Chap 31 : Cậu đã từng yêu tôi?
Sáng hôm sau, khi bản thân dạy đã gần 7 giờ, cô phát hiện đã không thấy bóng dáng người kia đâu. Sao có thể đi sớm thế chứ, tự nhiên lại cả thấy có chút trống vắng. Cô lắc đầu nguầy nguậy rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Cuối cùng thì kì thi tốt nghiệp phổ thông đã kết thúc nhưng chuyện Winner bỏ thi môn Anh đã nhanh chóng lan truyền đến tai tất cả các bạn học thông qua internet và điện thoại. Buổi tối hôm đó Thi lên facebook thấy nhiều người đang bàn tán về vụ này.
Hai rưỡi chiều hôm đó, cuối cùng tiếng chuông báo hiệu giờ thi môn tiếng anh cũng vang lên đúng giờ. Thi hòa mình vào dòng người đi vào trường thi, cô nắm chặt cục tẩy trong tay.
Không phải cậu ta quên rồi chứ?
Cô để giấy thi lên bàn,mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Bắt đầu phát đề thi, các em học sinh tập trung vào bài thi của mình, không được trao đổi bài. - lời giáo viên coi thi vang lên, Việt Thi vẫn cầm cục tẩy, cô hơi hơi híp mắt.
Nhất định là cậu ta quên rồi, trí nhớ quá tệ!
Tiếng chuông báo hiệu giờ làm bài bắt đầu, thì trong phòng thi bỗng phát ra tiếng loa thông báo chuẩn bị thi. Trong lúc mọi người đang tập trung làm bài, thì Việt Thi nghe thấy tiếng hai vị giám khảo coi thi.
- Trường thi của chúng ta thiếu một thí sinh.
- Đã đến giờ thi rồi, còn ai chưa đến vậy hả.
-Số báo danh 177, Nguyễn Chiến Thắng.
-Để tôi đi tìm xem, cuộc thi quan trọng như thế này, lại xảy ra chuyện gì thế...
Những lời về sau Thi còn chưa nghe rõ thì âm thanh tính giờ đã vang lên. Cô như người mất hồn, một tay cầm bút, một tay nắm chặt, móng tay bấm vào da thịt.
Hai tiếng thi Anh cũng trôi qua. Chuông báo hết giờ cũng vang lên. Dù thi tốt hay không tốt thì mọi học sinh đều thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Sân trường im lặng giờ bỗng trở nên ồn ào, ầm ĩ bên tai tiếng " Tự do rồi, thoát rồi! ". Việt Thi thu dọn sách bút đi ra khỏi phòng thi, cô cảm giác như mình đã trải qua cả một thế kỉ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía bên kia trường, có bạn thì buồn rầu, có bạn thì cười tươi như hoa nhưng không có người cô muốn nhìn thấy.
Trong lòng cô chợt trống rỗng, vô cùng cô đơn.
Lần đầu tiên cô hi vọng được nhìn thấy người đó đi ra, vẻ mặt bất cần giơ tay hình chữ V về phía cô. Thế nhưng mọi người đã đi hết mà vẫn không thấy người kia...
- Thi, con thi thế nào rồi - Bà Trang đã đứng trước mặt con gái.
Việt Thi im lặng không nói gì.
Nụ cười trên mặt bà Trang cứng đờ :
- Thi thì cũng thi xong rồi, con suy nghĩ làm gì? Đừng quan tâm nữa. Đi chúng ta về nhà ăn một bữa cơm thật ngon! Ba con đang chờ chúng ta ở nhà đó!
Việt Thi gật đầu, khóe mắt bỗng nhìn thấy dáng người đứng nghiêm chỉnh trong đám đông. Quần áo của cậu bị rách, trên mặt còn có máu.
Một cái tát vung ra, bà Thủy đứng ở trước mặt con, giận đến run người.
- Bình thường con đánh nhau thì không nói, giờ là kì thi tốt nghiệp cấp ba!Con lại đi đánh nhau? Sao con không bị chúng đánh chết đi hả! - Một cái tát nữa lại rơi trên mặt cậu.
Winner nghiến răng không nói gì. Đôi mắt của cậu quật cường nhìn về phía Việt Thi. Không biết vì sao, Việt Thi cảm thấy vô cùng lo lắng.
- Thi, sao con còn chưa đi vậy
- Con tới đây! - Việt Thi đáp lại, cô liếc mắt nhìn Winner rồi vội vã chạy theo mẹ.
Cô nhớ lại chuyện hôm đó, tắt máy tính, trong lòng Việt Thi lại thấy không yên. Mấy ngày nữa sẽ có kết quả thi. Dù kết của của cô có ra sao thì kết quả của Winner cũng không mấy tốt đẹp gì.
Kì thi quan trọng như vậy, tại sao cậu ta lại đi đánh nhau?
Việt Thi nghĩ đến đau cả đầu, lúc này tiếng mẹ gọi từ trong bếp truyền đến :
- Thi à, con ra siêu thị đi, hết tương rồi.
- Vâng - Việt Thi trả lời rồi tiện tay cầm ví đi ra cửa.
Siêu thi ở ngay gần khu chung cư. Bây giờ là giờ bữa cơm tối nên cũng không có nhiều khách lắm. Việt Thi đi đến kệ hàng, cô lấy một lọ tương rồi ra quầy trả tiền. Đến lúc lấy tiền mới phát hiện trong ví không có tiền.
Cầm chiếc ví rỗng không trên tay, cô cùng nhân viên thu ngân nhìn nhau.
Việt Thi nói : - Chuyện này... để em quay về lấy tiền..
Cô còn chưa nói hết thì một cánh tay ném tờ tiền lên quầy :
- Tôi trả giúp cô ấy.
Tiếng nói quen thuộc vang lên , trong lòng Việt Thi không khỏi chấn động. Cô quay đầu thì nhìn thấy Winner đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.Trên mặt vẫn còn vết bầm tím. Sau nhiều ngày không gặp, ánh mắt của cậu ta hình như cũng sắc bén hơn trước.
- Không cần đâu tôi về lấy được rồi - Việt Thi lấy lại tinh thần, vội vàng nói.
- Nói linh tinh nhiều thế làm gì, còn không cầm tiền đi - Winner mặt lạnh trừng mắt với nhân viên thu ngân.
Việt Thi trong lòng toát mồ hôi lạnh. Từ siêu thị đi ra ngoài, không khí có chút khác thường.
-Winner - Nhóc chậm tiêu - hai người cùng một lúc gọi.
Hai ánh mắt một lần nữa chạm nhau, Việt Thi lên tiếng trước :
-Sao cậu lại đánh nhau?
Winner vừa đi vừa đá những mảnh đá trên lề đường không nói gì.
-Cậu đã nói sẽ làm được cơ mà.
Winner vẫn không nói, hỏi ngược lại Thi.
-Việt Thi, cậu đã từng yêu tôi chưa?
Lần đầu cô nghe cậu gọi tên mình mà lại nhẹ như vậy.
Cô trầm mặc cúi đầu xuống, bước chân chậm lại một chút, cô quay sang nhìn vào nửa khuôn mặt của cậu, nói nhẹ :
-Rồi.
Môi cậu nhếch lên thành một đường cong, ánh mắt ấm áp hơn tiếp tục hỏi :
-Bây giờ còn không?
-Còn - Việt Thi trả lời dứt khoát.
-Nếu trước khi đi, mà không được hôn cậu, tôi sẽ nuối tiếc cả đời.
Cậu vừa nói xong, không chút do dự liền cúi người hôn lên môi cô.
Lần đầu tiên Việt Thi không hề giãy giụa, cô cảm giác được môi của cậu nhẹ nhàng ma sát, từ khóe môi rồi dịu dàng mút lấy. Mỗi cử chỉ của cậu chứa đựng biết bao nhiêu nhẹ nhàng.
Nụ hôn vừa dừng lại, Winner đứng thẳng người, đôi mắt cậu sáng như ánh sao trong bầu trời đêm.
Cậu đưa tay chỉ lên một ngôi sao ở phía Bắc :
- Cậu hãy nhớ lấy, ngôi sao sáng nhất chính là tên của tôi, sau này không cho phép cậu quên nữa!
---------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro