chap 6
Hôm sau, có đoàn tùy tùng của Mạc gia đến trước cửa của Hoắc gia, sau đó một người liền đưa bức thư của Mạc phu nhân đích thân gửi cho Hoắc phu nhân. Nội dung trong thư chính là muốn mời Cố Tương tiểu thư qua Mạc gia một chuyến vì chuyện ở đại điện hôm nào ít nhiều cũng truyền đến tai của phu nhân bà đây, nên bà liền muốn gặp người con dâu tương lai này một chút.
Nó đang uống trà liền nghe như vậy, đôi chân mày không khỏi nhíu lên, suy nghĩ một lát liền nói rất vui vẻ " Hương tỷ, nào, chúng ta đi chơi thôi, sang Mạc gia chơi nào, vui lắm đây" Không nói hai lời liền nắm tay Hương tỷ dẫn đi. Vừa đi ra thì gặp mẫu thân, bà rất lo lắng, nhìn thấy điều đó, nó liền cười ôm lấy mẫu thân
" Mẫu thân, mẫu thân đợi con về nhé, con sẽ không sao, không ai bắt nạt được con gái của mẫu thân đâu, đừng lo, khi về con nhất định đem thứ quý nhất của Mạc phủ về làm quà tặng mẫu thân" nó vừa cười vừa nói, tâm trạng hoàn toàn không chút gì lo lắng
" Tương nhi, ... được rồi, ta đợi con. Tiểu Hương, chăm sóc tốt Tương nhi giúp ta" mẫu thân nó thở dài nhẹ nhàng nói, Hương tỷ liền gật đầu nói " Phu nhân xin cứ an tâm, tiểu Hương nhất định bảo vệ tiểu thư bình an trở về"
Sau đó không đôi co thêm gì liền lập tức rời đi, lúc đi, nó cũng không thèm chào đại phu nhân và tỷ tỷ chỉ trực tiếp vào trong kiệu của đoàn tùy tùng mà Mạc phu nhân đem tới. Tâm trạng cực kì tốt đẹp, từ lúc bị xuyên qua đến giờ vẫn chưa được đi đâu tham quan cả, coi như lần này sẽ chơi cho đã vậy.
Trên đường đi, nó liên tục thò đầu ra ngoài nhìn mọi thứ như muốn thu tất cả vào tầm mắt. Thấy nó náo động như vậy, Hương tỷ chỉ biết lắc đầu cười khẽ. Rất ít khi cô thấy tiểu thư của mình nghịch ngợm như vậy, bộ dạng mà cô thường thấy chính là vẻ mặt đầy ủ rũ và sự yếu đuối đến đau lòng của nó mà thôi. Nhưng bây giờ, tiểu thư của cô đã thay đổi, cô cảm nhận được, nhưng mà như thế cũng rất tốt.
Chẳng mấy chốc nó đã đến nơi. Bước xuống, nơi đây rất lớn, rất xa hoa. Một nô tỳ cung kính nhìn nó hành lễ rồi nói " Cố tiểu thư, phu nhân đợi tiểu thư rất lâu rồi. Xin mời tiểu thư đi hướng này." Nó cùng Hương tỷ bước theo nô tỳ đó. Đi vòng qua rất khá nhiều con ngõ trong phủ, nó được dẫn đến hoa viên trong phủ. Từ xa nó đã nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của Mạc phu nhân đang ngồi trên ghế đá giữa vườn, bà đang thưởng trà. Nó đến nhẹ nhàng hành lễ chào hỏi.
" Nào, tới rồi thì mau ngồi đi" bà thấy nó thì tỏ ra rất niềm nở vội vàng kéo nó ngồi cạnh mình.
" Phu nhân, không biết hôm nay phu nhân cho mời nhi nữ đến là có chuyện gì?" nó nhìn bà dịu dàng hỏi thẳng. Bà mỉm cười sau đó lại nói
" Không vội, không vội. Chúng ta xưng hô kiểu khác cho dễ nói chuyện, có được không? Thay vì gọi ta là phu nhân, cứ gọi là dì Mạc là được rồi, dù sao thì trước đây ta với mẫu thân của con cũng là chỗ thân tình"
Nghe như vậy nó chợt cười, giữ nguyên nét cười trên mặt, làn môi cong lên hỏi khẽ" Tương nhi thật sự không hiểu dì Mạc muốn nói đến mẫu thân nào? Là đại phu nhân hay là mẫu thân thật sự của Tương nhi?" lời nó nói ra tuy trên miệng là cười nhưng nghe ra rất chua xót, đau lòng. Nghe như vậy, bà không kìm được tiếng thở dài, tiểu nha đầu ở trước mặt thật sự khiến bà cảm thấy rất thương cảm. Bà cười lắc đầu khổ sở " Tương nhi, con nghĩ con có thể có mấy mẫu thân, hơn nữa, con thật sự nghĩ ta thân mật với Lí Kiều?". Nhấp ngụm trà hoa cúc, bà lại tiếp tục thì thầm " Nhớ năm đó, ta cùng Lan muội là hai chị em kết nghĩa, chúng ta rất hay cùng nhau đi dạo ngắm hoa. Cũng bao nhiêu năm rồi, kể từ sau khi lấy Hoắc Kinh Thành, mẫu thân con luôn trốn tránh ta. Ngay cả khi bị Hoắc Kinh Thành ngược đãi, chuyển chính thành thị thiếp, muội ấy vẫn không nói với ta một lời. Hai mươi năm, hai mươi năm rồi, ta thật sự không thể gặp được mẫu thân của con, ta chỉ có thể giao hảo tốt với Lí Kiều để biết tình trạng trong Hoắc gia thôi, con hiểu ta nói chứ?"
Nó trầm mặc, thật sự nó cũng không hiểu mẫu thân nó đang nghĩ gì. Nhưng tạm gác chuyện đó lại nó cần phải biết rõ nguyên nhân vì sao phu nhân mời nó đến đây. Thấy nó nóng lòng như vậy, bà cũng không vòng vo gì nữa
"Chắc con cũng nghe đến chuyện ta muốn kết duyên giữa con và con trai lớn của ta rồi chứ? Thật ra, hôm nay ta gọi con đến là vì chuyện này. Mấy bữa trước, ta có nghe được chuyện con và mẫu thân của con có ý phản đối hôn sự này? Có thể nói cho ta biết lí do không?"
" Dì Mạc, chuyện hôn sự đâu phải là chuyện đùa, hơn nữa năm nay cháu còn chưa đủ mười ba tuổi, cháu chưa muốn nghĩ đến chuyện này. Hơn nữa, chuyện này lại do sắp đặt của đại phu nhân, Tương nhi lại càng không muốn" nó không kiêng nể trực tiếp uống cạn cốc trà trong tay vẻ rất kiên định.
" Dì xin lỗi, là do dì nuông chiều Phong nhi quá nên không nghĩ đến cảm nhận của con. Nhưng chuyện này không vội, bất cứ lúc nào con đổi ý ta đều chấp thuận. Con hãy nên thông cảm cho người làm mẹ như ta, ta không có ý muốn ép buộc con, chỉ là nếu như con cần giúp đỡ, Mạc gia ta nhất định sẽ không ngồi yên không giúp." bà nhìn nó mềm mỏng cười nói rất ân tình
Nó nghe xong liền mỉm cười, đúng là người đàn bà khôn ngoan. Cương không được thì nhu, biết rằng nếu làm căng lên thì sẽ không được gì ngược lại còn mất, mất danh mất tiếng còn có cả mất mặt. Còn nếu mềm mỏng thế này thì đều giữ lại được tất cả thậm chí lại được nhiều hơn. Kể cũng thật khó xử, ở hiện tại nó cũng chưa có người yêu, không có gì, chỉ có một mình. Là bao lâu nay nó luôn tự làm khó mình sao? Đã bao nhiêu năm rồi, thật sự còn muốn bản thân chịu khổ đến bao giờ nữa? Nó chau mày, thở dài, nghĩ một cái gì đó rất xa xăm.
" Nếu đã đến chỗ của dì, thôi thì con cứ ở lại chơi vài ngày, khi nào con muốn thì có thể về. Không giấu gì, dì vốn dĩ không có con gái, thật ra nếu Phong nhi nhà dì không đem lòng cảm mến con thì dì định sẽ nhận con làm nghĩa nữ, có được không?" ánh mắt của dì Mạc nhìn nó rất nhu tình, thật sự nó cảm nhận được sự yêu mến thật sự của người phụ nữ trước mặt dành cho mình. Không tiện từ chối, nó liền trả lời
" Hay là thế này, chuyện của dì nói với con, con nhất định sẽ suy nghĩ thật cẩn thận rồi sẽ nói với dì sau, dì có thể cho con ít thời gian suy nghĩ không?"
" Tất nhiên, tất nhiên, vậy ta sẽ đợi câu trả lời của con. À, đúng rồi, bây giờ ta sẽ sắp xếp chỗ cho con nghỉ lại, nếu con cần gì thì cứ nói, không được ngại, biết không?" dì Mạc hết sức thân thiện, niềm nở nhìn nó đầy ưu ái. Nó mỉm cười cáo từ bỏ đi trước. Đi được một quãng, Hương tỷ liền nói " Tiểu thư, Mạc phu nhân rất tốt, hôn sự này.... cô có nên suy xét lại? Hơn nữa, con trai lớn của Mạc phu nhân ngoài việc ngốc nghếch ra, thì thiếu gia lại mang vẻ đẹp xuất chúng, chỉ đáng tiếc là cậu ấy lại ..."
" Xét cho cùng, muội vẫn chưa gặp được người đó, nên không thể quyết định được. Hơn nữa, muội không muốn bị gả đi." nói tới đây, đôi môi chợt giãn ra một nụ cười, thật đau thương. Hương tỷ nghe vậy liền mỉm cười, khẽ giải thích " Tiểu thư của tôi ơi, làm sao có thể không muốn được, con gái lớn gả chồng là chuyện tất nhiên. Hơn nữa dù tiểu thư có đi đâu thì tiểu Hương vẫn sẽ đi theo hầu hạ người, cả đời này sinh mệnh giữa chúng ta đã được cột lại. Tiểu thư, cô đừng lo lắng."
" Hương tỷ, năm nay tỷ đã đến tuổi rồi, có khi nào muội nên tìm cho tỷ một ý trung nhân không? Tỷ thấy thế nào?" vừa nghe đến đây, Hương tỷ lập tức phản kháng, nó cười bỏ ngoài tai, mặc kệ cho tỷ ấy giải thích điều gì hay nói thêm chuyện, chỉ nhẹ nhàng suy nghĩ về một vấn đề khác.
Đang đi thì đôi chân chợt dừng lại. Trước mặt nó chính là một vườn hoa đỗ quyên. Ánh mắt của nó chợt trở nên dao động như đang tìm kiếm một điều gì đó xa xôi. Như đang háo hức, như là mong chờ một cái gì, một cái gì từ sâu thẳm bên trong. Bao năm nay, thật ra nó vẫn luôn chờ đợi chỉ là tự lừa dối chính bản thân mình, nhưng mà đợi cái gì thì nó lại không rõ. Đợi người đó lại xuất hiện lần nữa hay đợi một điều kì diệu nào đó của thượng đế để khiến trái tim của bản thân mình ngủ yên. Hoa đỗ quyên..... bao nhiêu kí ức như một trận lũ ồ ạt cuồn cuộn về bất chợt khiến tim nó thắt lại đầy xót xa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro