Đưa

Bình yên đi nhé những chông chênh.
Kéo, ném, sang ngang những nỗi buồn.
Thẩy cho tan vỡ những giọt lệ,
Bình yên đi để nụ cười tuôn.

Đẩy tình yêu cũ cho người thương.
Đá, tuyết hay sao, chẳng biết buồn ?
Chỉ là ta nén yêu thương lại,
Để rồi thao thức những đêm sương.

Vỡ vỡ, đau đau, nhói tận lòng.
Khóc khóc, than vãn, có sao không ?
Chỉ là ta biết và trời biết.
Nói nói thêm buồn, lệ lại suôn.

Thôi tình yêu nhé, người thương nhé !
Cố để yêu - thương cũ trong người.
Đừng sầu, đừng muộn, đừng bi kỷ.
Đưa người thương mới, về mà thương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: