Gã cho anh đi chap 2
Đến tận tối cô mới tỉnh dậy, cô nhận ra cái nơi xa lạ này không phải là nhà mình, cô giật mình nhìn quanh, đây là 1 căn phòng rất đẹp xunh quanh trang trí đúng 1 tông màu trắng nhẹ nhàng
_Đây là đâu?
_Là nhà anh
Tử Đằng đem cho cô ly nước cam, cô cau mày ngờ ngợ nhớ ra anh
_Anh là....Tử Đằng? Là anh phải không?
_Là anh, người em từng tỏ tình thời đi học
Anh nhìn cô cười hiền, cô ngượng đỏ mặt nhớ lại truyện cũ
_Cám ơn đã giúp em, em cũng không biết tại sao mình ngất đi nữa
_Nghe nói em lấy chồng rồi à? Hì hì...nhanh thế không đợi anh nữa sao?
Tử Đằng trêu cô, nghe nhắc đến chuyện có chồng cô mới sực nhớ cô đang trên đường đem áo sơ mi cho hắn giờ thì trễ rồi
_Thôi chết, em có việc em phải đi
Cô về đến biệt thự đã thấy hắn đợi sẵn trên phòng, cô hồi hộp lo lắng biết là thế nào hắn cũng mắng cô, và đúng như thế vừa nhìn thấy cô hắn đã nhếch môi
_Em đi đâu đến giờ mới về? Đang giỡn mặt với tôi à? Không muốn đem áo đến thì ai ép...để tôi đợi rất vui phải không? Muốn trả thù bằng cách đó à? Quá trẻ con...biến khỏi mắt tôi đi...
_Xin lỗi....
_Suốt ngày chỉ biết có nhiêu đó, vẻ mặt u ám của em khiến người khác rất chán...không một chút gì có thiện cảm cả
Cô lau vội nước mắt khi nó chưa kịp rơi cô sợ hắn lại khó chịu
_Nếu anh biết tôi ngất xỉu vậy có lo lắng không?
Cô đưa đôi mắt khốn khổ nhìn hắn, mỗi lần nhìn hắn cô đều không giấu nổi tâm tư lòng mình là do hắn không hiểu hay do hắn quá vô tâm hoặc là cảm giác của cô không lay động được con người vô cảm này
_Vừa lảm nhảm cái gì đó? Oan ức lắm hay sao?
_Không có gì hết
_Nhẫn cưới của em đâu? Hôm nay đến tập đoàn bị người khác nhìn ngó đó, không ý tứ gì hết
Cô sờ đến ngón tay đúng là không thấy nhẫn đâu cả cô lại hốt hoảng cuốn lên, cô sợ mình làm rơi ở đâu đó thì phiền, cô liền chạy ra cổng tìm kiếm chiếc nhẫn
_Nhẫn của mình ở đâu nhỉ? Sao mình hậu đậu không nhớ ra nổi vậy? Nếu không tìm ra thì chết mất
_Nhẫn của mình đang ở đâu?
Cô mệt mỏi tìm kiếm chiếc nhẫn giữa màn đêm rộng lớn, cả cơ thể rất mệt mỏi thế mà chưa được nghỉ ngơi gương mặt thiếu sức sống cứ trắng bệch
_Song Ngư....
_Song Ngư....
Cô đang loay hoay thì nghe tiếng hắn gọi, cô lại phải chạy gấp vào bên trong xem hắn cần gì
_A....
_Hự....
Do quá gấp, chân này xọ chân kia vấp vào nhau cô ngã dài ra đất
_A...ui da...hic....
Cô ngồi dậy nhăn nhó ôm đầu gối, chỗ đầu gối sưng to, còn chảy máu có cả cục sỏi nhỏ ghim sâu vào chân, cô không quan tâm, cô phải vào trong xem hắn gọi cô có việc gì đã
_Anh gọi tôi?
Cô ôm đầu gối khập khiễng, cô đau đến chảy nước mắt
_Bị làm sao vậy?
Hắn trố mắt nhìn cô, hắn nhìn cái chân đang chảy nhiều máu của cô
_Không cẩn thận bị ngã
_Tôi nhớ ra chiếc nhẫn là do tôi cất, không cần tìm nữa
Hắn bình thản nói với cô, cô thở dài nghẹn ngào, vì ai mà cô bị vấp chân ngã chứ, hắn nói một câu thì xong mọi chuyện cô tự khen bản thân giỏi chịu đựng
_Đến đây!
Hắn kéo cô ngồi xuống giường, hắn dùng dụng cụ y tế gấp cục sỏi ra khỏi chân cô rồi sát trùng vết thương cho cô rồi tự tay may vết thương cho cô
_Không biết đau hả?
Thấy cô không nhăn nhó cũng không phản ứng hắn ngạc nhiên lắm chẳng nhẽ cô không biết đau là gì
_Không...
Cô đáp lững, thật ra nổi đâu trong lòng còn nhiều hơn như vậy do cô chịu quen rồi và nếu như cô nói vết thương làm cô đau thì hắn cũng chẳng quan tâm vậy việc gì phải thể hiện ra bên ngoài
_Tại sao va-li quần áo của em không xếp vào tủ, muốn có người nghi ngờ à? Ngu ngốc
_Để sau này tiện dọn đi
Cô đáp lững, cô nghĩ rồi một ngày cũng phải rời đi nên từ ngày về đây cô chưa lần nào sử dụng tủ quần áo của hắn
_Đem hết quần áo chuyển vào tủ đi
Hắn cau có lên giường đi ngủ, để mặt cô một mình loay hoay, đúng là hắn sơ cứu vết thương cho cô theo bản năng chứ thật ra không có chút tình cảm gì lo lắng cho cô cả, cô cắn răng cười nhạt không vui cũng không buồn vì cơ bản cô chưa bao giờ dám mơ mộng đến việc được hắn quan tâm
_Từ hôm nay em ngủ giường đó!
Hắn chỉ tay về phía cái giường nhỏ do hắn mới cho người đem vào phòng, hắn không muốn ngủ cùng giường với cô
_Tôi không muốn bị mất riêng tư
Hắn quẳng cái gối sang cái giường mới cho cô, cô lên giường nằm xoay mặt về phía khác khóc một mình
Mặt trời lên quá ngọn cây, khi cô thức giấc đã không còn thấy hắn nữa, lúc nào cũng vậy. Cô lặng lẽ nhìn quyển lịch để trên bàn thở dài, cô đi dạo ra ngoài vườn thẩn thờ, cô nhìn mấy bông hoa cúc đủ màu buồn bã vì hôm nay là sinh nhật cô, cũng chỉ có mình cô ở nhà, dì Tươi đã đi đâu mất rồi, cô một mình tự thân chúc mình sinh nhật vui vẻ mà không ai hay biết
_Đại thiếu gia à...hôm nay là sinh nhật của phu nhân đại thiếu gia....
_Tôi sẽ gửi hoa quà và bánh kem
Dì Tươi đến tập đoàn tìm hắn để nói chuyện này, nhưng hắn vẫn không quan tâm mà chỉ đặt hoa và quà với bánh kem cho có
_Tôi nghĩ là đại thiếu gia nên về nhà mừng sinh nhật cùng phu nhân đừng để cô ấy một mình trong ngày sinh nhật
_Bà nói nhiều chẳng khác gì cô ta, thôi được rồi, hết giờ làm việc tôi về...
Dì Tươi hài lòng ra về, dì đem theo bánh kem hoa và quà cho cô, thấy cô ngồi thẩn thờ ngoài vườn dì Tươi đến gần mang tin tốt cho cô
_Lãnh phu nhân....
_Dì Tươi....cứ gọi con là Song Ngư được rồi mà
Cô cười hiền che giấu gương mặt đầy tâm sự
_Song Ngư à....con đừng buồn nữa, đại thiếu gia nói là hết giờ làm việc sẽ về cùng con ăn sinh nhật, đây con xem...
Dì Tươi đặt hoa và bánh kem xuống bàn, cô ngạc nhiên nhưng rất vui bao nhiêu buồn phiền đều tan ngay nếu như sinh nhật cô có hắn
_Thật hả dì Tươi?
_Ừ...ở đây từ từ tận hưởng hạnh phúc đi hihi
....
Hết giờ làm việc, xe hơi đã đợi sẵn hắn ngoài cổng, hôm nay hắn giữ đúng lời hứa về nhà với cô
_Thiên Yết....
Hắn vừa mở cửa xe đã có người gọi, hắn xoay lại thì ra ngươi đó là An Nhiên, cô đang mắt ước lệ nhoà, hắn khó chịu nhìn An Nhiên, làm sao hắn chịu nổi khi thấy người hắn yêu đang khóc
_An Nhiên....
_Huhu....
Chưa nói được gì An Nhiên đã chạy đến ôm hắn khóc rất nhiều
_Có chuyện gì với em?
Hắn vuốt ve An Nhiên dỗ dành, hắn lau nước mắt trên mặt An Nhiên
_Em cãi nhau với Đình Vũ, anh ta hết thương em rồi...em cũng không còn muốn thành hôn nữa...huhu
_Đừng khóc
_Đưa em đi đâu đó đi. Em buồn lắm huhu...
An Nhiên kéo tay hắn rồi ngã vào lòng hắn, những phút yếu lòng này cô chỉ biết tìm hắn
_Hay là anh bận việc gì hả? Vậy thôi không sao đâu huhu....
An Nhiên buồn bã quay đi, hắn kéo tay cô lại ve vuốt
_Theo anh....
Hắn lái xe đưa An Nhiên đi trong khi đó cô ngồi ngoài vườn đợi hắn rất lâu, cô rất kiên nhẫn chờ đợi cô nghĩ hắn còn việc ở tập đoàn nên kiên trì đợi, đến khi trời lắc rắc mưa cô vẫn không vào nhà mà ngồi đợi, cô đợi đến độ mưa làm nhoè cả bánh kém và dập nát hết mấy cánh hoa vẫn chưa thấy hắn về
_Song Ngư con vào nhà đi, mưa bắt đầu to rồi, 1 lát đại thiếu gia về bây giờ, đừng lo quá
Dì Tươi vẫn là người quan tâm cô nhất, cô vào nhà trú mưa nhưng đứng ngồi không yên, cô hết đi ra rồi đi vào lòng ngóng
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro