Tập 5: Im Lặng Và Cuộc Gặp Gỡ


Một tháng đã trôi qua kể từ khi Hạ Lý Ngọc biến mất một cách bí ẩn. Mối quan hệ giữa Dương và Pháp rơi vào một trạng thái im lặng kỳ lạ. Mặc dù họ đã từng gần gũi, nhưng kể từ sau sự việc đó, họ không còn gặp nhau như trước nữa. Pháp lẩn tránh Dương, không trực tiếp liên lạc, và Dương cũng không chủ động tìm đến Pháp, dù trong lòng anh có rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.

Dương cảm nhận được sự thay đổi này, cảm thấy lòng mình trống rỗng và bối rối. Anh không thể hiểu được tại sao Pháp lại hành động như vậy, không thể giải thích được sự lạnh lùng đột ngột từ người mà anh từng tin tưởng. Những ngày tháng im lặng dần khiến anh cảm thấy như đang mất đi một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.

Pháp cũng không dễ chịu gì trong những ngày tháng này. Mỗi lần nhìn thấy Dương trong các cuộc gặp gỡ gia đình hay công việc, trái tim cậu lại đau đớn một cách khó hiểu. Cậu cố gắng giấu kín cảm xúc của mình, nhưng sự im lặng này càng khiến cậu thêm khó chịu. Cậu hiểu rằng không thể cứ tiếp tục như vậy mãi, phải có lúc nói chuyện rõ ràng.

Một chiều muộn, khi Dương đang ngồi một mình trong văn phòng của gia đình, anh nhận được một tin nhắn bất ngờ từ Pháp: "Gặp nhau ở quán cà phê lúc 7 giờ tối. Tôi có chuyện muốn nói."

Anh cảm thấy một cảm giác bất an, nhưng cũng không thể chối từ. Anh biết rằng đây là cơ hội để giải quyết những vấn đề giữa họ, dù cho cả hai đều không muốn đối diện với sự thật.

Đúng 7 giờ tối, Dương đến quán cà phê mà Pháp đã hẹn. Anh nhìn quanh, không thấy Pháp đâu. Dương cảm thấy một chút lo lắng, nhưng rồi Pháp xuất hiện, bước vào quán với phong thái lạnh lùng như thường lệ. Ánh mắt của Pháp nhìn Dương đầy nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn hay khôi hài như những lần trước.

"Ngồi đi," Dương nói, giọng trầm, không có chút cảm xúc.

Pháp gật đầu và ngồi xuống đối diện Dương. Không khí giữa họ trở nên căng thẳng, như thể một khoảng cách vô hình đang ngăn cản hai người lại gần nhau.

Dương không nói gì thêm, chỉ nhìn Pháp một lúc rồi mới bắt đầu: "Anh không hiểu. Tại sao lại như vậy? Tại sao chúng ta không thể giải quyết mọi thứ một cách rõ ràng?"

Pháp ngẩn người. Cậu không ngờ Dương sẽ mở lời ngay từ đầu. Một phần trong cậu muốn phản kháng, muốn trách móc Dương về những gì đã xảy ra, nhưng cậu lại không thể. Cậu biết Dương đang chịu đựng sự mâu thuẫn trong lòng.

"Im lặng là cách tốt nhất em có thể làm lúc này," Pháp đáp, giọng buồn bã. "Mọi thứ giữa chúng ta đã thay đổi. Anh làm em hoang mang. Em không biết phải làm gì."

Dương im lặng một lúc, đôi mắt anh không rời khỏi Pháp. "Anh có cảm thấy như em không muốn gặp anh không? Có cảm thấy em đang làm mọi thứ trở nên khó khăn không?" Dương hạ giọng, gương mặt anh tối lại.

Pháp nhìn thẳng vào Dương, lần đầu tiên sau một thời gian dài không đối diện với nhau, cậu thấy sự thật trong ánh mắt đó. "Anh... sợ em sẽ đi sao?" Pháp hỏi, đôi mắt em sáng lên một chút.

Pháp cúi đầu, im lặng một lúc lâu, rồi mới nói: "Em không muốn mất anh. Cảm giác này... em không hiểu, nhưng em không thể ngừng nghĩ về anh. Dù chúng ta là kẻ thù, nhưng em không thể bỏ qua những gì em cảm nhận."

Dương cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Anh không biết phải làm gì với những gì vừa nghe được. Anh đã không nghĩ rằng cậu sẽ nói ra những lời như vậy. Pháp mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy có chút cay đắng. "Vậy thì chúng ta phải làm sao? Dương, chúng ta không thể cứ tiếp tục như thế này được."

Dương nhìn thẳng vào mắt Pháp, và lần đầu tiên, anh không còn cảm thấy căng thẳng mà là một sự thật thà. "Chúng ta có thể thử, nhưng anh không chắc sẽ dễ dàng. Dù sao, anh không muốn mất em nữa."

Pháp khẽ gật đầu, rồi im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, em nói: "Vậy thì chúng ta sẽ thử. Nhưng em không hứa sẽ dễ dàng."

Cả hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt không còn cứng rắn mà thay vào đó là một sự thấu hiểu. Mối quan hệ giữa họ, dù không hoàn hảo, nhưng đã bắt đầu bước sang một trang mới. Một trang đầy thử thách, nhưng cũng đầy hy vọng.

Sau cuộc gặp gỡ tối hôm đó, mọi thứ dần thay đổi, nhưng không phải ngay lập tức. Mối quan hệ giữa Dương và Pháp không còn im lặng hoàn toàn, nhưng cả hai vẫn còn e dè, giữ khoảng cách. Dương vẫn luôn quan tâm Pháp, dù cậu có phần gượng gạo và không dễ dàng mở lòng lại với anh. Mỗi lần đối diện, Pháp đều cảm thấy khó xử, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Dương không hề vội vàng, anh biết rằng sẽ cần thời gian để Pháp cảm thấy thoải mái. Anh vẫn chủ động đưa Pháp đi chơi, tới những nơi mà cậu  thích, hy vọng sẽ giúp cậu thư giãn và xóa đi phần nào sự căng thẳng giữa họ.

Có một buổi tối, Dương mời Pháp đi ăn tại một nhà hàng sang trọng mà trước đây cả hai thường xuyên đến. Dù Pháp có vẻ không thoải mái, nhưng vẫn đồng ý.

"Em có biết không," Dương bắt đầu, giọng nhẹ nhàng, "ở đây có món em thích nhất đó."

Pháp liếc nhìn Dương, đôi mắt cậu hơi khép lại như đang suy nghĩ. "Anh nhớ sao?" Em hỏi, nhưng giọng không quá cứng rắn, chỉ là có phần ngạc nhiên.

Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nhấc ly rượu lên. "Tất nhiên, em không thể quên được món đó đâu. Anh nhớ những chi tiết này, vì với anh, em quan trọng."

Pháp hơi đỏ mặt, nhưng lại không thể phủ nhận rằng lời nói của Dương làm cậu cảm thấy ấm áp một cách lạ kỳ. Dù gì đi nữa, khoảng thời gian bên Dương khiến cậu cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc mà anh dành cho mình, dù đôi khi cậu không biết phải làm gì với nó.

"Anh... thật sự không sao sao?" Pháp cẩn thận hỏi, như thể muốn kiểm tra một điều gì đó. "Sau tất cả những chuyện vừa rồi, anh vẫn... quan tâm em như thế này?"

Dương nhìn cậu , đôi mắt anh đầy sự chân thành. "Anh vẫn sẽ quan tâm, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Em không phải lo lắng về điều đó."

Pháp lặng im, rồi chợt cảm thấy tim mình đập mạnh. Cậu không biết phải giải thích thế nào về cảm xúc của mình lúc này, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng mình đã bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn khi ở cạnh Dương.

Những ngày tiếp theo, Dương tiếp tục dẫn Pháp đi khắp nơi. Có lúc là một công viên vắng vẻ, nơi hai người có thể nói chuyện thoải mái mà không bị ai làm phiền. Có lúc là một bãi biển, nơi cả hai chỉ im lặng nhìn ra biển, cảm nhận sự bình yên trong không gian rộng lớn.

Mỗi lần như vậy, Dương luôn để Pháp tự do, không ép buộc cậu phải làm gì hay nói gì. Anh chỉ muốn cậu cảm thấy thoải mái, để từ từ chấp nhận sự hiện diện của anh trong cuộc sống của mình.

Tại một quán cà phê ngoài trời, sau một buổi đi chơi dài, Pháp đột ngột lên tiếng. "Anh biết không, em không nghĩ mình sẽ có thể thoải mái như thế này với anh. Nhưng có lẽ em đã quen rồi."

Dương nhìn Pháp, đôi mắt anh dịu dàng, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi. "Thời gian sẽ khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, em sẽ thấy."

Pháp chỉ gật đầu, tuy chưa hoàn toàn mở lòng, nhưng cậu cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm thật lòng từ Dương. Cảm giác này, dù vẫn còn e ngại, nhưng ít nhất cậu không còn cảm thấy xa lạ với anh nữa.

Dù mối quan hệ giữa hai người vẫn còn những bước chậm chạp, nhưng mỗi lần Dương dẫn Pháp đi chơi, một phần trong Pháp lại cảm thấy trái tim mình ấm lên. Cậu không muốn thừa nhận, nhưng cậu bắt đầu mong đợi những cuộc hẹn tiếp theo, mong được gặp Dương, dù rằng cậu vẫn chưa thể hoàn toàn quên đi quá khứ.

Dương, dù có đôi chút thất vọng khi Pháp vẫn giữ khoảng cách, nhưng anh không nản lòng. Anh biết rằng mình phải kiên nhẫn, phải cho cậu thời gian. "Em biết không," Dương nói khi cả hai đang đi dạo trên phố, "dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ bên em."

Pháp không nói gì, nhưng trong lòng cậu , một cảm giác ấm áp dâng lên. Cậu không thể phủ nhận, Dương là người duy nhất khiến cậu cảm thấy yên bình trong những ngày tháng đầy rẫy sóng gió này.

Cả hai tiếp tục đi bên nhau, không vội vã, chỉ đơn giản là cùng chia sẻ những khoảnh khắc yên bình. Mối quan hệ của họ, dù còn nhiều rào cản, nhưng cũng đang dần được xây dựng lại từ những bước đi nhẹ nhàng và sự quan tâm chân thành.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #duongkieu