm gia đình lâu năm. Ngoài ban công, gió khẽ lay động rèm cửa, để lại tiếng sột soạt khe khẽ hòa cùng âm thanh TV phát ra từ bộ phim hài nhảm đang chiếu.

Trên chiếc sofa rộng, Joo Yeri nằm ngang ôm lấy một chiếc gối bông to ngang hông và một chiếc điện thoại trên tay, mái tóc dài mềm rũ xuống, che đi nửa gương mặt. Nàng diễn viên hạng A thường ngày rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu giờ lại giản dị trong bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, chân trần co lại như một chú mèo nhỏ. Đôi mắt nàng dán lên màn hình, thỉnh thoảng lại có tiếng bật cười khúc khích phát ra từ nàng.

Ở cạnh đó, Choi Kyung vẫn ngồi thẳng, dáng vẻ chỉnh tề quen thuộc của một luật sư danh giá dường như chẳng bao giờ rời khỏi cô, dù đã buông cà vạt, nới lỏng cúc áo. Trên tay Kyung là con dao gọt hoa quả, từng lát táo đỏ được cắt tỉ mỉ thành những miếng nhỏ đều tăm tắp, xếp ngay ngắn vào chiếc đĩa sứ. Gương mặt Kyung tuy tỏ ra nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại thoáng một tia mềm mại.

"Ăn đi, đồ con nít," Kyung đưa đĩa trái cây đến, giọng có chút gắt gỏng mà ánh mắt lại mềm mỏng đến lạ.

"Cảm ơn, luật sư đại nhân~" Yeri cười híp mắt, vươn tay bốc ngay một miếng.

Choi Kyung thoáng chau mày khi nhận ra hơi lạnh trong phòng ngày một rõ rệt. Luật sư vốn quen cẩn thận với từng chi tiết, ánh mắt liếc nhanh lên màn hình điều hòa: nhiệt độ đã bị hạ thấp quá mức.

"Thiệt tình, cậu lại táy máy cái máy lạnh nữa đúng không?" giọng Joo Yeri vang lên lúc này, nửa trách móc nửa làm nũng, mắt vẫn dán vào điện thoại.

Kyung quay sang nhìn, đôi mày nhướn nhẹ, cô không nói gì. Cô biết rõ thủ phạm đụng vào điều khiển không ai khác ngoài nàng diễn viên kiêu kì kia. Nhưng thay vì phản bác, Kyung chỉ khẽ thở dài, đứng dậy đi lấy một chiếc chăn mỏng bị vứt bừa ở gần đó.

Cẩn thận đắp lên cho Yeri, Kyung nghiêng đầu: "Đắp tạm đi, kẻo lát nữa cảm lạnh"

Yeri bĩu môi, hạ điện thoại xuống một nhịp, lườm một cái ra vẻ không phục.

Kyung mím môi, chẳng buồn tranh cãi thêm. Cuối cùng, cô cúi đầu cầm lấy đôi bàn chân trần đang lộ ra ngoài chăn. Lòng bàn tay cô chậm rãi xoa ủ, động tác quen thuộc và kiên nhẫn như thể đã làm điều đó cả trăm lần.

Kyung lẩm bẩm gì đó trong cuống họng, đôi tay xoa nhẹ không giấu được sự dịu dàng.

Yeri khúc khích cười, gối đầu lên gối ôm, đôi mắt cong cong nhìn qua: "Ừm ừm, ngoan lắm"

Khung cảnh yên ả ấy bỗng chốc vỡ tan bởi một tiếng ting quen thuộc. Màn hình điện thoại lại sáng lên, Yeri lập tức chộp lấy, ánh mắt dán chặt vào dòng thông báo vừa hiện ra. Nhưng khác với tiếng cười khúc khích ban nãy, lần này khóe môi nàng hơi mím lại, gương mặt thoáng mất đi sự vui vẻ.

Từ bên cạnh, giọng Choi Kyung vang lên, bình thản như thể chỉ là một câu hỏi vu vơ: "Làm sao thế? Quản lý lại nhắn gì à?"

"Ừ... cũng na ná vậy thôi," Yeri đáp, giọng nhạt nhòa, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình. Câu trả lời ngắn ngủn, nhẹ hẫng, như thể chỉ để lấp khoảng trống.

Kyung không hỏi thêm. Cô im lặng vài giây, rồi buông đôi bàn chân nhỏ bé đang ủ trong tay mình, đứng dậy, thuận miệng nói: "Đến giờ đi tắm rồi"

Nói xong, Kyung bước về phía phòng tắm, dáng vẻ điềm tĩnh. Chỉ còn lại Yeri nằm đó, điện thoại vẫn sáng trong tay, màn hình phản chiếu ánh nhìn đầy phức tạp.

Màn đêm buông xuống, căn phòng ngủ chìm trong ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ đầu giường. Không khí vốn phải êm đềm sau một ngày dài, nhưng Yeri khi nằm xuống lại chẳng yên bình như thường. Cô nàng xoay người liên tục, chăn bị kéo thành những nếp nhăn lộn xộn, tiếng thở hắt ra khe khẽ đầy khó chịu.

Kyung nằm cạnh, mắt vẫn mở, dõi theo bóng lưng gầy nhỏ đang quay về phía mình. Cô chậm rãi lên tiếng, giọng không cao không thấp: "Có chuyện gì à? Cậu hôm nay... có vẻ bực bội."

Yeri im lặng thoáng chốc, rồi khẽ đáp, tiếng nói như rơi vào không gian uể oải: "Không có gì đâu, chỉ hơi mệt thôi"

Kyung nhìn nàng thêm vài giây, rốt cuộc chẳng hỏi thêm điều gì. Thay vào đó, cô đưa tay vòng qua, kéo Yeri sát lại gần mình. Cái ôm nhẹ nhưng chặt, đủ để cảm nhận hơi ấm len qua lớp chăn.

Yeri để mặc bản thân được ôm, không phản kháng. Mùi hương quen thuộc từ cơ thể cô tỏa ra, ngọt ngào, khiến khoảnh khắc tưởng như thật bình yên.

Và rồi, đâu đó, sự im lặng kéo dài như phủ một lớp sương mỏng khó tan. 

Đột nhiên, màn đêm trước cửa sổ dường như trượt qua một lớp màn khác. Một nhà hàng xa hoa hiện lên: trần cao, ánh đèn chùm pha lê lấp lánh, bàn ghế bọc nhung đỏ sang trọng. 

Nhưng giữa không gian rộng lớn ấy, chỉ duy nhất một bàn ăn được thắp sáng bởi ngọn nến dịu dàng, tách biệt hẳn với bóng tối bao quanh.

Trên bàn, Joo Yeri ngồi thẳng lưng, tóc dài xõa ra tỏa sáng dưới ánh nến.Nàng cười khúc khích, ánh mắt long lanh, khuôn mặt thanh tú hiện lên rõ nét, như một bức tranh sống động giữa không gian tĩnh lặng. Dao và nĩa trong tay nàng di chuyển uyển chuyển, cắt miếng thịt mềm vừa đủ, đặt gọn gàng trên đĩa. Mỗi cử chỉ đều tinh tế đến mức khiến người đối diện khó rời mắt.

"Em thấy nơi này là tuyệt nhất. Ngon lắm, đúng không?" nàng cười, ghim một miếng thịt ngọt ngào, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch. Không chần chừ, nàng khẽ nghiêng người, đút miếng thịt cho người đối diện.

Không gian tràn ngập tiếng cười khúc khích, những lời nói ngọt ngào như chỉ dành riêng cho hai người, một khung cảnh lãng mạng hoàn hảo.

Chỉ là ánh mắt bên ngoài, nơi góc phố tối, lại phá vỡ tất cả. Choi Kyung đứng lặng sau lớp kính, ánh sáng đèn đường hắt qua khiến khuôn mặt người trong nhà hàng bị che khuất hoàn toàn. Chỉ có nụ cười của Joo Yeri lóe lên, rực rỡ trong ánh nến, đủ để khiến chiếc áo vest mà Kyung đang cầm trở nên nhăn nhúm, méo mó.

...

Ánh sáng vàng từ chiếc đèn bàn trong văn phòng phủ lên khuôn mặt vô hồn của Choi Kyung. Cô nhíu mày, nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào nó quá lâu trong vô thức, khiến mắt hẳn cảm thấy mỏi rũ và gần như mù lòa. Thở dài, Kyung xoa nhẹ chân mày để lấy lại sự tập trung, nhưng vẫn cảm giác tâm trí như đang trôi ở ngoài biển khơi.

Cuối cùng, cô đứng dậy, quyết định ra ngoài, dự tính làm một lon cà phê tại khu nghỉ dành cho nhân viên. Bước chân chậm rãi trên hành lang lặng lẽ, không gian im ắng chỉ có tiếng giày khẽ va sàn, tâm trí Kyung vẫn còn quay mòng.

Sự im ắng bị phá vỡ đột ngột bởi một giọng nói. Anh chàng mặc áo sơ mi gọn gàng, đeo kính, vẻ ngoài tri thức và nhã nhặn, bước đến với nụ cười quan tâm. "Kyung, cô trông có vẻ mệt mỏi. Mọi chuyện ổn chứ?" giọng anh ấm áp, xưng hô gần gũi.

Kyung hơi ngạc nhiên, rồi chỉ gật đầu trong lặng lẽ. Anh chàng bước lại gần, ánh mắt vẫn đầy sự chân thành: "Cô đang đau đầu về vụ lần trước sao? Đừng lo, nếu Kyung cần, tôi luôn sẵn sàng giúp cô mà"

Kyung nắm chặt lon cà phê trong tay, nhíu mày một lúc như để tập trung dồn nén mọi cảm xúc. Rồi cô hít sâu, buông lỏng tay, lắc đầu, giọng trầm mà dứt khoát: "Cảm ơn cậu, nhưng chuyện như vậy. . .tôi nghĩ sẽ không có lần hai đâu"

Nụ cười chân thành trên môi anh chàng bỗng cứng lại, giọng nói hơi lạc đi: "Sao vậy? Tôi cứ tưởng hai bác cũng thích tôi mà?"

Anh ta dừng lại, như đang suy nghĩ, rồi chợt nhận ra điều gì đó: "Hay cô sợ . . .nếu hai bác biết chuyện tôi không phải bạn trai cô thật sao? Bữa đó tôi đâu có làm gì sai đâu, đúng không? Đừng lo, nếu tôi không nói, và cô không nói. . .sẽ không ai biết đâu"

Kyung nhíu chặt chân mày, cô định lên tiếng phản bác, thì cơn đau đầu ập đến bất ngờ. Ánh sáng vàng từ bóng đèn trần trong phòng trở nên chói lòa, lan tỏa khắp không gian như muốn xé toạc mọi thứ xung quanh. Kyung chớp mắt liên tục, nhưng thay vì dịu bớt, ánh sáng lại trở nên mờ ảo, nhảy nhót trước tầm nhìn của cô, khiến đầu óc như quay cuồng.

Anh chàng đứng trước mặt cô, giọng vẫn vang lên, thế nhưng tiếng nói trở nên méo mó, chập chờn. Kyung nhíu chặt mày, cố nghe trong khi mọi âm thanh đều tan biến trong hỗn loạn. Càng nhìn kỹ, khuôn mặt anh ta dần dần bị bôi đen, như bị ánh sáng nuốt chửng từng đường nét, chỉ còn lại một bóng mờ lờ mờ, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Cô không thể nhìn nổi nữa. Giọng anh chàng, nụ cười, giờ chỉ còn là những âm thanh vô nghĩa, vỡ vụn trong đầu. Kyung đứng đó, bất lực, cảm giác như bị nhốt giữa bóng tối và ánh sáng chói lòa, vừa muốn trốn, vừa không thể rời mắt khỏi hình bóng mờ ảo trước mặt.

* Ting *  — tiếng thông báo vang lên, khẽ chạm vào sự im lặng trong căn phòng.

Choi Kyung khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại của Joo Yeri đang yên vị trên chiếc sofa.

Cô ngồi lặng, mắt nhìn quanh căn phòng, nhận ra rằng từng âm thanh nhỏ bé bỗng trở nên sống động một cách bất thường. Tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ treo tường vang lên như những mũi kim chọc vào đầu óc cô. Tiếng phà phà của chiếc quạt nhỏ trên bàn len lỏi khắp không gian. Tiếng nước nhỏ giọt từ vòi, tiếng gió khẽ thổi qua rèm cửa. . . tất cả hòa quyện lại, tưởng như bình thường nhưng lại trở thành một bản hòa tấu đầy ồn ào, nhấn mạnh từng mâu thuẫn, từng đấu tranh nội tâm của Kyung.

Cô cảm nhận sự căng thẳng len lỏi qua từng giác quan, mỗi tiếng động đều chạm đến một nỗi lo lắng, sự rối bời, khiến đầu óc cô vừa tỉnh táo vừa điên loạn.

Cuối cùng, Kyung hít một hơi sâu, nhấc chiếc điện thoại đang nằm lên.

Ánh sáng mờ từ màn hình hắt vào gương mặt cô, một ánh mắt vô hồn. Nhưng ánh mắt cô chợt mở to khi nhận ra: khung thông báo trống rỗng, không một dòng tin nhắn mới nào cả. Một khoảnh khắc, sự im lặng dường như nặng hơn, chùng xuống quanh cô.

Ngón tay Kyung run rẩy, bất giác lướt tới ứng dụng chứa tin nhắn. Ngón tay cô dừng lại giữa không trung, cách mà hình chỉ một mi li mét, tim cô đập như nổi trống, ánh sáng lạnh lùng phản chiếu đôi mắt căng thẳng, lấp ló những suy nghĩ hỗn loạn, nỗi lo âu và cảm giác bất lực len lỏi khắp cơ thể cô.

Thế giới xung quanh vẫn bình thường, nhưng trong tay Kyung, mọi thứ dường như đã dừng lại, chỉ còn màn hình điện thoại, ngón tay run rẩy không ngừng, và một nỗi bồn chồn không tên.

"Kyung ơi, bánh trong lò chín rồi nè~ mau ăn đi!"

Ngoài ban công, gió khẽ lay động rèm cửa, tạo ra những tiếng sột soạt khe khẽ, hòa cùng âm thanh TV phát ra từ bộ phim truyền hình nhàm chán. Yeri nằm dài trên sofa, tay ôm điện thoại, mái tóc dài rũ xuống, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười khúc khích.

Bên cạnh, Choi Kyung cẩn thận cắt từng miếng bánh, đặt vào đĩa rồi đút cho Yeri.

"Nóng quá, Kyung ơi, cậu lại tắt máy lạnh rồi hả?" Yeri bĩu môi, giọng khẽ nũng nịu. Kyung bật máy lạnh, không nói một lời, tiếp tục cắt bánh.

Chỉ vài phút sau, Yeri co rúm đôi chân trần. Kyung cúi xuống, đặt tay sưởi ấm. Mọi hành động lặp đi lặp lại nhịp nhàng, đều đặn không một vết xước. Ánh sáng vàng từ đèn phòng phủ đều lên sofa, bánh đặt gọn trên đĩa, tiếng TV, tiếng cười khẽ xen lẫn tiếng nĩa khẽ chạm vào bánh.

Rồi,  ting  tiếng thông báo vang lên lần nữa.

Khung cảnh kết thúc ở đó, vẫn đầy đủ hình ảnh, âm thanh, ánh sáng, nhưng không còn gì khác ngoài những cử chỉ lặp lại, hoàn toàn khép kín.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro