Tập 23: Chiếc Chìa Khóa Vàng
Trong ánh sáng yếu ớt của hầm đá, Dương cầm chiếc chìa khóa vàng trên tay, ánh mắt ánh lên vẻ nghiêm trọng. Bên cạnh anh, Pháp vẫn chăm chú nhìn cuộn giấy cổ vừa được mở ra.
"Chữ gì đây, anh?" Pháp thắc mắc, ngón tay khẽ lướt qua những ký tự cổ.
Người đàn ông lạ bước tới, ánh mắt trầm ngâm. "Đây là ngôn ngữ của thế hệ đầu tiên trong gia tộc Nguyễn. Những dòng chữ này chỉ có thể được giải mã bằng chiếc chìa khóa và... người mang dòng máu chính thống."
Dương nhíu mày. "Ý ông là Pháp sẽ phải trực tiếp tham gia vào chuyện này?"
"Đúng vậy." Người đàn ông đáp, ánh mắt liếc qua Pháp với vẻ e dè. "Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa rằng cậu ấy sẽ trở thành mục tiêu chính của tất cả những kẻ săn đuổi Mật Mã Bóng Tối. Không chỉ riêng thế giới ngầm, mà cả những thế lực mà anh chưa từng nghĩ tới."
Trở về căn cứ, Dương lập tức tổ chức một cuộc họp kín với những thuộc hạ trung thành nhất.
"Từ giờ, Mật Mã Bóng Tối sẽ được giấu kín. Chỉ tôi và Pháp biết vị trí của nó," Dương tuyên bố. "Nếu bất kỳ ai trong tổ chức để lộ thông tin, tôi sẽ đích thân xử lý."
"Rõ, thưa anh!" thuộc hạ đồng thanh.
Pháp đứng bên cạnh, nhìn Dương với ánh mắt lo lắng. Cậu biết anh đang cố gắng bảo vệ cậu, nhưng điều này cũng khiến cậu cảm thấy mình đang trở thành gánh nặng.
Sau cuộc họp, Pháp kéo tay Dương, thì thầm: "Anh, em có thể tự bảo vệ mình. Anh không cần phải làm tất cả một mình đâu."
Dương quay sang, ánh mắt sắc bén nhưng đầy yêu thương. "Em nghĩ anh có thể để em đối mặt với chuyện này một mình sao? Nghe anh, chỉ cần em an toàn, mọi thứ khác để anh lo."
Tối hôm đó, khi mọi thứ tưởng như đã yên bình, một âm thanh lạ vang lên từ bên ngoài căn cứ.
"BÁO ĐỘNG! Có kẻ xâm nhập!"
Dương lập tức bật dậy, ra hiệu cho Pháp ở lại trong phòng. "Khóa cửa. Không được ra ngoài dù có chuyện gì xảy ra!"
"Anh!" Pháp gọi với theo, nhưng Dương đã lao ra ngoài.
Khi anh đến sân chính, cảnh tượng trước mắt khiến anh bất ngờ: một nhóm người lạ mặt, mặc đồ đen, đứng giữa ánh sáng đèn pha.
Kẻ dẫn đầu bước lên, một nụ cười nhếch mép trên môi. "Đăng Dương, nghe danh đã lâu. Hôm nay tao đến để lấy thứ thuộc về tao."
"Thứ gì?" Dương lạnh lùng đáp, đôi mắt đầy nguy hiểm.
Kẻ đó chỉ tay về phía căn phòng nơi Pháp đang ở. "Cậu trai của mày."
Bên trong phòng, Pháp nghe thấy những tiếng động lớn bên ngoài, lòng lo lắng không yên. Cậu biết Dương đang đối đầu với kẻ thù vì mình, nhưng cậu không thể chỉ ngồi yên.
Nhìn chiếc chìa khóa vàng trên tay, Pháp thở dài. "Nếu họ muốn thứ này, mình phải bảo vệ nó."
Pháp quyết định trốn khỏi phòng bằng lối cửa sổ, lặng lẽ đi về phía căn hầm nơi giấu cuộn giấy cổ.
Ở sân chính, trận chiến nảy lửa diễn ra. Dương không hề nao núng, từng cú đấm, từng phát súng của anh đều khiến kẻ thù phải lùi bước.
"Tao đã cảnh cáo rồi," Dương gầm lên, đạp ngã một tên cầm súng. "Đụng đến Pháp, tụi mày không có đường sống!"
Nhưng ngay lúc đó, một tên khác cười khẩy, giơ điện thoại lên. Trên màn hình là hình ảnh Pháp đang mở cửa căn hầm.
"Mày bảo vệ được nó bao lâu?"
Dương đông cứng trong giây lát, rồi ánh mắt anh bùng lên lửa giận. "Mày vừa tự ký bản án tử của mình."
Trong căn hầm, Pháp vừa kịp mở cuộn giấy cổ thì những bước chân vang lên sau lưng. Cậu quay lại, đối diện với một nhóm người lạ mặt.
"Cậu giỏi lắm," một trong số họ nói, giọng đầy mỉa mai. "Nhưng tiếc rằng, cậu không thể giữ được bí mật này."
Pháp lùi lại, ánh mắt kiên định. "Các người không thể lấy được nó đâu."
Ngay khi kẻ đó bước tới, một phát súng vang lên. Dương xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng, khẩu súng trong tay vẫn còn bốc khói.
"Không ai được phép chạm vào em ấy."
Trận chiến cuối cùng trong căn hầm diễn ra khốc liệt. Dương chiến đấu với tất cả sức mạnh, bảo vệ Pháp khỏi mọi nguy hiểm.
Khi tất cả kẻ thù bị hạ gục, anh quay lại, kéo Pháp vào lòng.
"Anh đến muộn rồi," Dương thì thầm, giọng tràn đầy áy náy.
Pháp lắc đầu, ôm chặt lấy anh. "Không đâu. Anh luôn đến đúng lúc."
Cầm chiếc chìa khóa và cuộn giấy trên tay, Dương nhìn Pháp, ánh mắt nghiêm nghị.
"Chúng ta không thể để thứ này ở đây nữa. Anh sẽ tìm một nơi mà không ai có thể tìm thấy."
Pháp mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự tin tưởng. "Em tin anh. Nhưng anh, hứa với em, đừng tự làm mình tổn thương nữa."
Dương gật đầu, khẽ hôn lên trán cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro