Chương 6
- "Diên...Diên Hy..."
Hắn nhìn cô với ánh mắt chứa đựng sự bất ngờ cùng hạnh phúc. Hắn nắm lấy bả vai cô...
- "Diên Hy...Em thật sự còn sống sao?"
- "Thế anh nghĩ rằng tôi đã chết rồi sao? Như vậy thì có lợi cho anh quá rồi!"
Cô nhìn hắn nở nụ cười đầy sự khinh bỉ. Thật nực cười, ngày trước nụ cười khinh bỉ ấy là dành cho cô, bây giờ thì lại dành cho hắn. Ánh mắt cô nồng đậm sự chế giễu...
- "Diên Hy, em..."
- "Tôi như thế nào? Có phải đã thay đổi quá nhiều rồi không?"
Phải! Cô đã thay đổi rồi! Cô của năm năm trước là người yêu hắn điên cuồng, cô của năm năm trước là người yêu hắn như sinh mệnh, sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để bảo vệ hắn. Cô của năm năm sau là người căm ghét hắn tận xương tủy, cô của năm năm sau là người chỉ muốn cho hắn thân bại danh liệt, mất hết tất cả. Cô của năm năm trước, đã chết rồi. Bây giờ mới chính là cô của hiện tại...
- "Thẩm Mặc Khanh! Tôi của bây giờ chỉ muốn trả thù anh mà thôi! Đã không còn là đứa yêu anh cuồng si đến nhu nhược như năm năm trước nữa! Thẩm Mặc Khanh, tôi hận anh!!!"
Rồi cô quay lưng bỏ đi cùng Chí Khải, để lại hắn ở đấy. Hắn bị những lời nói kia của cô làm cho giật mình. Từng câu từng chữ như ghim vào trái tim hắn. Nó cứ nhói lên từng cơn như có ai đó dùng sức đâm mạnh vào nó. Hóa ra, đến cuối cùng cô mới là người hận hắn. Hóa ra, đến cuối cùng hắn mới là người yêu cô sâu đậm. Đúng là chưa đi hết cuộc đời, chưa ai biết được sẽ xảy ra những chuyện gì...
[…]
Hắn đứng trước ngôi mộ của Diệp Diên Vĩ, miệng lẩm bẩm vài câu...
- "Diên Vĩ, tôi xin lỗi. Tôi không nên vì chuyện không muốn kết hôn với Diên Hy mà hại anh. Tôi sai rồi, Diên Vĩ, tha thứ cho tôi..."
Hắn gục trước ngôi mộ của Diệp Diên Vĩ, luôn miệng xin lỗi anh ấy. Tay ôm lấy mặt, từng giọt nước mắt cứ thế trượt dài trên từng ngón tay của hắn. Phải chăng những giọt nước mắt ấy là những giọt nước mắt của sự hối hận?
- "Chủ tịch, không hay rồi, cổ phiếu của ngân hàng chúng ta đang giảm mạnh, tài liệu mật của công ty cũng bị truyền ra ngoài, có tin đồn rằng 10 năm trước anh là người giết chết chủ tịch quá cố của công ty Nhân Doanh - Diệp Diên Vĩ!"
Hắn nhận được cuộc điện thoại từ Thư ký Trương...
- "Vậy…cậu có biết ai làm chuyện này không? Chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn Nhân Doanh - Diệp Diên Hy?"
Dù rằng biết câu trả lời là gì nhưng hắn vẫn cứ hỏi. Hắn thật không ngờ cô lại hận hắn như vậy. Nhưng thật không ngờ, câu trả lời lại hoàn toàn đi ngược với suy nghĩ của hắn...
- "Không phải là Chủ tịch Diệp đâu, mà là người mà chúng ta không bao giờ có thể ngờ đến, người đó chính là Trợ lý Quách - Quách Ngọc Hân!"
Thư ký Trương cũng không nói gì thêm, vội vàng cúp máy để xử lý chuyện của Ngân hàng.
Đồng tử hắn giãn ra, đầu hắn choáng váng. Quách Ngọc Hân, lẽ nào lại là cô ta? Dòng suy nghĩ ấy lẩn quẩn trong đầu hắn đến khi có một cuộc điện thoại dập tan dòng suy nghĩ ấy...
- "Thẩm Mặc Khanh! Nếu muốn cứu Diệp Diên Hy và đứa nhỏ thì mau mang 1 tỷ đến gặp tôi, địa chỉ tôi sẽ gửi sau. Nếu như anh không làm theo những gì tôi nói mà báo cảnh sát thì tôi không chịu trách nhiệm về sự ra đi vĩnh viễn của Diệp Diên Hy và đứa nhỏ đâu!"
- "Quách Ngọc Hân!!!"
Hắn nhận ra giọng nói ấy. Giọng nói đã đi theo hắn suốt 10 năm. Thật không ngờ, Quách Ngọc Hân lại là người lòng dạ nham hiểm như thế. Hắn cầm điện thoại bấm dãy số quen thuộc...
- "Alo, Thư ký Trương, anh mau chuẩn bị 1 tỷ cho tôi!"
- "Nhưng thưa Chủ tịch để làm..."
- "Cậu mau chuẩn bị đi, tôi sẽ giải thích sau..."
Hắn cúp máy rồi vội vàng lên xe. Tay nắm chặt vô lăng mà chạy đến Ngân hàng. Hắn suy nghĩ về những gì mà Quách Ngọc Hân vừa nói. Khoan đã! Đứa nhỏ? Đứa nhỏ nào vậy? Rốt cuộc cô ta muốn ám chỉ ai?
#còn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro