Tập 2: cuộc gặp gỡ định mệnh
Cơn mưa rào bất chợt đổ xuống, tắm mát thành phố trong một bầu không khí ẩm ướt. Trần Đăng Dương đang đi trên con phố vắng, sắc mặt anh nhợt nhạt, từng bước chân nặng nề. Một cuộc giao đấu ngắn ngủi với kẻ thù đã để lại cho anh những vết thương nghiêm trọng. Mặc dù bản thân Dương có thể chịu đựng cơn đau, nhưng sức lực anh dần kiệt quệ.
Cơn mưa lớn khiến không ai chú ý đến anh, nhưng trong bóng tối, một chiếc xe ô tô sang trọng bất ngờ dừng lại bên cạnh Dương. Cửa kính xe hạ xuống, và từ trong chiếc xe, một cậu trai bước ra với dáng vẻ đầy kiêu hãnh, ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi người anh.
Nguyễn Thanh Pháp.
Cậu nhìn Dương từ xa, phát hiện thấy gương mặt tái nhợt của anh, những vết máu loang lổ trên áo. Dù biết đây là kẻ thù của gia đình mình, nhưng trong lòng Pháp không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng. Cậu vội vàng bước đến, không chút do dự.
"Anh bị sao vậy?" Pháp lên tiếng, giọng khẽ nhưng đầy lo lắng.
Dương ngước lên, ánh mắt anh u tối, mệt mỏi. "Chỉ là một chút vết thương thôi. Tôi không cần sự giúp đỡ của cậu."
Pháp không trả lời ngay mà quan sát Dương một cách kỹ lưỡng. Cậu không tin lời nói của Dương, biết rằng anh đang che giấu sự đau đớn. Không để ý đến sự cự tuyệt, Pháp nhanh chóng dìu Dương về phía xe mình.
"Anh không thể đi được. Tôi không để anh chết ngoài đường." Pháp quyết đoán, giọng nói chắc nịch.
Dương cố gắng phản kháng, nhưng cơ thể anh yếu ớt không đủ sức để chống lại Pháp. Đúng lúc đó, một cơn chóng mặt ập đến, Dương buộc phải dựa vào vai Pháp để đứng vững. Trong khoảnh khắc đó, mùi hương quen thuộc của Pháp thoảng qua, khiến Dương cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng.
Pháp không nói gì thêm mà nhẹ nhàng đưa Dương lên xe. Đoạn đường về nhà Pháp trôi qua trong im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng động cơ xe rì rầm. Dương cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Pháp gần kề, nhưng tâm trí anh lại chẳng thể nào yên ổn. Anh không thể lý giải nổi cảm giác kỳ lạ này – sự lo lắng, sự quan tâm đến từ người mà anh phải coi là kẻ thù.
Khi về đến biệt thự Phạm gia, Pháp ngay lập tức gọi bác sĩ đến chăm sóc cho Dương. Cậu không để cho người đàn ông này phải chịu thêm bất kỳ cơn đau nào, dù trong lòng cậu vẫn luôn giữ kín sự giận dữ đối với gia đình Dương.
Pháp đưa Dương vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt anh xuống ghế. Trong lúc bác sĩ chuẩn bị dụng cụ, Pháp ngồi bên cạnh Dương, ánh mắt không rời khỏi anh. Một cảm giác không thể diễn tả được bùng lên trong lòng Pháp – đó không phải là cảm giác căm ghét mà là sự đồng cảm, một sự kết nối mà cậu không thể lý giải.
Dương ngước mắt nhìn Pháp, mặc dù đau đớn nhưng anh không muốn để Pháp thấy mình yếu đuối. "Cậu thật sự muốn giúp tôi à?" Anh hỏi, giọng mỉa mai nhưng có chút mệt mỏi.
Pháp không trả lời ngay, chỉ đơn giản là gạt một lọn tóc vương trên trán Dương. Động tác này bất ngờ và đầy dịu dàng, khiến Dương cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Anh không thể hiểu tại sao Pháp lại đối xử với anh như vậy, tại sao anh lại không nhìn anh như một kẻ thù, mà lại đối xử như một người bạn.
"Anh là kẻ thù của gia đình tôi, nhưng tôi không thể để anh chết." Pháp nói, giọng trầm thấp, không vội vã. "Tôi không thể để bất kỳ ai gặp nguy hiểm mà tôi có thể giúp."
Dương im lặng, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Pháp. Mặc dù anh biết rõ ràng rằng Pháp chỉ đang làm vậy vì gia đình, nhưng trong lòng anh lại không thể ngừng suy nghĩ về sự quan tâm lạ lùng đó. Anh không quen với việc nhận được sự giúp đỡ từ người khác, nhưng Pháp đã cho anh cảm giác an toàn mà anh chưa bao giờ cảm nhận được từ bất kỳ ai.
Bác sĩ đến và nhanh chóng chăm sóc cho Dương, làm dịu cơn đau của anh. Trong suốt quá trình, Pháp vẫn không rời mắt khỏi Dương, theo dõi từng động tác của bác sĩ, chăm chú như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Khi mọi việc xong xuôi, Dương cảm thấy mình đã đỡ hơn nhiều, mặc dù vết thương vẫn còn đau. Pháp đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi ra ngoài, cậu quay lại nhìn Dương một lần nữa.
"Đừng nghĩ rằng tôi làm điều này vì yêu quý anh," Pháp nói, nhưng ánh mắt cậu lại đầy phức tạp, chứa đựng những cảm xúc mà Dương không thể đoán được. "Nhưng lần sau, nếu anh gặp chuyện, tôi sẽ không ngần ngại giúp đỡ."
Dương không nói gì, chỉ nhìn theo bóng Pháp khi anh rời khỏi phòng. Những lời nói đó không làm anh cảm thấy yên tâm, nhưng lại khiến trái tim anh đập nhanh hơn. Anh không biết liệu sự giúp đỡ này có phải là một bước đi chiến lược của Pháp hay không, nhưng anh biết rằng cuộc gặp gỡ này chưa kết thúc, và mối quan hệ giữa họ sẽ còn rất nhiều điều
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro