Tập 25: Lời Hứa Trong Ngọn Lửa
Khói và tiếng súng nổ vang vọng khắp căn cứ, nhưng Dương không hề nao núng. Anh đứng giữa sân, chỉ huy thuộc hạ chống trả từng đợt tấn công của kẻ thù.
Bọn chúng quá đông, và vũ khí chúng mang theo hiện đại hơn bất cứ thứ gì anh từng thấy. Những chiếc xe bọc thép đâm xuyên qua rào chắn, đám người lạ mặt mặc đồ đen xông vào với ánh mắt đầy sát khí.
Dương rút súng, hạ gục từng tên một với sự chính xác lạnh lùng. Trong khi đó, thuộc hạ của anh liên tục báo cáo về thiệt hại:
"Anh Dương, khu phía đông đã bị phá hủy! Chúng đang tiến tới phòng lưu trữ!"
Dương siết chặt khẩu súng, gằn giọng: "Không để bất kỳ ai chạm vào căn phòng đó! Bảo vệ bằng mọi giá!"
Trong khi Dương chiến đấu, Pháp cùng đội hộ tống chạy thoát qua lối bí mật. Nhưng cậu không ngừng ngoảnh lại, trái tim như bị bóp nghẹt khi nghĩ đến Dương đang ở giữa trận chiến.
"Anh ấy có an toàn không?" Pháp thì thầm, mắt rưng rưng.
Một thuộc hạ trấn an: "Anh Dương rất mạnh, cậu chủ. Ngài ấy sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cậu."
Pháp gật đầu, nhưng lòng vẫn trĩu nặng.
Quay lại căn cứ, trận chiến dường như bước vào giai đoạn quyết liệt nhất. Kẻ thù đã phá được cửa chính, lao tới phòng lưu trữ nơi chiếc chìa khóa vàng và cuộn giấy cổ được cất giữ.
Dương dẫn đầu nhóm thuộc hạ trung thành, trực tiếp đụng độ với kẻ địch. Đạn bay ngang, máu đổ, nhưng anh vẫn không dừng lại.
Khi đến gần phòng lưu trữ, anh đối diện với một người đàn ông cao lớn, gương mặt quen thuộc.
"Vĩnh Long," Dương nghiến răng, nhận ra kẻ phản bội từng là một trong những cánh tay phải của anh.
Vĩnh Long cười khẩy. "Không ngờ nhỉ, Dương. Tao đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Ngày mà tao sẽ lấy đi tất cả những gì mày trân quý."
"Chỉ là một kẻ phản bội tầm thường mà cũng dám nói lớn như vậy." Dương gầm lên, lao thẳng vào Long.
Trận đấu giữa Dương và Vĩnh Long diễn ra ác liệt. Long không chỉ mạnh mà còn xảo quyệt, liên tục tung ra những đòn hiểm khiến Dương khó lòng phòng thủ.
"Chìa khóa vàng đâu?!" Long gào lên, tung cú đấm về phía Dương.
Dương né được, cười lạnh: "Ngay cả khi mày tìm thấy, mày cũng không đủ tư cách chạm vào nó."
Long điên tiết, rút dao lao tới. Nhưng Dương nhanh hơn, anh tung một cú đá mạnh mẽ, khiến Long ngã nhào.
Khi Dương nghĩ rằng đã hạ được Long, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau. Cả căn cứ rung chuyển, lửa và khói bao trùm mọi thứ.
"Chúng kích nổ lối thoát hiểm!" Một thuộc hạ hét lên.
Dương quay lại, trái tim thắt lại khi nghĩ đến Pháp. "Cậu ấy đã ra ngoài chưa?"
"Chúng tôi không biết, thưa anh..."
Không chần chừ, Dương lao thẳng về phía lối thoát hiểm, bỏ mặc Vĩnh Long đang nằm bất động.
Trong khi đó, Dương đã đến gần lối thoát hiểm. Nhưng một nhóm kẻ thù chặn đường anh.
"Không ai được rời khỏi đây," một tên gằn giọng, giơ súng về phía anh.
Dương không do dự, tung loạt đạn chính xác, hạ gục cả nhóm chỉ trong vài giây. Anh tiếp tục chạy, trái tim đập mạnh khi nghĩ đến Pháp.
Khi Pháp và nhóm hộ tống cuối cùng cũng ra được khỏi đường hầm, cậu quay lại, lo lắng nhìn về phía căn cứ.
"Anh ấy đâu? Anh Dương đâu?" Pháp hét lên, nước mắt lăn dài trên má.
Một thuộc hạ định an ủi cậu thì từ xa, bóng dáng của Dương hiện ra giữa làn khói và lửa.
"Anh!" Pháp lao tới, ôm chầm lấy anh.
Dương siết chặt cậu vào lòng, khẽ nói: "Anh đã nói, anh sẽ giữ lời hứa."
Pháp bật khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm.
Dương quay lại nhìn căn cứ đang chìm trong biển lửa. "Chúng ta mất căn cứ, nhưng vẫn còn nhau. Và đó là điều quan trọng nhất."
Pháp ngước lên, ánh mắt kiên định. "Dù chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở bên anh."
Dương mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cậu. "Anh biết, em à. Chúng ta sẽ không dừng lại. Chìa khóa vàng chỉ là khởi đầu. Còn rất nhiều thứ cần phải giải quyết."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro