Chương 12: Dắt tay là nghĩa vụ

Trần Nghiễn Hiển gửi xong, không chờ đối phương hồi phục, gọn gàng ấn mở trang chủ xóa bỏ bạn tốt, sau đó đem điện thoại ném về cho Chu Lý, mặt mày lạnh lẽo.

Không một ai dám nói chuyện.
Điện thoại Tưởng Bố Cốc liên tiếp chấn động, cô vụng trộm, mí mắt chớp xuống liếc một cái.
"Tỷ tỷ, tiểu đáng yêu có bạn trai chưa? ? ?"
"Vừa mới là chuyện gì xảy ra!"
"Cô ấy đem ta xóa QAQ "
"Anh ~ "

"... . . ." Tưởng Bố Cốc nhanh chóng đánh lấy chữ, ngón tay sắp gõ ra huyễn ảnh.
"Ngươi là một nam sinh tại sao lại tên tiểu ngọt ngào! Dùng cái ảnh chân dung thiếu nữ! ! Đáng yêu cái rắm! ! !"
"Mỗi ngày tìm tỷ muội chúng tôi chơi game là có rắp tâm sao! Ngươi có biết cô ấy đã có bạn trai không? ? !"
"Bạn trai cậu ấy hiện tại rất tức giận! ! !"

Hả?
Tưởng Bố Cốc đánh xong câu nói này không hiểu sao cảm thấy không đúng, ánh mắt dừng ở giữa Chu Lý cùng Trần Nghiễn Hiển, đảo đi đảo lại nghiên cứu, lông mày đột nhiên nhíu một cái, phát hiện sự tình không đơn giản.

Lúc nào Trần Nghiễn Hiển thành bạn trai Chu Lý? ? ?
"Tôi chính là thích màu hồng oa."
"Không phải cậu để cho tôi mang cô ấy chơi game sao QAQ "
"Bạn trai tiểu đáng yêu thật hung a ô ô ô."
"... . . ."
"Là, ta sai rồi."

Tưởng Bố Cốc đánh xuống mấy chữ này sau liền không có đáp lại, ở dưới đáy bàn đưa di động để xuống, đánh giá hai người trước mặt, hắng giọng.
"Cái kia, "

"Trò chơi chơi vui sao?" Trần Nghiễn Hiển mở miệng trước, đánh gãy lời nói của Tưởng Bố Cốc, ánh mắt nhìn về phía Chu Lý.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng cảm thấy mình cũng không có phạm sai cai gì, Chu Lý lại có một chút hư lòng.
"Cũng được."

Trần Nghiễn Hiển gật đầu, lại hỏi tiếp, "Trong khoảng thời gian này mỗi ngày ở nhà đều chơi game?"
"Cũng không phải." Chu Lý ngoan ngoãn đáp.
"Cũng sẽ xem chút phim hoạt hình."

"Sinh hoạt rất phong phú." Trần Nghiễn Hiển chỉ nhàn nhạt đánh giá một câu, nghe không ra hỉ nộ, Chu Lý nghĩ đến trong khoảng thời gian này hẹn hắn ra chơi đều bị cự tuyệt, không khỏi mạnh miệng nói.
"Cậu không phải cũng rất bận sao?"
"Rủ cậu đi chơi đều không có thời gian."

Trần Nghiễn Hiển nghe vậy động tác uống nước dừng lại, nhấc lên mí mắt, liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng để ly xuống.

"Cậu gọi tớ đi chơi cái gì?" Hắn đếm kỹ, "Tuần tốt nhất nói đi phòng trò chơi, đầu tuần muốn đi tham gia thương trường gây dựng hoạt đọng ăn thử, hai ngày trước lại nghĩ đi đánh bắt cá."

Trần Nghiễn Hiển không che đậy trào phúng, "Chu Lý, tớ rất bận, vội vàng nghe giảng bài, vội vàng hoàn thành bài tập, vội vàng học tập."
"Đương nhiên sẽ không muốn lãng phí thời gian vui chơi cùng cậu."

Chu Lý bị làm tức chết.
Hận không thể bưng lên cốc nước trà trên bàn trực tiếp hất vào người hắn, ngực gấp rút chập trùng hai lần, khẽ cắn môi nói dọa.
"Tốt, Trần Nghiễn Hiển, tớ về sau mà tìm cậu chơi thì tớ chính là chó."

"Ăn nhiều một chút cá đi." Đồ ăn ngon nhất tới, phục vụ bưng một nồi lớn cá nấu đặt ở giữa bàn, màu ngà sữa cùng mùi hương nước canh đậm đặc mê người, Trần Nghiễn Hiển cho cô một đoi đũa, thành tâm thành ý.
"Không nên tức điên lên rất hại cho thân thể."
"... ..."

Ăn xong thời gian còn sớm, đại khái là bầu không khí giữa Chu Lý cùng Trần Nghiễn Hiển quá kém, làm kẻ đầu têu sự kiện lần này thêm ngòi nổ, Tưởng Bố Cốc mười phần bất an, muốn hòa hoãn một chút quan hệ của bọn hắn, cho nên đề nghị đi thương trường dạo chơi.

Thời tiết đã nóng lên, bây giờ hoạt động chỉ thích hợp trong phòng, lúc đầu cô muốn nói đi phòng trò chơi chơi, có thể mới bị Trần Nghiễn Hiển châm chọc, cô cũng không dám nói, cái khó ló cái khôn đổi thành thương trường.

Trên đường đi, Chu Lý đều tức giận không nghĩ nói chuyện cùng hắn, khoảng cách Trần Nghiễn Hiển xa một mét, thẳng đến khi đi dạo một hồi, Tưởng Bố Cốc cùng Vệ Tu Kiệt hai người song song đi vệ sinh, cô cùng Trần Nghiễn Hiển ngồi trên ghế.

Ngồi như vậy không khỏi có chút cứng nhắc, Chu Lý cố ý lấy điện thoại di động ra vuốt tới vuốt lui cố gắng không nhìn hắn, ánh mắt Trần Nghiễn Hiển nhàn nhạt rơi ở trên người cô, ngữ khí tự nhiên, "Về sau không nên tùy tiện cùng người xa lạ chơi đùa."
"Vậy thì cùng ai chơi, cậu sao?" Chu Lý cố ý cùng hắn làm trái lại, vốn cho rằng Trần Nghiễn Hiển sẽ tức giận, ai biết hắn nghe xong, suy nghĩ hai giây sau vậy mà nghiêm túc một gật đầu.
"Cũng không phải không được."

"?" Chu Lý thụ sủng nhược kinh, chỉ nghe hắn tiếp xuống lại mở miệng, phảng phất làm ra hi sinh to lớn.
"Nếu như cậu thực muốn, cũng có thể chơi với tớ mấy lần."
"... . . ."

Chu Lý triệt để từ bỏ cùng hắn giao lưu, con mắt không có mục đích loạn chuyển, đột nhiên thoáng nhìn máy gắp thú bên trên hành lang, ánh mắt ổn định dừng ở cái kia.
"Trần Nghiễn Hiển, cậu có mang tiền xu không?" Cô giãy dụa hai giây, nhìn chằm chằm một chỗ hỏi, Trần Nghiễn Hiển thuận theo ánh mắt cô nhìn trước, sáng tỏ.

"Muốn chơi?" Hắn hỏi, Chu Lý liên tục không ngừng gật đầu, Trần Nghiễn Hiển không nhúc nhích, chỉ đánh giá chung quanh vài lần, sau đó đưa tay chỉ con gấu bên cạnh cái thùng rác.

"Không có, bất quá cái kia có trong thùng rác giống như bị người ném đi, cậu nhặt lên về nhà  giặt sạch một lần chắc là cũng không khác gấu bông bên trong máy gắp thú lắm."

Chu Lý tập trung nhìn vào, trong thùng rác xác thực lộ ra một cái đầu con gà con màu vàng, liền cùng đồ vật bên trong máy gắp thú dáng dấp giống nhau như đúc, chỉ là bị bẩn nên không rõ nhan sắc lúc đầu.

Cô tức đến ngực đau nhức, vừa lúc Tưởng Bố Cốc cùng Vệ Tu Kiệt trở về, đầu Chu Lý ngã vào trong ngực cô, đầu cọ cọ lấy bả vai lăn lộn.

"Ôi ——" Chu Lý xoa tim.
"Choáng đầu khó chịu, Bố Cốc tớ bị Trần Nghiễn Hiển làm cho rất tức giận nha."

...
Bởi vì chuyện này, lúc xem phim Chu Lý cùng Trần Nghiễn Hiển ngồi hai bên, ở giữa bị ngăn cách bởi một Tưởng Bố Cốc cùng Vệ Tu Kiệt, hai người toàn bộ hành trình ánh mắt, động tác không có giao lưu, khoảng cách hết sức an toàn.

Toàn bộ sảnh rất yên tĩnh, hai giờ lặng yên trôi qua, phim hết theo đám người ra, Vệ Tu Kiệt mắt nhìn đồng hồ đeo tay.

"Năm giờ."
"A, nhanh như vậy!" Tưởng Bố Cốc lên tiếng nói: "Tớ phải về nhà ăn cơm."
"Vậy các cậu đâu?" Vệ Tu Kiệt nhìn về phía một bên không để ý hai người.
"Tớ cũng chuẩn bị về nhà."
"Trở về." Trần Nghiễn Hiển cùng Chu Lý cơ hồ là trăm miệng một lời, nói xong liếc nhìn nhau, không làm ra phản ứng liền nghe Vệ Tu Kiệt nói.
"Vậy các cạu vừa vặn có thể cùng đi, tớ cùng Tưởng Bố Cốc đón xe trở về."

Sự tình cứ như vậy không nói lời gì định xuống, Chu Lý cùng Trần Nghiễn Hiển một trước một sau hướng trạm xe buýt đi đến, thân ảnh cô ở phía trước, lộ ra một cỗ quật cường cùng phụng phịu.

Trần Nghiễn Hiển không nhanh không chậm đi theo đằng sau, hai tay đút túi, thậm chí không biết từ chỗ nào móc ra một viên kẹo hoa quả, ngậm ở giữa răng, quai hàm bị có chút nhô lên.

Xe buýt ở đường cái đối diện, hai người ở chỗ đèn xanh đèn đỏ xuống hội hợp, cùng nhau đứng ở kia đợi thông hành.

Người bên cạnh có cảm giác tồn tại mãnh liệt, Chu Lý cho dù không nghĩ phản ứng, cũng không thể tránh khỏi phân ra một chút tâm tư đến trên người Trần Nghiễn Hiển, trong mũi mơ hồ ngửi thấy hương cam.

Cô lặng lẽ dùng ánh mắt còn lại thoáng nhìn, hắn giống như đang ăn kẹo?

Chu Lý càng thêm tức giận, cô ở chỗ này khó chịu, hắn lại nhàn hạ mười phần thoải mái ăn kẹo? ? !

Đại khái là ánh mắt của cô quá mức mãnh liệt, dẫn tới Trần Nghiễn Hiển ghé mắt nhìn lại, đối đầu với con ngươi Chu Lý sáng đến kinh người, hắn suy nghĩ, sau đó tay sờ lên túi, lúc rút ra, giữa ngón tay cầm một viên sáng kẹo đóng gói fructoza màu cam.

"Muốn ăn?" Bàn tay hắn đến trước mặt Chu Lý, đuôi lông mày giương lên, hỏi thăm.

Chu Lý hận không thể một thanh đánh rụng hắn tay, oán giận cự tuyệt, "Không ăn."

Cô hừ lạnh một tiếng, đem đầu uốn éo, bên tai đột nhiên nghe được một âm thanh như có như không cười khẽ, ngay sau đó, sự tình tới vội vàng không kịp chuẩn bị.

Trần Nghiễn Hiển lột ra viên kẹo kia, không chờ cô kịp phản ứng liền nhét vào bên trong miệng Chu Lý, vị cam chua ngọt ở trong miệng nổ tung, phần môi Chu Lý còn lưu lại nhiệt độ lòng bàn tay hắn.

"Ăn ngon không?" Trần Nghiễn Hiển trong mắt mang theo ba phần ý cười, gió đêm thổi lên trán của hắn, chạng vạng tối dưới dư huy, trên mặt có loại thiếu niên phong nhã hào hoa.
"Tớ cố ý mua cho cậu."

"Khó ăn!" Chu Lý ngậm lấy keo, lớn tiếng nói xong, không quên vạch trần hắn.

"Lừa gạt người, tớ nhìn thấy cậu vừa mới ở ven đường nơi động thương gia làm việc cầm!"

"A." Trần Nghiễn Hiển cúi đầu sờ lên mũi, trong thanh âm không giấu được ý cười, "Bị cậu phát hiện rồi."

Hai người đấu võ mồm ở giữa, đèn đỏ nhảy thành màu xanh lục, biển người chờ đã lâu vội vàng đi, Chu Lý vừa định muốn cất bước, đằng sau đột nhiên lao ra một thiếu niên đi ván trượt, trượt lên lối đi bộ, cùng cô gặp thoáng qua, mang theo một cơn gió mạnh.

Cô không thể tránh né hướng bên cạnh, trọng tâm thân thể nghiêng một cái, bị Trần Nghiễn Hiển tay mắt lanh lẹ giữ chặt.

"Không có sao chứ?"
"Không có việc gì." Cô lắc đầu, có chút chấn kinh.

Bị việc này trì hoãn, đèn xanh đã sáng lên đếm ngược, trên mặt Chu Lý còn có mấy phần hoảng hốt, đứng ở nơi đó không động, Trần Nghiễn Hiển thấy thế, dứt khoát nắm tay cô đi lên phía trước, xuyên qua đám người và dòng xe cộ, lúc đèn xanh còn mấy giây cuối cùng thì đã đi qua được đường cái.

Hai bên đường phố, tiết tấu chậm lại, người đi đường thỉnh thoảng đối diện mà qua, con đường rộng rãi sạch sẽ.

Chu Lý cúi đầu mắt nhìn, có chút mới lạ.
Ngón tay Trần Nghiễn Hiển thon dài chế trụ cổ tay cô, một chỗ da thịt ấm áp kề nhau, lòng bàn tay hắn xúc cảm cùng nhiệt độ truyền đến, nhìn mười phần thân mật.

Cô nhìn một chút, lại nhìn một chút, nhịn không được lên tiếng, "Trần Nghiễn Hiển, chúng ta đã qua đường rồi."

"Ừ." Hắn thuận miệng đáp, tư thái không có bất kỳ cái gì thay đổi, trong tay vẫn như cũ nắm cô, Chu Lý không khỏi nhắc nhở.
"Cậu có thể buông tớ ra."

"Chúng ta là người yêu." Trần Nghiễn Hiển thần sắc cực kỳ tự nhiên ghé mắt, tiếp lấy ngón tay có chút trượt mở ra , trực tiếp kéo tay Chu Lý lại, thu nạp, nhẹ nắm.
"Dắt tay là nghĩa vụ."

Chu Lý nhất thời sửng sốt, cảm giác lạ lẫm kỳ dị cuốn tới, có chút khó mà chống đỡ, cô nhìn chằm chằm một chỗ tay hai người nắm chặt, nhíu chặt lông mày lộ ra xoắn xuýt.
"Thế nhưng là tớ hiện tại vẫn có chút tức giận."

Trần Nghiễn Hiển đã đi về phía trước, Chu Lý đuổi theo hắn bộ pháp, một bên tùy ý để hắn nắm một bên lải nhải.

"Cậu hôm nay quá phận, hành vi cực kỳ ác liệt, thật sâu tổn thương con tim mỏng manh của tớ thật sâu, cho nên. . ."

"Không dắt." Không chờ Chu Lý tả oán xong, Trần Nghiễn Hiển chợt buông lỏng tay của cô ra, tiếng nói nhàn nhạt, hai tay đút vào trong túi cả người lộ ra phá lệ hờ hững.

Chu Lý cũng không biết vì sao, có thụ vũ nhục, lúc này lại đi lên trước đem tay hắn từ trong túi rút ra, dùng sức kéo ở.

"Dựa vào cái gì mà cậu nói dắt là dắt." Cô tức giận ra lệnh, "Cho tớ nắm!"
Trần Nghiễn Hiển không nói chuyện, trong tay lại nắm chặt cô, chỉ là không đợi hắn dắt hai giây, Chu Lý chợt đem hắn một thanh hất ra, lớn tiếng nói.
"Trần Nghiễn Hiển, cậu hôm nay làm cho tớ quá tức giận, dắt tay, hừ, nghĩ hay lắm!"
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngược vợ nhất thời thoải mái, dắt tay hỏa táng tràng: )
Hàng phía trước tám mươi cái hồng bao ^^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro