Phần 1 : Ấn Tượng Về Cái Nhìn Đầu

" Cô nghĩ mình là ai, đồ xú nha đầu "

Cô uể oải nằm trên giường, vươn tay chạm vào điện thoại, đôi mắt cú mèo nheo nheo. Đã 6g30p sáng...Cô bật dậy tay sờ xoạng gáy, chân chầm chậm bước vào nhà vệ sinh...Cô dùng thỏi son Mac Lipstick tô đậm cho đôi môi mỏng, cô búi tóc cao lên để lộ xương quai xanh và cái cổ thon dài.

" Diệu Thiên Mộc, nhanh lên nào, cậu định ngủ trong nhà vệ sinh a~~" - Mặc Nhiên lên tiếng

"Bình tĩnh " Cô vơ lấy cái áo thun trắng và áo sơ-mi caro đỏ cùng chiếc quần jean dài rách te-tua để lộ làn da trắng hồng ấy. Cô bước xuống lầu thì thấy bộ mặt đáng yêu của đứa bạn thân của cô đang phúng phíu giận hờn

"Cậu làm tớ giận rồi đền đi" - Mặc Nhiên lườm

"Nhanh đi thôi, nay tớ bao ăn sáng" Mặt cô vẫn vậy uể oải như không có sức sống. Weibo của cô có tin mới, cô bấm xem , đáy mắt cô có chút thẫn thờ xen lẫn nét buồn nhẹ. Mặc Nhiên đang vui bỗng khựng lại, giật lấy điện thoại của cô thì thấy Từ Hải -bạn trai hiện tại của Thiên Mộc nhắn "Anh xin lỗi em, chúng mình chia tay đi. Anh thích Hoa Như rồi, cô ấy ngỏ lời với anh, sau đó anh cũng cảm thấy mình đã yêu cô ấy, không phải vì em không tốt chỉ là anh yêu cô ấy hơn thôi, chúc em sống tốt, có thể làm bạn bè không ? - Từ Hải"

Thiên Mộc nhanh chóng lấy lại cảm xúc ban đầu, cô nhanh tay gửi 1 câu ngắn gọn "Ừ,có thể" rồi mỉm cười nắm tay Mặc Nhiên gọi taxi đến trường Đại Học Ngũ Trinh. Mặc Nhiên trả tiền xe, cô vốn thừa biết tâm trạng hiện tại của Thiên Mộc không tốt nên cô đành im lặng.

Trong đầu Thiên Mộc toàn u ám, cô không nhìn đường đi, vẫn cắm mặt vào dưới đất đi. Cô không biết rằng trước cô là anh ấy - Hạ Quân Phàm người được trường Ngũ Trinh phong làm Soái Ca trong mơ của bao nhiêu cô gái.

"Rầm" Cô đâm đầu vào anh

"ANH/CÔ CÓ MẮT NHÌN ĐƯỜNG KHÔNG VẬY HẢ, ANH/CÔ BỊ MÙ À" 2 người đồng thanh hét lên. Mặc Nhiên thẫn thờ vài giây, rồi vội đỡ Thiên Mộc lên, đôi gò má ửng hồng lên, hàm răng trắng cắn đôi môi nhỏ nhắn, tay bám chặt vào áo của Diệu Thiên Mộc. Cô thấy bạn mình như vậy, liền nói

"Không lẽ cậu thích cái người vô duyên này à???" - Cô dùng giọng nhỏ hết mức, nhưng Hạ Quân Phàm vẫn nghe, anh im lặng, đôi môi khẽ nhếch lên

" Anh ấy là Soái ...can...Soái Ca của trường mình đấy, đ...đẹp trai quá" Mặc Nhiên cúi đầu, khẽ đáp

"Haha, Cái tên này có gì hay ho đâu, đã thế làm người khác ngã mà không xin lỗi" Cô nhẹ nhàng đáp lại.

Anh nghe hết những gì 2 người đang nói, bỗng đôi mắt trở nên khiêu khích, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tay anh đặt trên cằm cô, khẽ nâng lên, nhíu mày nói

"Cô nghĩ mình là ai, đồ xú nha đầu" Anh buông tay xuống, bước nhanh đi, để lại không khí đầy ngột ngạt. Tim cô trở nên loạn nhịp, hét lớn

" Cái gì là xú nha đầu hả, ngon thì lại đây 1-1 , này anh kia có nghe tôi nói không, Hạn Quần Pham à Hạ Quân Phàm kia, cái tên đáng ghét" Cô thở dài, Mặc Nhiên cầm tay cô liếc mắt nhìn phía sau. Cô quay đầu nhìn, đập vào mắt cô là Từ Hải cùng Hoa Như tay trong tay, Hoa Như khẽ nép đầu vô lòng anh. Từ Hãi cười hài lòng, bỗng ánh mắt 2 người chạm nhau. Trong phút chốc cứ như cả  thế giới ngừng quay, Từ Hải cúi đầu, nhé tránh ánh nhìn của Diệu Thiên Mộc, anh hỏi

" Sống tốt không, bạn học Diệu Thiên Mộc"

" bạn học Diệu Thiên Mộc " như ngàn nhát dao đang đâm vào cô . Cô mỉm cười, kìm nén cảm xúc , khó khăn lắm cô mới nói được chữ "Ừ vẫn tốt". 2 bên im bặt, Hoa Như nãy giờ im lặng quan sát Diệu Thiên Mộc từ đầu đến chân, cô chua ngoa cất giọng ngọt ngào xen lẫn đếm xỉa

"A, cô là Thiên Mộc à" tay Hoa Như ôm lấy cánh tay Từ Hải, đầu dụi vào cánh tay săn chắc của anh "Chia tay với anh ấy rồi, trông cô xinh xắn thế này chắc phải quen được anh nào rồi chứ nhỉ?" Thiên Mộc nghẹn cứng họng, lời nói của Hoa Như giống như là đang tạt 1 xô nước lạnh lên người cô vậy, cô ấp a ấp úng

"Tôi ...tôi.. Rengggg" May mắn sao tiếng chuông vào lớp học đã cứu lấy cô. Hoa Như không chần chừ lên tiếng "Tiếc thật chưa nghe câu trả lời của cô đã hết giờ rồi...Thôi thì hẹn cô vào giờ ra chơi nhé, chúng tôi đi đây, tạm biệt cô " Hoa Như cười mỉm, ánh mắt hiện ẩn 1 tia thù hằn, ghen ghét. Thiên Mộc nắm chặt bàn tay, dùng sức bấm móng tay vào da thịt, cô nặn ra 1 nụ cười cực kì khó coi

"Ừ , hẹn gặp lại" Sau đó cùng Mặc Nhiên lên lớp. Cô không tài nào học được, cô nằm gục trên bàn, Mặc Nhiên ngồi cách cô 1 bàn, Mặc Nhiên quay lại, khẽ ra kí hiệu bằng miệng

"Này, ổn không đấy"

"Ổn , ổn lắm, đừng lo cho tớ, tớ chỉ hơi mệt chút thôi" Cô vừa nói tức thì, đứng phắt dậy xin giáo viên ra phòng y tế nằm. Cô không ổn, cũng không mệt, cô muốn tới 1 chỗ yên tĩnh để xua tan nỗi buồn trong lòng. Cô chạy ra vườn của trường, dựa lưng vào 1 góc cây, gục đầu vào đầu gối

"Này, cô đang làm cái gì vậy" Trên cây có 1 vóc dáng to lớn, mái tóc bồng bềnh cùng đôi môi mỏng, lông mày khẽ nhíu lại, giọng nói nam tính đầy quen thuộc lại cất lên " Không lẽ cô trốn học để ra đây ngủ à" Hạ Quân Phàm nhìn cô. Cô hiện tại không còn chút kìm nén nỗi buồn trong lòng, cô muốn khóc nhưng cô phải kiềm chế lại bản thân, cô lắc đầu, môi mím lại. Hạ Quân Phàm đang ngồi trên cây nhảy xuống trước mặt cô, ngồi xổm nhìn cô.

"Này" - Anh hỏi

"Gì"

"Sao lại trốn học"

"Tôi thích đấy, anh cũng vậy..c...còn gì" Mắt cô ửng đỏ, cô mím môi, cúi đầu nhìn phía chân trời. Anh im lặng, anh thấy biểu cảm của cô thật khó coi, nhếch môi hỏi....








#Pu :  cho mình cái Nhận Xét đi mấy bạn :]] Mình sẽ cố gắng ra Phần 2 nhanh hết mức có thể. Hãy ủng hộ nhiệt tình cho Pu & Sâu .Để Sâu và mình (Pu) ra nhiều tác phẩm mới nhé :]] sẽ có thể loại mới trong tuần sau đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro