☆, [MỘT] 04

, [MỘT] 04

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Quán trà không lớn rải rác trưng bày năm bàn, bốn cái dựa vào tường, một cái ở giữa, lúc nhìn thấy cái bàn ở giữa kia mày Tùy Âm nhíu lại, lại không rõ tại sao mình phải nhíu mày.

"Nơi này rất tinh xảo." Thu Liên nhỏ giọng nói.

"Duy Lăng còn có tiệm nhỏ như vậy?" Đông Tương cũng là lần đầu biết.

Tùy Âm cười mà không nói.

Nơi thang lầu truyền đến tiếng bước chân.

"Khách quý nghênh môn, không có tiếp đón từ xa." Thanh âm thanh thúy, giống như mảnh ngọc chạm vào nhau, chủ tớ ba người cùng lúc nhìn lại hướng nơi thang lầu, áo choàng tay rộng màu lục lam nhạt, giày mây màu tuyết, đai lưng hoa văn thổ cẩm màu xanh nhạt, tóc dài màu tím đậm dùng dây cột tóc màu vàng khảm châu đỏ buộc lại, trong mắt dài nhỏ, một đôi mắt màu tím đậm, tựa như quả nho chín muồi lúc thu, môi mỏng đỏ sẫm khẽ cong, để cho người ta cảm thấy người này rất bạc tình, người đàn ông phía sau cậu một tay nâng khay trà một thước rưỡi, một áo chùng từ đỏ biến đen, con ngươi sao mày kiếm, gương mặt rõ ràng rất sắc bén, lại để cho người ta cảm thấy dịu dàng như nước, cảm giác thật thoải mái, hơi hơi cười, như nước trà ấm áp, vẫn luôn chảy vào trong lòng.

Hai đại nha hoàn trẻ tuổi không khỏi đỏ mặt, lại vẫn là không nhịn được đi nhìn lén người nọ, trong lòng ảo tưởng nho nhỏ, người này nếu có thể trở thành phu quân của mình thật là tốt biết bao!

"Đừng nhìn, hắn có chủ." Tùy Âm nhàn nhạt mở miệng, hai đại nha hoàn khuôn mặt lúng túng, các nàng cho rằng là Tùy Âm chọn trúng đối phương.

"Nha hoàn của cô nương rất có ý tứ." Long Ngọc cười khẽ, trong mắt hiện ra lãnh ngạo.

"Công tử thứ lỗi, hai nha đầu này chưa thấy qua việc đời." Tùy Âm khẽ thi lễ, "Hai vị xứng đôi như vậy, sao là người khác có thể chen chân."

"Lời này, ta thích nghe." Long Ngọc tựa như trẻ con vậy, nụ cười tức khắc hiện lên ở trên mặt.

Hai đại nha hoàn sửng sốt, không có nghĩ đến hai người đàn ông này là một đôi!

"Thân ái, ngồi xuống lại nói, đứng không mệt sao?" Nhã Diệc cười hỏi, vung tay lên một thanh ghế bành trải đệm nhung dày xuất hiện ở trước bàn trà ở giữa.

Hai đại nha hoàn nhìn cái ghế đột nhiên bay tới này kinh sợ, các nàng vẫn luôn ở nội viện Vương gia, nghe qua việc kỳ nhân dị sự, lại là lần đầu tiên thấy.

Tùy Âm liếc nhìn đệm nhung dày màu trắng kia, phía trên hiện lên sáng bóng màu lục lam nhạt, nàng nhớ kỹ từng nghe cái đạo nhân nói qua, ở chỗ trời đất tương giao có một mảnh cánh rừng, bên trong cư trú một loại linh thực thú, chỉ có cỡ nắm tay người phụ nữ, động tác rất bén nhạy, chết mọc rễ, vào nước hóa cá, vào trời biến yến, loại linh thực thú này lông trên người rất mềm mại, đông ấm hạ mát, phải có pháp thuật đặc biệt mới có thể đạt được, giống như người tu chân, dưới cơ duyên xảo hợp có thể được một con hai con thì rất tốt, coi như là đại năng nhiều nhất cũng chính là một đôi bao cổ tay.

Mà bây giờ nàng thấy Long Ngọc mang thứ khó có được như thế làm đệm, là không phải nói rõ, cậu hoặc là người đàn ông bên cạnh cậu đây, vô cùng lợi hại?

Long Ngọc ngồi ở ghế thái sư, nghiêng ngả ở trên tay vịn, rõ ràng một động tác rất đơn giản, để cho cậu làm yêu mị vô cùng, để cho hai đại nha hoàn đỏ mặt, rõ ràng là một người đàn ông to lớn, yêu nghiệt xinh đẹp kia còn chưa tính, một động tác còn yêu mị như vậy, để cho phụ nữ thiên hạ còn sống thế nào?

Nói thật, Long Ngọc lớn lên cũng không ẻo lả, trái lại có một loại khí khái anh hùng của đàn ông, lại giữa giơ tay nhấc chân lộ ra một cỗ hương vị câu người, để cho người ta mắt lom lom.

Tùy Âm không có chú ý tới tâm tư của hai người, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không có chú ý, Nhã Diệc ngẩng đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai đại nha hoàn, hai người run lên, cúi đầu.

Ánh mắt của người nọ thật đáng sợ! Rõ ràng lớn lên dịu dàng như vậy, ánh mắt lại lạnh dọa người!

"Cô nương mời dùng trà." Long Ngọc theo tay vung lên, ấm trà bay trên không trung, rót đầy một ly trà.

"Đây là tử phong sau cơn mưa? Thơm quá!" Ánh mắt nàng sáng sáng của ôm ly trà, hít sâu một hơi.

Trà tử phong này rất phổ biến không khó có được, nhưng sau cơn mưa này thì không dễ làm, phải lúc có mưa phùn hái ngắt chồi non, xào chế, niêm phong cất vào kho cần thiết ở trong nửa canh giờ hoàn thành, bằng không thì chồi non mang mưa móc thì sẽ thối rữa, có thể sử dụng công nghệ như vậy cũng không có nhiều người, cho nên rất khó được.

"Cô nương nếu là yêu thích, ta đây còn có chút, đưa đưa cô nương." Long Ngọc khẽ nói.

"À! Được nha!" Nàng đến là đáp ứng sảng khoái, sau khi đáp ứng, có chút ngượng ngùng, "Còn chưa thỉnh giáo tên huý của công tử."

"Ta họ Long, một chữ độc nhất một từ Ngọc." Long Ngọc mỉm cười nói, con mắt liếc mắt nhìn Nhã Diệc, "Đây là người đàn ông nhà ta, Âm Nhã Diệc." Nhã Diệc cười khẽ.

"Long công tử, Âm công tử." Nàng kêu một tiếng, vùng xung quanh lông mày của Long Ngọc lại nhíu lại, nàng không rõ nguyên do, "Làm sao?" Nàng nói sai cái gì sao?

"Không." Long Ngọc nở nụ cười xuống, nâng chung trà lên, "Có rất ít người xưng hô ta như thế."

"Như vậy, người khác là làm sao xưng hô công tử?" Nàng có chút ngạc nhiên hỏi.

"Ngọc thiếu." Nhã Diệc nhàn nhạt mở miệng, mắt cười nhìn cậu, "Thiếu chủ."

"Hoặc là, "Mắt Long Ngọc âm u sâu nặng, tay siết chặt ly trà, có lẽ không phải là nó vật phi phàm, sợ rằng lúc này đã hóa thành bụi phấn, "Cửu công tử." Tay Nhã Diệc cầm ở trên tay cậu, cậu mới thu liễm tức giận trong lòng, cười với Nhã Diệc, vỗ vỗ tay đối phương, biểu thị bản thân mình không có việc gì.

Tùy Âm cũng coi như phải lên khéo léo, vừa thấy cậu vẻ mặt không đúng, cười cười, "Ta đến là cảm thấy Ngọc thiếu tương đối thoả đáng, ta xưng công tử là Ngọc thiếu tốt rồi."

"Có thể." Long Ngọc rất hài lòng gật đầu, "Cô nương cảm thấy trà này làm sao?" Tùy Âm hỏi tên cậu, cậu lại không có hỏi nàng, vẫn như cũ xưng nàng là cô nương, để cho hai đại nha hoàn hơi hơi nhíu mày lại, nhưng chính chủ đều không thèm để ý, các nàng cũng khó mà nói cái gì.

"Vô cùng tốt." Nàng khen.

"Cô nương cũng biết, trà ngon phối nước tốt, phối bộ đồ trà tốt mới có thể pha ra trà tốt, bằng không thì coi như là cao thủ trà đạo cũng là thật là khó không bột đố gột nên hồ." Long Ngọc mắt cười nhìn nàng.

"Ý tứ của Ngọc thiếu là?" Nàng không giải thích được.

"Cô nương cũng biết vì sao gả cưới muốn môn đăng hộ đối?" Cậu mắt cong cong rất là đẹp mắt.

"Huy hoàng cửa nhà?" Nàng suy đoán, bởi vì nàng thực sự không rõ lắm.

"Có lẽ chỉ có quan hệ như thế." Long Ngọc uống một ngụm trà trong tay, "Nhưng càng nhiều hơn chính là bởi vì, người khác biệt, xuất thân khác biệt, nhận thức từ nhỏ khác biệt, cảm giác khác biệt, theo đuổi khác biệt, chỉ có hai người giống nhau, mới có thể hiểu, mới có thể xứng đôi, mới có khả năng phát triển, tự nhiên sẽ hạnh phúc."

"Như vậy Ngọc thiếu, ngươi và Nhã thiếu, nhưng giống nhau?" Nàng nhẹ giọng hỏi, ánh mắt chạy ở giữa hai người.

"Ta rất hạnh phúc." Long Ngọc nhìn về phía Nhã Diệc nở nụ cười, "Chúng ta môn đăng hộ đối (giết chóc với Minh vương)."

"Ừm, giữa chúng ta xứng đôi nhất." Ngón tay Nhã Diệc cong tóc liễu của cậu lên, ở trong tay vuốt ve, tay tự nhiên khoát lên trên vai cậu.

"Như vậy, Ngọc thiếu cảm thấy ta và người nào xứng đôi vừa lứa?" Nàng to gan hỏi, hai đại nha hoàn sợ hết hồn.

"Cô nương, chỉ phải nhớ kỹ, thoạt nhìn tốt cũng không nhất định thật sự tốt." Long Ngọc đặt ly trà vào trên bàn, "Thoạt nhìn không tốt, môn đăng hộ đối liền là tốt nhất."

Tùy Âm nhíu mày, phút chốc buông ra, "Cảm ơn Ngọc thiếu." Đứng dậy hành lễ, "Xin từ biệt." Mang nha hoàn rời khỏi.

Môi Long Ngọc cong lên ý cười, mới vừa còn là một bộ công tử tuấn tú, hiện tại lại yêu nghiệt vô cùng chống cánh tay ở trên vai Nhã Diệc, mặt cách mặt anh rất gần, gần như có thể dán lên, "Nhã, anh nói nàng đã hiểu sao?" Đầu lưỡi phác hoạ môi mình, hướng phía trước vươn ra một chút, đảo qua môi Nhã Diệc.

Nhã Diệc khẽ cười ở đầu lưỡi cậu khẽ cắn, ôm người đến ngực mình. "Nàng hiểu hay không có quan hệ gì với ta."

Dứt lời, hung hăng đem yêu tinh quyến rũ anh đây, gặm cắn nửa ngày, lúc này mới buông tay.

Long Ngọc vỗ nhẹ đầu vai anh, mắt thái độ kiêu kỳ trừng anh, "Nói việc đứng đắn với anh đó, anh quẹo cái gì!" Lời là nói như thế, lại yêu mị liếm môi, đầu ngón tay từ trên cổ Nhã Diệc khẽ lướt qua, như lông chim đảo qua, trên khóe môi chứa ý xuân, trên mặt hiện lên đỏ mặt, liếc mắt thái độ kiêu kỳ kia, cũng trở nên yêu mị lên.

Nhã Diệc nghe theo cười yếu ớt, trong tròng mắt màu xanh biếc, sóng dồn dập rực rỡ. Ôm chặt người trong lòng hơn, kéo cái ghế Long Ngọc trước đó từng ngồi qua, ngồi xuống thả người lên đùi, cười nói: "Thân ái, em xác định là thật tình muốn nói việc đứng đắn với ta sao?"

"Bằng không thì sao cơ?" Long Ngọc ngoẹo đầu, nhướng mày, ngón tay ở ngực anh vẽ vòng, "Không nói chuyện chính sự với anh, còn nói việc tư sao?" Đôi mắt màu tím đầy là ý cười, vừa nhìn thì biết không có muốn làm chuyện tốt, "Không biết tên trong Yên Tri lâu giận thành hình dáng ra sao?" Ý cười trên khóe môi cậu càng ngày càng diễm lệ, ngón tay trượt vào trong quần áo Nhã Diệc, vuốt ve lồng ngực anh, cảm giác được người kia hô hấp nặng thêm, trái tim xấu xa thu tay trở về.

Nhã Diệc bóp tay người ta, khó có được không có động tác, khóe môi cong lên độ cung nhàn nhạt, liếc nhìn đối diện."Thân ái muốn nhìn, dù sao vẫn sẽ thấy."

Long Ngọc cười yếu ớt, ở trên mặt anh hôn một cái, vung tay lên cửa chính đóng lại, ngón tay cậu câu lấy đai lưng của Nhã Diệc mang người lên lầu, một bộ dáng vẻ muốn làm của cậu, Nhã Diệc mắt cười đi theo, lên lầu thoải mái tựa vào trên giường, nhìn người trước mặt chủ động vì bản thân mình cởi quần áo, cười vươn tay, ôm người đến trong lòng, ngã vào trên giường, hôn lên.

Một phen mây mưa.

Trong Yên Tri lâu, Yên Dạ Ly giận dữ đập chậu thủy tinh nát bấy, ở trong tiệm đi tới đi lui, phiền não tới cực điểm, oán hận nghiến răng, nhìn chăm chú cửa chính đóng của quán trà Tùy Ý đối diện.

Ta muốn xem xem là người nào lại nhiều lần phá hư chuyện tốt của ta!

Nàng vung tay áo một cái thì hướng ngoài tiệm đi, Đàm ở lầu hai đột nhiên cảm giác được cái gì, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt của nàng, chặn đường nàng lại.

"Tránh ra!" Nàng không kiên nhẫn vẫy tay.

Hắn nắm tay vung vẫy của nàng, "Ngươi muốn chết sao?" Thanh âm bình thản không dao động, lại cứng ngắc để cho nàng rùng mình một cái.

"Ta, ta chỉ là muốn nhìn xem là người nào phá hư việc của ta." Dáng vẻ bệ vệ của nàng nhỏ rất nhiều, còn có một ít tủi thân như thế.

"Dạ Ly, ngươi biết, ngươi chỉ có lúc chạng vạng mới có thể ra ngoài, những thời gian khác ra ngoài, ngươi sẽ chết." Hắn kéo người đi hướng trong phòng, "Vô luận là người nào, là chuyện gì, đều so với mạng của ngươi quan trọng sao?" Hắn thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, thanh âm sắc bén lên vài phần, "Trả lời ta! Ngươi muốn chết sao?"

"Không... Không muốn." Nàng bị hù dọa mở miệng trả lời, trên đời này không có người sẽ muốn chết, sống sót lại khó cũng muốn sống sót.

"Chờ lúc chạng vạng đi cũng không muộn." Đàm thả nhẹ thanh âm nói.

"Chính là, chạng vạng đi quá nhanh, thời giờ của ta không đủ." Nàng cúi thấp đầu, bĩu môi.

"Còn có Dị Thần, hắn có thể đầu hôm ở bên ngoài. Để cho hắn đi." Ngón tay Đàm vỗ vỗ đầu nàng, "Dạ Ly, ngươi phải biết, ngươi... các ngươi còn sống không dễ dàng, đừng làm cho ta lo lắng."

"Ta biết." Nàng không có sức sống gì nói, tức giận ban nãy đến bình phục không ít.

Ngón tay Đàm tiếp tục xoa xoa đầu nàng, câu ra mỉm cười lạnh nhạt vô cùng, lạnh nhạt đến bản thân hắn đều không thể phát hiện.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro