Chương 19 : Yêu Nghiệt Trong Núi

Tiếp tục đi về phía trước Nhân Mã lúc này nhìn thấy một nam nhân bị thương nằm yên trong bụi hoa thảm cỏ xanh . Nàng đứng tại chỗ ngó kỹ người nọ, mặc dù không thấy rõ mặt hắn nhưng nàng có thể xác định người này tất nhiên thuộc nhân vật cấp độ yêu nghiệt, không chỉ có thế nàng còn nhạy bén đánh hơi được mùi vị thuộc về yêu nghiệt ngàn năm nồng nặc.

Nhân Mã chưa bao giờ là người tự tìm phiền toái nếu đổi là người khác ít nhất sẽ lên xem xét một phen nhìn người ta chết hay chưa, cứu hay không cứu. Nhân Mã không chút do dự tiến lên bước chân không hề dừng lại, nhưng lúc đi tới đầu đường lại lộn người trở lại, cũng không phải để cứu hắn mà là nàng nhìn thấy một món đồ cảm thấy hứng thú nên nàng muốn xác nhận.

Đưa tay lật áo khoác đỏ tươi của hắn đáy lòng Nhân Mã liền mừng rỡ " Quả nhiên là huyết châu vả lại là huyết châu lớn chừng quả trứng gà ".

Thế gian tương truyền huyết châu sinh ra ở chỗ sâu nhất trong biển đông, ngàn vạn năm mới hình thành một viên mà một viên huyết châu lớn chừng hạt đậu đã có giá trị ngàn vàng khỏi cần bàn đến lớn bằng chừng này. Dĩ nhiên Nhân Mã vui mừng không phải trên ý nghĩa giá trị mặt ngoái của nó, huyết châu này còn có công dụng mà trên đời cực kỳ ít người biết, đây mới là nguyên nhân nàng vui mừng như thế.

Nàng thận trọng cất huyết châu xong lại nhìn yêu nghiệt vẫn nhắm nghiền mắt, cuối cùng thò tay kiểm tra mạch trên cổ tay hắn cảm giác mạch yếu ớt rồi sóng ngầm lại bắt đầu khởi động, vài luồng khí ở bên trong không ngừng mạnh mẽ đâm tới ứng với chân khí trong cơ thể rối loạn cộng thêm nội thương nghiêm trọng, nếu không kịp thời giải quyết rất có thể kinh mạch đều đứt không trị mà chết.

Thôi, coi như vì huyết châu này nàng cứu hắn một mạng như vậy sẽ không tính là nàng tham lam chiếm đoạt huyết châu của hắn, Nhân Mã nàng cũng không phải hạng người không có đạo đức.

Ngân châm cực nhỏ đâm vào huyệt vị lớn của hắn, Nhân Mã ngồi xếp bằng chống tay ấn lên đầu ước chừng sau nữa canh giờ, nàng lấy ngân châm ra rồi bắt mạch cho hắn. Nghĩ đến cái mạng này đã được bảo vệ Nhân Mã đứng dậy phủi cỏ vụn yên tâm thoải mái bỏ lại hắn ngủ tại chỗ còn bản thân rời đi.

Nhân Mã tìm một chỗ thoải mái ngủ mấy canh giờ sau đó vòng vo trong núi mấy canh giờ cuối cùng cũng ra khỏi núi. Lúc này trời đã sắc đen nhưng chỗ nàng đi không phải là Vương phủ mà là phủ Tướng quân.

Trong sân đen thui, bước chân nàng không hề dừng lại đi thẳng vào phòng ngủ mở cơ quan lắc mình mà vào. Lần trước đã tới xem thuốc được phối xong, chỉ chờ giao dịch đêm trăng tròn lần này. Nàng nuốt một viên đan dược lại lấy ra một bộ quần áo trong góc bí mật nhanh chóng thay, tiếp theo thần không biết quỷ không hay rời khỏi phủ tướng quân.

- Công tử người mua đã đến có dẫn hắn lên trước không ?

Huyền Nguyệt đứng bên ngoài bức rèm cung kính hỏi bóng dáng lười biếng dựa vào giường êm nhắm mắt ngủ.

- Ừ. Giọng nói không mạch lạc lộ ra vẻ buồn ngủ không chút để ý.

Người mua được Huyền Nguyệt dẫn vào ngồi xuống bên cạnh, giọng nói không mạch lạc ở phía trên vang lên lần nữa.

- Các ngươi đã chuẩn bị đầy đủ đồ bổn các chủ muốn ?

- Đương nhiên.

Người mua đội nón vải lụa đen đưa ba hộp gấm cho Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt vén rèm cúi đầu tiến về phía giường êm mở hộp gấm ra. Lúc náy người mua thừa dịp nhìn vào trong lại chỉ thấy mặt nạ màu bạc, ánh mắt nghiêm nghị cùng với khóe môi khẽ nhếch lên vẻ hào hoa.

Minh Nguyệt các trong vòng hai năm gần đây khiêm tốn làm việc dần nâng lên thành tổ chức thần bí. Không ai biết vai trò cụ thể của Minh Nguyệt các là gì, nhưng độc dược Ming Nguyệt các bán ra đã sớm nổi danh hạng nhất giang hồ. Nhưng Minh Nguyệt các có hai quy định, thứ nhất mỗi tháng chỉ tiếp nhận một đơn hàng thời gian giao dịch giới hạn đêm mười lăm trăng tròn, thứ hai tiền thù lao từ ba dạng tạo thành dạ minh châu, dược liệu trân quý, vàng.

Đương nhiên vì suy tính lợi ích cho người mua còn có một điểm vô cùng tốt...

-  Độc dược bổn các chủ bán đều không phối thuốc giải, ngay cả về sau chính ngươi đến mua cũng không có thuốc giải, ngươi rõ chưa ?

Minh Nguyệt công tử hé mắt nhìn đồ trong hộp gấm mà Huyền Nguyệt mở ra trong mắt hơi lộ vẻ hài lòng.

- Tại đã đến đây thì tất nhiên đã biết rõ.

Người mua vẫn ghé mắt nhìn chằm chằm bức rèm che nhưng Minh Nguyệt công tử hỏi xong những lời này thì không lên tiếng nữa, bức rèm che lay động phía bên trong là chiếc giường êm trống không.

-------------------------------------------------------

- Khốn kiếp, người đâu ? Người gia kêu các ngươi canh đâu ?

Cự Giải giật khăn che mặt xuống lửa giận tăng cao quát hai người hộ vệ canh cửa, trong vẻ mặt tức giận xen lẫn mấy phần hoảng hốt. Hắn chỉ muốn bắt nữ nhân này tới dọa sợ một chút để cho nàng ta tỉnh lại, hơn nữa thừa dịp trước khi tối trời thần không hay quỷ không biết đưa nhười trở về, nếu để cho tam ca biết... Hắn không dám tưởng tượng.

Cự Giải càng nghĩ càng sợ hắn ôm đầu ngồi trên ghế để cằm tì lên đầu gối trong mắt dâng lên nước mắt trong suốt lại quật cường cắn chặt môi dưới không để cho nước mắt chảy xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ cắn răng nín lệ của Cự Giải khiến cho người ta dâng lên chút thương tiếc. Thôi nàng ít giày vò hắn một chút đi.

Lúc nàng đưa tay vạch ngói cố ý phát ra tiếng vang lớn, Cự Giải lập tức ngẩn đầu lên trùng hợp đụng vào tầm mắt của nàng. Tròng mắt đen nhánh ngập nước càng lộ vẻ kinh động, vẻ khổ sở trong mắt lập tức thu lại giữa chân mày lộ ra vẻ uy nghiêm và lạnh lùng.

- Vừa rồi ngươi vẫn ở phía trên ?

- Đúng.

Nàng thành thật gật đầu, mặt nạ màu bạc trên mặt theo động tác gật đầu này của nàng phát ra ánh sáng lạnh đẹp mắt dưới đèn đuốc sáng ngời, Cự Giải nhìn ở trong mắt giống như cười nhạo vô tình.

- Nữ tử trong phòng gia bị ngươi cướp đi ?

- Đúng.

Nàng thành thật gật đầu lần nữa.

- Ngươi trả nàng ta lại cho gia.

Cự Giải giận dữ nhảy lên bàn định chụp tới cửa ngói, giống như định kéo nàng khỏi từ trong cửa ngói đánh cho một trận.

- Tại sao phải trả lại cho ngươi ?

Đáy mắt nàng nhuộm lên chút vui vẻ cố ý mang theo chút ngạo mạn nói.

- Nàng ta là do gia mang đến đây.

Hắn cắn răng nghiến lợi trả lời.

- Nữ tử ngươi bắt là Hàn Vương phi, ta còn nghe nói là tình cảm hai người quá mức ngọt ngào, Vương gia đối xử vô cùng tốt với vị Vương phi này. Vì vậy, nếu ngày mai trước khi mặt trời xuống núi Vương gia có thể không mượn bất kì ngoại lực nào, một mình lên núi đòi tại hạ tân Vương phi của hắn, để tại hạ tin tưởng cõi đời này thật sự có chân tình chân ái, đến lúc đó có lẽ tại hạ sẽ đồng ý. Nếu không...

Nàng liếc mắt về phía Cự Giải như bị sét đánh, tiếp tục nói.

- Tại hạ sẽ thu nàng ấy làm tiểu thiếp hoặc bán nàng ấy cho nơi bướm hoa rồi tung tin khắp nơi, để thể diện của Hàn Vương và Hoàng gia mất sạch vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.

Cự Giải bị câu nói kế tiếp của hắn làm cho chấn động sắc mặt trở nên tái nhợt, đợi đến lúc phục hồi tinh thần thì người nọ đã sớm rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro