CHƯƠNG 11: LÀNG VỒNG

Quang cứ nghĩ mãi về những gì sư thầy nói. Bức màn sương mù là gì? Tại sao ổng lại nói con đường phía trước khúc khuỷu? Cậu làm gì để nó khúc khuỷu? Hơn nữa, chị Gạch biết gì đó.

Cậu lé mắt trông sang con mèo ngồi im ru, mặt mày vẫn chầm dầm, sẵn sàng chửi bất kì ai dám động vào nó lúc này một trận. Từng sợi lông ngắn trên gương mặt có phần tròn trịa hơn ngày xưa do được chăm sóc tỉ mỉ dựng đứng lên, lộ rõ vẻ xoắn xít, bất an, như thể tự giằng xé với bản thân về một cái bí mật kinh thiên động địa nào đấy.

Cậu đặt tay lên đan điền, thử cảm nhận nó. Lại là cái tia nước kia, à không, nó đã tiến hóa thành một dòng suối nhỏ, róc ra róc rách chảy khỏi đan điền đi khắp cơ thể. Ấm áp, khoan khoái, tỉnh táo, tràn đầy năng lượng. Hơn cả một giấc ngủ dài mỗi đêm.

Dòng nước luân chuyển khắp cơ thể Quang, hồi phục tất cả những ê ẩm còn sót lại sau cuộc rượt đuổi với con hổ. Êm dịu và thoải mái đến mức, cậu ngủ lúc nào không hay.

- Quang, dậy đi em.

Ai đó đang lay nhẹ cậu. Cậu từ từ mở mắt, nhìn thấy anh Hào đang mỉm cười nhìn cậu.

- Tầm mười lăm phút nữa đến nơi rồi. – Anh áp chai nước suối lạnh vào má Quang – Tỉnh táo hơn chút nào chưa?

Hơi lạnh xua đi phần nào cảm giác ấm nóng trong cơ thể. Cậu cầm lấy chai nước, gật đầu cảm ơn anh. Anh Hào mỉm cười, gõ nhẹ vào chiếc mic đang cầm, đằng hắng một cái rồi nói:

- Còn khoảng mười lăm phút nữa chúng ta sẽ đến Làng Vồng. Trước khi đến nơi, để anh Hào giới thiệu ngôi làng xinh đẹp này cho các bạn nhé.

Chờ khoảng một phút cho tiếng reo hò vơi bớt, anh Hào nói tiếp:

- Dân tộc Tò Lung là một trong các dân tộc anh em thiểu số của nước mình. Ngôi làng chúng ta sắp ghé nằm trên ngọn đồi Mình Nhện nằm lọt thỏm giữa cụm núi Nhện. Hiện tại đang có khoảng...đâu đó một trăm nhân khẩu sinh sống trong làng. Đố các em biết tại sao lại gọi là cụm núi Nhện?

- Tại vì trên núi nhiều nhện hả anh?

- Trời ơi em sợ nhện nhất trên đời luôn á!

Đám sinh viên nhao nhao cho ra đủ thứ suy đoán, Quang chỉ nắm chặt chai nước lạnh, nhắm mắt không tham gia trò chơi nhỏ này.

- Rất tiếc là không có đáp án nào chính xác hết. – Anh Hào nói, thu hoạch được mớ mớ tiếng than tiếng nuối của đám sinh viên – Đáp án chính xác là, nhìn từ trên cao xuống, cụm núi trông giống như một con nhện. Ngọn đồi Mình Nhện được bao quanh bởi tám ngọn núi cao, được đặt tên lần lượt là Chân Nhện Số Một đến Chân Nhện Số Tám. Bây giờ anh sẽ nói sơ về lịch trình của chúng mình tại làng nhé.

Lúc này, xe đã bắt đầu chạy lên núi. Ánh chiều tà đỏ rực ôm chầm lấy con xe buýt vàng và không gian xung quanh nó. Một cảm giác ớn lạnh chảy dọc sống lưng Quang. Con mèo vốn đang thong dong ở ghế bên cạnh cũng bật dậy, nhảy tót vào lòng cậu rồi đánh mắt cảnh giác ra ngoài.

Có cái gì đó...quái dị đang nhìn chằm chằm chiếc xe này.

Dọc hai bên đường, xen kẽ những cái cây cổ thụ cao lớn xum xuê là những cái cây với hình thù kì quặc. Bọn nó khô quắt queo, cành lá trông như mấy cánh tay xương xẩu thò lên từ địa ngục xin tí máu, tóc của người qua đường. Nhìn bình thường đã đáng sợ, đã vậy còn bị ánh hoàng hôn đỏ hôn lấy, trông càng giống một thước phim kinh dị hơn.

Quang liếc mắt nhìn một dọc xe, tất cả đều đang tập trung lắng nghe lời anh Hào nói, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

Độ đáng sợ của mấy cái cây tỷ lệ thuận với quãng đường xe chạy. Đỉnh điểm là khi chạy vòng qua một cái cây phải nói là đáng sợ nhất trong tất cả những cái cây từ nãy đến giờ. Thân nó mảnh mai, rễ trồi lên khỏi mặt đất, bò loằng ngoằng hơn mấy con rắn tìm mồi. Trên thân cây có cái hốc đủ lớn để một đứa nhỏ độ hai ba tuổi ngồi lọt thỏm vào trong. Lên cao trên nữa, chỗ gần các cành lá nhất có hai cục u nhô ra.

Mồ hôi lạnh túa đầy lưng, bàn tay lần mò lên cổ siết chặt mặt dây chuyền, tay còn lại vùi sâu vào bộ lông ấm áp của con mèo mướp để tìm chút an ủi.

Vượt qua rừng cây kinh khủng, mọi thứ trở lại bình thường. Ví dụ như lúc này họ đang chạy ngang qua một cánh đồng hoa rực rỡ, bác tài lên tiếng:

- Khoảng tám phút nữa tới làng!

Anh Hào dừng nói, nhìn ra ngoài xem tình hình.

- Giới thiệu về làng nãy giờ đủ rồi, bây giờ anh có một vài điều muốn nói với các em.

Cất vẻ mặt cười tủm tỉm từ nãy đến giờ đi, thay vào đó là đôi mắt nghiêm túc đảo qua từng gương mặt non trẻ trên xe:

- Do đặc thù địa hình đồi núi hiểm trở. Xin các em và cô lưu ý không tự ý rời khỏi làng hay thám hiểm núi Chân Nhện. Nếu muốn thám hiểm, hoặc ngắm cảnh, vui lòng... - Anh khựng lại, lắc đầu – Thôi! Tốt nhất khỏi leo. Trên núi Chân Nhện không có gì vui đâu, anh đi rồi! Xung quanh làng Vồng cũng đủ địa điểm để chụp hình sống ảo sang xịn mịn rồi.

Anh Hào thay đổi thái độ quá đột ngột làm tụi sinh viên tò mò. Và đứa đầu tiên giơ tay lên mong chờ được anh giải đáp thắc mắc chính là thằng Khánh. Nó giơ tay thật dõng dạc, giọng nói cũng dõng dạc không kém:

- Tại sao không được vậy anh?!

Anh Hào đáp:

- Núi Chân Nhện nguy hiểm lắm, cũng không có khung cảnh gì đẹp để chụp hình đâu, anh đi riết anh chán mà. Bây giờ chúng ta học một vài từ đơn giản để chào đồng bào làng Vồng nhé.

Anh Hào tìm cách lái câu chuyện sang hướng khác, mọi người đều hiểu nhưng có một, à không, hai đứa không chịu. Con Yến và thằng Khánh đồng tâm hiệp lực năn nỉ anh hướng dẫn viên da ngăm nói cho bằng được lý do, lì lợm và phiền phức như những lúc tụi nó ngồi sau lưng Quang nói xấu ai đó, hoặc là chính cậu.

Đâu đó chừng hai phút, anh thở dài, giơ cờ trắng đầu hàng. Anh dựa vào thành ghế của Quang, buông thõng mic, nói đều đều:

- Làng Vồng...nó có gì đó lạ lắm... Cái làng này mới làm du lịch hai năm đổ lại đây thôi, cứ cách hai tháng anh lại dẫn một đoàn lên núi. Mười lần như một, lần nào cũng có khách du lịch được tìm thấy dưới chân núi trong tình trạng tim gan phèo phổi hoặc mất hoặc bị lôi ra ngoài...

Một vài đứa đã che miệng nôn khan, mặt mày mọi người tái mét.

- Anh không biết tại sao công ty cứ đều đặn hai tháng một lần tổ chức du lịch đến đây, anh cũng chỉ là người làm công thôi, công ty giao thì anh phải dẫn đoàn...nhưng anh mong các em đừng đạp lên vết xe cũ. Đừng lảng vảng gần mấy cái núi Chân Nhện nếu không có mặt anh, hoặc cô Nho.

Cổng làng đã hiện ngay trước mắt. Xe chạy qua cổng làng, lái vào trong một khoảng đất trống thật lớn đằng trước căn nhà sàn lớn. Bên ngoài đứng sẵn một nhóm khoảng mười đến hai mươi dân làng cả nam lẫn nữ. Bọn họ cười tươi tắn, đeo răng nanh lủng lẳng trên cổ, tóc hoặc lưng quần.

Anh Hào xuống xe, đặt chéo hai tay trước ngực, vỗ nhẹ hai cái vào vai, dõng dạc hô:

- Tê lạc cun!

Đây là nghi thức chào trang trọng chỉ được dùng trong những dịp đặc biệt mà anh Hào hướng dẫn cả bọn ban nãy. Anh nhấn mạnh rất nhiều về vị trí đặt tay, chào là tay trái ở dưới và tay phải ở trên, nếu làm ngược lại, nó sẽ biến thành lời chào tiễn biệt người chết.

Ông cụ đứng đầu chào lại anh bằng động tác y hệt:

- Tê lạc cun.

Giọng ông tràn đầy sức mạnh, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài có phần teo tóp vì tuổi già.

Hai người trò chuyện đôi ba câu bằng tiếng dân tộc, thỉnh thoảng lại cười phá lên. Lát sau, anh Hào chống tay lên thành cửa, thò đầu gọi:

- Xuống xe nào mấy đứa ơi! Già làng nói bữa tối sẵn sàng rồi.

Trong khi bác tài và vài thằng con trai to con cùng nhau lấy hành lý khỏi xe, anh Hào giới thiệu ông cụ với cả đoàn:

- Đây là Già làng T'LiRắk, là người đứng đầu Làng Vồng.

- Tê lạc cun.

Tụi sinh viên bắt chước anh Hào, để tay trái ở dưới và tay phải ở trên, đồng thanh hô lớn. Già làng cười, đáp lại y hệt. Vết nhăn nơi khóe mắt xô lên da đầu trọc lóc. Ông đưa tay vuốt chòm râu bạc phơ, xoăn tít được buộc gọn bằng chun vàng nom rất thỏa mãn.

Anh Hào chỉ chàng trai khoảng độ hai mươi lăm bên cạnh ông, giới thiệu tiếp:

- Còn đây là T'KắcRọt, hướng dẫn viên bản địa sẽ cùng đồng hành với đoàn chúng ta trong chuyến đi này.

Tuổi trẻ luôn tràn đầy năng lượng hơn tuổi xế chiều. Ngay khi vừa được nhắc tên, anh ta đã cười tươi như bông hoa mới được tưới nước, giới thiệu rành rọt bằng tiếng Kinh:

- T' là T'KắcRọt. Năm nay hai mươi tuổi, vẫn còn độc thân nên nếu có cô gái nào trót yêu quý ngôi làng này, muốn ở lại thì hãy nghĩ đến T' nhé!

Thì ra anh ta chỉ mới hai mươi tuổi, có lẽ nắng gió và điều kiện sinh hoạt khắc nghiệt trên núi khiến anh ta già hơn tuổi thật của mình.

Người Tò Lung không xưng "tôi" hay gọi người khác bằng "cô", "chú", "anh", "chị" như dưới xuôi. Họ gọi nhau bằng T' – dành cho nam, và L' dành cho nữ. Cũng vì vậy nên tên của người Tò Lung cũng vô cùng đơn giản khi tiền tố T' hoặc L' "+" tên. Ví dụ T'KắcRọt sẽ là chàng trai Tò Lung tên Kắc Rọt.

T'KắcRọt dẫn đầu đoàn người đi dọc con đường đất được cán phẳng giữa mấy căn nhà tranh to to nhỏ nhỏ. Vừa đi, anh ta vừa giới thiệu mọi thứ trong làng. Ví dụ miếng thịt treo trước hiên nhà của căn nhà kia được ướp và treo từ khi nào, chẳng hạn như mấy con gà con heo dưới sàn nhà nhà họ sẽ được thịt vào dịp nào, và ti tỉ thứ khác. Tụi sinh viên kéo vali theo sau, thích thú lắng nghe từng chữ anh ta nói trong khi dáo dác nhìn theo đầu ngón tay của anh ta.

- Á!

Con Yến đầu hàng bỗng ré lên, ôm bụng, cúi gập người. T'KắcRọt đang liên thiên quay phắt về bên trái, giận dữ hét lên bằng tiếng dân tộc:

- L' làm cái gì vậy!

Một con bé lùn xủn đâu đó bảy tám tuổi nghênh đôi má bầu bĩnh, trợn trừng hai con mắt lúng liếng to tròn nhìn đoàn người rồng rắn trên con đường làng rộng thênh thang. Hai bím tóc xinh xắn đáp hai bên vai cũng không kéo lại được hảo cảm của đám sinh viên khi thấy con nhỏ chống nạnh, phồng má, thè lưỡi trêu tức cả đám rồi bỏ chạy mất hút.

Con Yến còng lưng như tôm, tay ôm chặt bụng, mặt nhăn dúm dó vì đau. Thằng Khánh và thằng Dũng xum xoe bên cạnh hỏi thăm ân cần, Thảo cũng đi lại xem nó có bị làm sao không. Phần còn lại của lớp, nhất là anh Hào thở dài thườn thượt và cô Nho không được mấy vui vẻ nhìn T'KắcRọt, chờ đợi một lời giải thích thỏa đáng bay ra khỏi cái miệng tía lia nãy giờ kia.

Anh ta gãi đầu, ngượng ngùng giải thích:

- Đó là L'HukRa. L' không thích người ngoài lắm, hễ có khách thăm làng lại bày đủ trò quậy phá. – Thấy chân mày cô Nho sắp kẹp chết một con ruồi, anh ta vội nói thêm – Mọi người yên tâm! Lát nữa T' sẽ méc Già làng phạt L' thật nặng!

Sau đó anh ta lẩm bẩm:

- Kỳ lạ, Già làng dặn T'LayRi và L'NungI nhốt L'HukRa trong nhà rồi mà, sao L' trốn ra được?

Gọi là lẩm bẩm nhưng đa số mọi người đều nghe được, dù sao không gian xung quanh rất vắng. Dân làng đang tập trung tại cái sân lớn hồi nãy để chuẩn bị tiệc tối nay. Ngoại trừ mấy con gà, con heo thỉnh thoảng thi ca một hai tiếng ra thì khu vực này chẳng có lấy một tiếng động.

T'KắcRọt lôi đâu đó ra cái ghế mây, Thảo dìu con Yến ngồi xuống.

- Yến có sao không?

Con Yến nhăn mặt, thều thào như người hấp hối:

- Không...không sao!

Thằng Khánh hét lên tức thì bằng cái giọng chóe chua loét:

- Bà đừng có xạo! Run lẩy bẩy mà kêu không sao!

Đám sinh viên xúm lại vây quanh con Yến, đoàn người tạm nghỉ một lát. Quang bế Gạch trên tay, đi lại tựa lưng vào cái cột chống nhà của căn nhà sàn cách đó hai phút đi bộ. Cậu có chuyện muốn thảo luận với con Gạch.

- Gạch, chị có –

Vút! Bốp!

Quang nghiêng đầu sang trái theo bản năng, may mắn thoát được viên đá cỡ một lóng tay lao vun vút tới. Viên đá đập vào cái cột, rớt xuống đất. Cậu quay đầu, đúng lúc thấy một làn váy đỏ y hệt cái con nhỏ L'HukRa biến mất sau cái cột cách đó hai mươi bước chân.

Láo toét.

Cậu nhìn theo làn váy biến mất sau mấy cái cột, ít nhất nó còn biết khôn bỏ chạy khi biết địch mạnh hơn mình. Quang không chấp tụi nít ranh này, thậm chí còn gặp tụi nó nhẵn cả mặt. Lớp võ cậu dạy toàn mấy đứa từ năm tới mười bốn tuổi, có đứa đáng yêu cũng có đứa quậy phá. Đối phó với tụi nó chỉ cần vài chiêu thôi, nhưng cậu không muốn xài với con bé, mong là đừng gặp lại nữa.

- Nó không có ý xấu đâu.

Gạch thủ thỉ bên tai. Chị nằm vắt vẻo trên vai Quang, nhìn về hướng con nhỏ bỏ chạy.

- Em không quan tâm chuyện nó có cố ý hay không. Chị có cảm thấy nơi này bất bình thường không?

Gạch gật đầu, nói:

- Đường vào làng có gì đó rất kì lạ...ta không thể xác định rõ ràng...nơi này cũng vậy...mùi yêu cứ lảng vảng đâu đó. Mùi nhạt nhưng đậm, lúc tưởng bắt được thì vụt mất....

- Em cảm thấy bất an khi nhìn về ngọn núi đằng kia.

Quang hất nhẹ đầu về ngọn núi âm u cách đó xa xa. Theo như T'KắcRọt giới thiệu thì đó là núi Chân Nhện Số Tám, chuyện còn kinh khủng hơn khi căn nhà sàn bọn họ ở sẽ dựa lưng vào cái núi đó.

Con mèo mướp nhìn theo Quang, mũi đỏ hít nhẹ, buông một câu:

- Tuyệt đối đừng lảng vảng gần cái núi đó.

Quang gật đầu, nghe Gạch bồi thêm:

- Những ngày sắp tới tuyệt đối không được cách ta quá xa.

Quang gật đầu, bỗng hỏi:

- Chị nghĩ sao về lời ông thầy nói hồi nãy?

- Hả?

Quang lặp lại y nguyên từng câu từng chữ của ông thầy. Con mèo mướp nghe rõ rồi, mồn một ấy chứ, và có dấu hiệu đảo mắt tìm cách đánh trống lảng.

- Em cứ nghĩ chúng ta là gia đình.

- Thì sao?

- Gia đình sẽ không giấu giếm nhau điều gì.

Gạch ú ớ không nói thêm được từ gì nữa.

Thở dài, cậu nói:

- Em sẽ không ép chị. Mong chị hiểu rằng em chưa bao giờ thích ở thế bị động.

Quang biết thừa Gạch, hay chính xác là gia đình đang giấu giếm một điều to lớn có liên quan đến cậu. Nhưng cậu lựa chọn không hỏi, không nhắc tới, không quan tâm hay cố đào sâu tìm hiểu. Mẹ đã dặn rồi.

- Ta cũng muốn nói, nhưng ta không thể. Ta đã hứa sẽ không tự ý tiết lộ nó cho mi, ít nhất tới khi mi tròn hai mươi tuổi.

Đây là lần thứ hai cậu nghe con mèo mướp nhắc đến chuyện này. Bất đắc dĩ hóa thành thực thể, tràn khỏi lời nói đổ ra mặt đất. Quang nhìn xa xăm, hỏi bâng quơ:

- Bộ Yêu không thể thất hứa được hả.

Gạch lắc đầu, đáp:

- Yêu, ma, quỷ hay quái đều không thể thất hứa. Trời đánh chết.

Không gian chìm vào im lặng, mãi đến khi Thảo vẫy tay, gọi Quang:

- Quang ơi! Đi tiếp thôi! Yến bớt đau rồi nè.

- Mình tới ngay!

Đoàn người lại rồng rắn thêm dăm ba phút nữa cũng đến nơi. Căn nhà sàn được sắp xếp làm chỗ nghỉ lại rất lớn, gần như chỉ nhỏ hơn căn ngay cái sân hồi nãy chút thôi. Mái nhà lợp cỏ nhọn hoắt, cao vút. Vách và sàn thì làm từ tre, nứa đan thủ công. Căn nhà được dựng cách mặt đất đâu đó hai mét, bên dưới sàn được tận dụng để phơi đồ, làm nhà vệ sinh. Bước lên cầu thang đẽo từ thân cây sẽ gặp một cái "chiếu tới" làm từ gỗ rất rộng. Đi hết cái "chiếu tới", bước qua một bậc thềm nữa mới có thể vào trong nhà.

Bọn con trai không ai nhắc ai, lọc tọc chia nhóm vận chuyển hành lý lên "chiếu tới". Tụi nó chia thành ba tốp, tốp đứng mặt đất giơ hành lý lên, tốp đứng trên chiếu tới lấy hành lý, tốp mang hành lý từ trong chiếu tới vào nhà.

Nhà có hai gian, ở giữa có cái vách ngăn cũng bằng tre hay nứa. Trong góc xếp gọn mấy chục cái mùng mền chiếu gối thơm nức mũi mùi nắng.

- Các bạn nam ngủ gian ngoài, các bạn nữ ngủ gian trong nhé! Mấy em có một tiếng sửa soạn, sau đó mình sẽ tiến hành tham gia tiệc nướng cùng đồng bào miền núi. Nhanh nhẹn lên nha!

Anh Hào bỏ balo xuống sàn, thông báo lịch trình.

Cả đám tản ra, Quang chọn một góc, ngồi xuống ôm vali nghỉ ngơi. Từ nãy đến giờ cảm giác khó chịu cứ hành hạ cậu mãi, tới bây giờ mới thoải mái hơn, có lẽ khuất mắt ngọn núi đó thì mọi thứ sẽ ổn.

Cậu ngồi im một góc, tách biệt hoàn toàn với bầu không khí náo nhiệt, ồn ào trong căn nhà.

Mệt quá, muốn ngủ.

Bữa tối trôi qua nhanh như cơn gió, hoặc do Quang không có tâm trạng hưởng thụ lắm nên cảm thấy như vậy. Dân làng thiết đãi đoàn du khách bằng những lạng thịt tươi mọng nhất. Lửa trại, lửa nướng thịt sáng rực cả mảnh đồi. Hương thơm thịt nướng hòa cùng khói bốc nghi ngút lên cao. Các T', L' xúng xính quần áo xinh đẹp nhảy múa, hát ca tưng bừng bên đống lửa trại. Khi những vò rượu ngọt nhẹ nhàng thấy đáy cũng là lúc tiệc tàn.

Tối, trong căn nhà sàn vẫn sáng trưng. Tụi con trai, con gái tụ lại quanh cái chiếu trải chính giữa gian ngoài đánh Tiến Lên. Cô Nho và anh Hào kéo nhau ra một góc nói chuyện to nhỏ.

- Đôi heo!

- Tứ quý Mười. Ai bắt không? Không đúng không? Đôi ba, tao...

- Mày đứa đó! Tứ quý Đầm! Heo chuồng, về!

- Má nó!

Tiếng đập bài chan chát cùng với tiếng chửi thề khe khẽ lần lượt vang lên trong không gian nhộn nhịp. Quang ngồi cách xa sòng bài, tít tận trong góc. Cậu giơ cao điện thoại cố bắt sóng để lướt mạng một chút. Con mèo mướp thì đực mặt ra, hồn thả lơ lửng đâu đó chả ai biết.

Không! Bắt! Được! Vạch! Nào! Làng du lịch mà sao sóng yếu dữ!

Quang kéo cái ba lô mèo ra làm gối, nằm dài xuống sàn, đành phải xem tạm mấy video ngoại tuyến cậu tải từ nhà.

- Ủa?

Quang lắc balo, bên trong vọng ra tiếng bồm bộp. Cái gì trong này vậy cà?

Đặt điện thoại sang một bên, cậu thọt tay vào trong ba lô, lôi cái vật bên trong ra.

Một con dao găm!

Quang nhét nó vào lại nhanh như chớp. Tại sao con dao anh Phong dúi cho cậu trên tàu lại ở trong ba lô mèo? Cậu trả anh rồi mà?! Nằm dài ra sàn, áp mặt vào bụng con mèo mướp, Quang hỏi nhỏ:

- Con dao đâu ra đây?

Thả hồn đi chơi nhưng khi có người tiếp cận vẫn phản ứng lại rất nhanh. Cơ thể con mèo căng cứng khi hơi thở đầu tiên của Quang đậu lên sợi lông, sau đó thả lỏng vì nhận ra kẻ tiếp cận mình là ai. Không mất quá nhiều thời gian để Gạch biết ý Quang. Chị quay đầu, dụi mũi vào tóc cậu, thầm thì đáp:

- Phong nhét vào trong lúc mi chụp X-quang. Cậu ta bảo giữ phòng thân.

- Sao giờ chị mới nói cho em biết?

Quang trách.

- Tại quên. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro