Chap 32 : Nhà anh gặp chuyện.

Một tuần liền, Việt Thi không hiểu sao lại đổ bệnh nặng, cả người ướt đẫm mồ hôi khiến cha mẹ lo ngày đêm. Nằm trên giường bệnh, ngẩn ngơ một lúc lâu, cứ cảm thấy một tuần này trống vắng gì đó, là Winner, từ hôm đó cậu ta không đến thăm cô một lần nào.

Dù sao cũng có cha mẹ chăm sóc, Việt Thi cũng an ủi phần nào. Bà Trang thấy con gái nhìn đỡ xanh xao hơn nhiều trong lòng cũng vui vẻ. Bà mở nắp khay đựng cháo đưa đến cho Thi thì chồng đột nhiên hỏi :

- Bà có nghe nói về chuyện ông Quốc không?

Nghe tên của cha Winner cô cũng có chút tò mò lắng tai nghe.

-Ông í đang ở phòng bên cạnh con gái mình, bây giờ cái chức vị không có mấy người là không ăn hối lộ, hôm nay tối còn nhìn thấy cảnh sát đến đây...

-Mẹ, mẹ nói cái gì, nhà Winner xảy ra chuyện gì rồi.

-Không liên quan đên con, con mau ăn đi.

Nghe vậy cô cũng chỉ im lặng không hỏi, tách nào cậu lại không đến thăm cô...

...

-Bác sĩ, sao lại có thể như vậy được?

-Bà Trang, bà bĩnh tĩnh chuyện này không ai muốn cả.

-Bà đừng xúc động quá. Chị Thủy chị cứ về chăm sóc chồng ở đây tôi lo là được.

....

Hôm sau, cô nhất quyết muốn xuất viện làm bà Trang sốt ruột lo lắng khôn nguôi trong khi cô còn chưa khỏi bệnh hẳn.

Nay cũng là ngày giỗ cụ ở bên ngoại mẹ cô vì lo lắng cho cô nên không đành đi, còn cô thí cứ đuổi bà như đuổi tà.

- Mẹ cứ đi đi, con đỡ nhiều rồi, mẹ không về thì sao được.

-Nhưng...

-Mẹ à...

Bà cũng không muốn lại cãi nhau với con gái nên thu xếp rồi về quê nhưng trong lòng vẫn lo cho cái đứa con ngây ngốc này.

Cộc... cộc... cộc.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, từ khi chồng bà gặp chuyện xui xẻo đến nay, đã lâu rồi nhà họ không có khách tới thăm, trời đã tối thế này ai đến vậy chứ?

- Ai vậy? - Bà Thủy đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi đi ra mở cửa.

-Dì ạ. - Cô khẽ chào một tiếng.

-Thi à, đã muộn thế này, cháu...

-Dì ơi, Winner có nhà không? - Thi hỏi thẳng.

Cuối cùng bà cũng hiểu ra : - Ừ, ừ! Cháu vào ngồi đi, nó vừa mới về, dì bảo nó đi tắm rồi.

Nếu nhớ không lầm thì đây là lần 2 cô đến nhà cậu, lần đầu tiên là khi cậu ném bùn vào bộ váy của cô, cô bị mẹ lôi sang để mách tối, thoáng chống đã bao nhiêu năm, ai mà nghĩ được lần thứ hai cô sang lại trong tình huống như vậy.

Bà Trang để Thi vào nhà, trong lòng bà cũng đoán được quan hệ của cô với Winner, nhưng giờ không vui nổi, vì dựa vào tình trạng hiện giờ của nhà bà, cho dù Thi không có ý kiến gì, thì sợ rằng cha mẹ cô cũng chẳng nguyện ý để con gái quý báu ở bên cạnh con trai của một tôi phạm tham ô.

Bà nghĩ như thế đành thở dài, đành để bọn trẻ tự giải quyết vậy.

- Thi, Winner vẫn còn mệt, nếu không cháu vào trong phòng chờ nó đi.

- Vâng ạ.

Điển hình của phòng con trai chính là trên kệ sách đầy ắp các mô hình, trên tường thì dán ảnh ngôi sao bóng đá, trên bàn học còn có một bức ảnh gia đình ba người chụp chung. Việt Thi nhìn xung quanh đánh giá một chút, rồi phát hiện ra trong phòng có duy nhất một thứ đồ của con gái, đó là con gấu heo rất xấu treo ở trên đầu giường.

A!Cô nhớ con gấu này, là hồi bé cậu chơi phi tiêu trúng đây mà, lâu vậy rồi không ngờ cậu còn giữ. Trong lòng Việt Thi có chút xúc động, đi đến cầm nó lên.

-Thi à, phòng có hơi bừa bộn, cháu đừng để ý nha.

Thi đang định trả lời, thì chợt nghe thấy tiếng Winner ở ngoài cửa:

- Mẹ, sao lại...

Cô quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói, đúng lúc Winner nhìn qua. Cậu vừa mới tắm xong, trên người mặc chiếc áo T - Shirt với chiếc quần thể thao, đầu tóc ướt rượi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô : - Việt Thi?

- Hai đứa nói chuyện đi, mẹ ra ngoài đun nước.

Bà vừa đi thì trong phòng chỉ còn mỗi hai người bọn họ rồi, Winner không dám tin vào mắt mình, cho đến khi Thi cầm con gấu trong tay vẫy vẫy cậu, lúc này cậu mới hồi thần tin tưởng đó là cô thật.

- Cái này, vẫn còn sao? - Việt Thi hỏi muốn giảm bớt sự căng thẳng trong lòng, nói thạt thì đây là lần đầu tiên cô vào phòng con trai.

Winner đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, giật lấy con gấu cô : - Cái gì mà " cái này "? Nó có tên, gọi là Nặng!

Thi phì cười : - Cái tên này thật khó nghe.

Winner cũng cười : - Khó nghe thật, nhưng mà anh thích.

Khi cậu nói những lời này ánh mắt lại nhìn cô chăm chú. Việt Thi cảm thấy mặt nóng lên, cậu vừa xưng gì cơ? Anh?

-Có gì mà phải đỏ mặt, là người yêu của nhau xưng vậy cũng là chuyện bi hf thường.

-Nhưng mà...

-Không nhưng nhị gì, giúp anh lau tóc - Vẫn là câu ra lệnh đó.

( Sẽ đổi cách xưng đô để phù hợp với tình tiết chuyện nhé, các nhân vật khác cũng có cách xưng khác. )

Việt Thi gật đầu, cầm lấy chiếc khăn bokng, để cho anh quay lưng về phía mình sau đó từ từ lau hết nước cho anh, hai người ở rất gần, cô có thể ngửi thấy hương thanh mát từ trên tóc anh, một loại hương có ma lực khiến cho người ta cảm thấy yên bình.

Căn phòng chợt yên tĩnh hẳn, hai người họ không ai nói với đối phương, nhưng cũng chẳng người nào định mở miệng trước, ngược lại là muốn hưởng  thụ sự yên ổn khó có được này. Từ nhỏ đến giờ , hiếm khi ở cùng nhau như thế này.

Một lát sau, Winner bỗng tựa đầu vào trong ngực Việt Thi : - Thi.

Anh gọi cô một tiếng, rồi thấp giọng nói : - Anh cảm thấy anh rất không hiểu chuyện.

Việt Thi không nói gì vẫn tiếp tục giúp anh lau tóc.

- Từ nhỏ anh chỉ biết mang lại phiền phức cho gia đình, gây ra một đống họa rồi lại còn trách cha anh đánh anh, còn gọi ông là lão già,lời nói bảo thủ. Cho đến bây giờ khi nhà anh gặp chuyện anh lại chẳng thể làm gì, học hành thì kém cỏi, thi trượt để mẹ anh thất vọng, cha anh giờ lại đổ bệnh, bị vu oan, anh không biết mình nên làm gì nữa...

Việt Thi dừng động tác trên tay, trong  lòng cô xúc động. Một con người kiêu ngạo, nghịch ngợm, không chịu nói lí lẽ nay lại tựa vào lòng cô mà tâm sự, phơi bày sự yếu đuối của mình trước mặt cô.

Khoảnh khắc đó cô rung động, cô đưa tay ôm lấy anh :

- Đừng buồn, mọi việc sẽ tốt thôi, em tin anh.

"Em tin anh có thể làm được vì anh là chàng trai kiên cường nhất mà em yêu."
--------------

☆Chap 33 : Một người ra đi một người trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro