39.
Thuỳ Linh mỉm cười nhìn tôi.
Vẫn nụ cười ngốc nghếch ấy.
"Em không được để bị bệnh như thế !!". Thuỳ Linh bỗng dưng nhăn mặt.
Nhìn mặt chị ấy kìa.
Buồn cười quá đi mất.
Tôi nhoẻn miệng cười.
"Có Linh ở đây rồi...em sẽ không bị bệnh nữa". Tôi giở giọng nhè meo.
Thuỳ Linh chồm đến hôn nhẹ lên trán tôi.
Nhưng mà.
Tóc của chị ấy và cả cặp kính dày cộm đó nữa.
" Linh nhuộm lại tóc rồi sao ?". Tôi hỏi.
Thuỳ Linh gật đầu.
" Linh muốn trở lại như cũ...như lúc lần đầu gặp em"
"Như vậy cũng tốt". Tôi lại cười.
Tôi chỉ muốn cười mãi thôi.
"Nhưng mà em vẫn còn giận Linh đó"
"Sao thế ?". Thuỳ Linh ngờ nghệch hỏi.
Đúng là đồ ngốc.
"Tại sao Linh không nói cho em biết mà tự mình quyết định ?"
Thuỳ Linh mím môi.
" Linh muốn tốt cho em"
"Không tốt chút nào cả". Tôi lớn giọng.
Mặt Thuỳ Linh liền xìu xuống sợ sệt.
"Sao này bất cứ chuyện gì cũng phải nói cho em biết đó". Tôi bặm môi ra vẻ hung dữ, mà tôi thì lúc nào chẳng hung dữ với chị.
Thuỳ Linh không nói gì hết, cứ im lặng mà nhìn tôi như thế.
"Em xin lỗi....cả bố mẹ em nữa"
"Không sao...không sao cả... hãy quên chuyện cũ đi". Thuỳ Linh mỉm cười lắc đầu.
" Linh về đây khi nào ?"
"Vừa nãy"
"Không được đi nữa"
"Không được đâu...chị phải đi..."
" Linh bị ngốc sao ? Học nhiều để làm gì chứ ? Linh càng ngày càng ngốc ra kìa"
"Không được đâu Đỗ Hà à"
" Linh không cần phải làm gì hết chỉ cần ở bên cạnh em là được rồi"
Thuỳ Linh lắc đầu.
" Linh không yêu em sao ?"
" Linh yêu em...yêu em nhiều lắm"
"Vậy sao không nghe lời em"
"Không được đâu Đỗ Hà....Linh còn phải học....học rất nhiều thứ...không thể ở bên cạnh em được"
" Lương Thuỳ Linh ". Tôi tức giận hét lên.
Chỉ mới đi vài tuần mà Lương Thuỳ Linh lại trở nên lì lợm dám cãi lại tôi như thế rồi sao.
" Đỗ Hà à !! Em phải giữ gìn sức khỏe, không được để bị bệnh nữa, chị sẽ đau lòng lắm... nếu em như thế"
"Chỉ cần Linh ở bên cạnh em, chăm sóc em thì em sẽ không còn bệnh nữa"
"Không được đâu Đỗ Hà à !! Bây giờ Linh phải đi rồi". Thuỳ Linh nói rồi đứng lên.
"Đi đâu ? Không được đi". Tôi nắm chặt tay chị.
" Đỗ Hà à !! Chị phải đi". Thuỳ Linh đẩy tay tôi ra rồi đi về phía cửa.
Tôi muốn bước xuống giường chạy đến ôm lấy chị.
Nhưng.
Không thể.
Tay chân tôi sao lại cứng thế này ?
Tôi không thể nhút nhích.
" Lương Thuỳ Linh ". Tôi thét lên, nước mắt cũng giàn giụa tuôn trào.
Thuỳ Linh dừng chân quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi thấy Thuỳ Linh khóc, chị ấy còn mỉm cười.
Rồi
Thuỳ Linh chợt tan biến.
" Lương Thuỳ Linh "
" Đỗ Hà !! Đỗ Hà à"
Là ai đó đang gọi tôi.
Tôi bừng mở mắt.
Thì ra là tôi đã mơ.
"Con không sao chứ ?". Mẹ tôi hỏi.
"Con không sao. Bố mẹ ra ngoài đi". Tôi nói với họ.
Bây giờ tôi muốn ở một mình.
Bố gật đầu nhìn mẹ tôi.
"Con nghĩ ngơi đi nhé"
Bố nói rồi cả hai cùng ra ngoài.
Tôi co gối lên rồi ụp mặt khóc nức nỡ.
Sao chúng tôi lại khổ sở đến thế chứ ?
Sao ông trời lại đối xử với chúng tôi như thế chứ ?
Tôi phải đi tìm Thuỳ Linh ở đâu đây ?
Tôi phải làm thế nào đây ?
Tự dưng tôi chợt nhớ ra con nhỏ họ Nguyễn.
Không chừng nó biết Thuỳ Linh đi du học nơi nào.
Tôi ngừng khóc rồi quẹt vội những giọt nước mắt trên má.
Tôi phải gọi cho Phương Nhi.
..
"Tôi nghe đây". Đầu dây bên kia lên tiếng.
"Gặp nhau đi". Tôi lạnh lùng nói.
"Chẳng phải mới gặp nhau sao ?". Phương Nhi hỏi.
"Nửa tiếng nữa ở XX". Tôi nói rồi tắt máy.
Tôi phải tìm bằng được Lương Thuỳ Linh.
Tôi rời khỏi giường và đi thay quần áo.
Nửa tiếng sau tôi có mặt ở XX
"Đúng giờ đấy". Tôi ngồi xuống đối diện Phương Nhi.
"Có chuyện gì muốn hỏi sao ?"
" Thuỳ Linh !! Đang ở đâu ?"
"Tớ không biết"
"Đừng có mà nối dối"
"Tớ thật sự không biết. Thuỳ Linh chỉ nói với tớ là chị ấy đi du học và sẽ không về đây nữa"
"Tại sao cậu không hỏi chị ấy sẽ đi nước nào ?"
"Tôi có hỏi...nhưng Thuỳ Linh nhất quyết không nói"
Tôi thở dài thất vọng.
Đồ ngốc Lương Thuỳ Linh. Tôi biết tìm chị ở đâu đây ?
"Cảm ơn". Tôi đứng dậy rồi rời khỏi đó.
Tôi lại lang thang khắp Sài Gòn.
Tôi chẳng biết làm gì khác ngoài khóc lóc.
Tôi nên đi đâu để tìm Thuỳ Linh đây ?
Trường đại học.
Đúng rồi.
Trường đại học.
Hình ảnh trường học của chị chợt xuất hiện trong đầu tôi.
Chính Thuỳ Linh đã nói trường của chị đã cho chị phần học bổng.
Đúng rồi.
Tôi mừng rỡ quay đầu xe lại chạy đến trường Đại Học Ngoại Thương.
Nhưng chỉ chạy được nửa đoạn đường thì chiếc xe chợt tắt máy.
Chắc là bị hỏng chỗ nào đó.
Thật bực bội.
Tôi phải gọi một chiếc xe kéo để đưa nó đến tiệm sửa xe.
Tôi định bắt taxi đến trường nhưng không hiểu vì sao ở đây chẳng có được một chiếc nào, có vài chiếc chạy qua nhưng nó đều vượt mặt tôi mà không chịu dừng lại.
Tôi đành đợi ở đấy cho đến khi xe được sửa xong.
Nhưng bây giờ cũng đã gần 6h tối , đã hết giờ hành chính.
Tôi thở dài, tôi đành phải lái xe về nhà.
Đêm nay tôi chẳng thể nào ngủ được, tôi cứ nghĩ đến Thuỳ Linh, nghĩ đến những giấc mơ kì lạ.
Chợt một dòng suy nghĩ lướt ngang qua đầu tôi.
Có khi nào người hiến tim cho tôi là Thuỳ Linh không ?
Tôi sợ hãi lắc mạnh đầu.
Không thể nào.
Không thể nào như thế được.
Tôi bị điên rồi. Sao lại nghĩ ra điều đó chứ.
Tôi lấy tay đập mạnh vào đầu, tôi cố gắng ngăn những dòng suy nghĩ đó lại.
Tôi nằm xuống giường.
Những kí ức đẹp đẽ lại ùa về.
Nhớ lại lần đầu tiên tôi vô tình chạm vào môi chị lúc qua đường.
Nhớ lại lúc chị đợi tôi ở chân cầu Sài Gòn, dù rất lạnh nhưng chị vẫn đưa áo của mình cho tôi.
Nhớ lại lúc Thùy Linh dành tiền của mình để mua cho tôi chiếc váy chỉ vì tôi thích.
Nhớ những lần chị cười nụ cười ngốc nghếch ấy với tôi.
Nó khiến cho tôi phải khóc.
Tôi cứ khóc, cứ khóc mãi.
Rồi...tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Trong cơn mơ tôi lại thấy Thuỳ Linh đi đến nằm xuống ngay bên cạnh, ôm lấy tôi, hôn lên trán tôi rồi còn thì thầm.
" Đỗ Hà chị yêu em"
...
Tôi thức dậy vào lúc 8h sáng.
Tôi phải nhanh chóng đến trường của Thuỳ Linh thôi.
Tôi lật đật chạy xuống nhà lấy xe rồi chạy nhanh đến trường.
Nhưng sự cố lại xảy ra.
Tôi va phải một cụ già.
Tôi lại phải đưa cụ ấy đến bệnh viện, chờ cụ kiểm tra sức khỏe, khi đã chắc chắn không có gì xảy ra với cụ tôi đưa cụ vể nhà rồi thì tôi mới có thể rời đi.
Như chỉ như thế không thì cũng đã hết một ngày trời của tôi rồi.
...
Ngày thứ ba.
Nhất định tôi phải đến được trường được bằng bất cứ giá nào.
Nhưng
Đúng là không được suôn sẻ.
Tôi đã làm rơi chìa khóa xe ở nơi nào đó rồi.
Thật mệt mõi.
Tôi gọi Mai Phương nhưng em ấy bảo bận họp.
Tôi đành phải bắt taxi .
Tôi ngồi trên đấy mà không thôi hồi hộp. Tôi sợ lại gặp phải trục trặc gì nữa.
Nhưng may thật.
Trên đường đi đã không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tôi mừng rỡ chạy nhanh đến đến khu hành chính.
Tôi không biết nên hỏi ai đây.
Tôi vào đại một phòng nào đó và gặp một bà cô có vẻ hiền lành.
"Cô ơi !!"
"Cô cần gì ?"
"Em hỏi về việc học bổng đi du học"
"Em qua phòng bên cạnh nhé !!"
"Cảm ơn cô"
Tôi nhanh chóng rời đi sang phòng bên.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Nhưng bên trong trống rỗng.
Tôi thở dài rồi ra ngoài ngồi chờ.
Chờ cả mấy tiếng cũng chẳng thấy ai bước vào. Tôi đành sang phòng bên hỏi bà cô lúc nảy.
"À hôm nay cô ấy đi công tác rồi, ngày mai quay lại nhé"
Đấy là câu nói tôi nhận lại được sau một khoảng thời gian chờ đợi
Bất lực trở về nhà.
Đành phải chờ đến ngày mai.
Sao lại khổ sở thế này ? Hình như đã có một thế lực kì quái nào đó cố tình ngăn cản tôi lại.
...
Ngày thứ tư.
Hôm nay trời trong xanh, rất đẹp.
Tôi đã tìm được chìa khóa và tự tay lái xe đến trường đại học.
Hôm nay mọi chuyện lại suôn sẻ đến kì lạ.
Tôi đã gặp được người cần gặp.
"Cô ơi !! Cho em hỏi về phần học bổng đi du học"
"Em muốn du học sao ?"
"Không phải. Em muốn hỏi sinh viên Lương Thuỳ Linh, người đã được trường cấp phần học bổng đi du học"
" Lương Thuỳ Linh sao ?". Bà cô nhíu mày nhìn tôi, có vẻ cái tên đó hơi lạ với cô.
"Không có học bổng du học nào cả"
"Sao ạ ?". Tôi ngạc nhiên nhìn cô.
"Gần đây không có phần học bổng đi du học nào hết"
Tôi như chết lặng khi nghe cô ấy nói.
"Vậy còn sinh viên Lương Thuỳ Linh thì sao ?". Tôi hỏi.
"Để tôi xem". Cô ấy nói rồi gõ gõ gì đấy trên bàn phím.
Một lúc sau cô trả lời.
"Có một sinh viên tên Lương Thuỳ Linh nghỉ học quá nhiều ngày nên đã bị đình chỉ"
"Cái gì ??". Tôi một lần nữa ngỡ ngàng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy ?
Lương Thuỳ Linh rốt cuộc đã biến đi đâu mất chứ ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro