Chap 22

Tư lợi bị lý trí lấn át, Habyeol lui về phía sau vài bước, trốn ở phía sau thân cây, đồng thời ôm chặt bó hoa trong tay.

May mà bên trong nghĩa trang đều là loại cây xanh đô thị. Mặc dù thời tiết đã chuyển lạnh cũng không thấy lá rơi, thân thể gầy yếu nho nhỏ được che giấu trong những tán lá xanh. Gió thổi qua làm cho lá cây phát ra tiếng xào xạc, che mờ đi đôi mắt đen của ai đó.

"Anh sẽ vứt bỏ tôi sao?"

"Sẽ không."

Gió thu lạnh lẽo thổi qua, thẩm thấu vào bên trong thân thể, tuỳ ý giác quan phối hợp, trái tim hết lần này đến là khác đã trở nên quật cường, lạnh lẽo hơn bất kì ai. Cho đến khi cánh hoa trong tay bị thổi bay đi, Habyeol mới hồi phục tinh thần lại, ở trong bóng tối thân ảnh đã biến mất không còn dấu vết.

Nơi đó chỉ còn lưu lại một bó hoa, y chang bó hoa cô đang cầm trên tay.

Trái tim hoảng hốt một hồi, đoạn thời gian đó giống như bị ai trộm đi vậy. Chưa kịp suy nghĩ cái gì, đôi chân hướng về phương hướng người kia biến mất chạy vài bước nhưng sau đó lại thất thần, hồn bay phách lạc dừng lại.

Lừa gạt.

Tất cả đều là lừa gạt.

Sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh, cảm xúc bi thương đành phải đè nén trong lòng, kéo cô trở về thực tại.

"Cô cũng đi theo Jihoon đến đây sao?"

Âm thanh của Nayoung theo gió truyền đến bên tai. Habyeol nghe thấy nhưng lại không biết nói gì, hoặc nói là cô không muốn giải thích.

Habyeol cúi đầu, chậm rãi nhắm mắt lại ngăn cách tất cả bên ngoài.

Cơn gió yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng mắng chửi thiếu kiên nhẫn của Nayoung.

"Habyeol, mày bị bệnh câm à? À, tao quên, mày thật sự có bệnh, còn bệnh không nhẹ. Đừng nói là mày nghĩ rằng mình không vui thì toàn bộ thế giới đều phải chú ý tới mình, đều phải dỗ dành mình, tự coi bản thân mình là cái rốn vũ trụ đấy nhé? A Trinh nói anh ấy là một người ưu tú như thế, từ khi mày trở về mỗi ngày xoay quanh mày, bỏ qua cơ hội xuất ngoại còn không nói, hiện tại mày còn muốn cho anh ấy hổ thẹn ở bên cạnh mày sao? Mày lợi dụng bệnh của mày, để anh ấy cả đời ở lại bên cạnh mày."

Cô vẫn rũ mắt, hai tay nắm chặt lấy bó hoa.

Cô thật đúng là suy nghĩ như thế, thật sự, nghĩ là anh ấy cả đời này đều sẽ ở lại bên cạnh mình.

"Habyeol mày có chịu nói chuyện hay không, mày đừng có mà dùng hoài một vẻ mặt khiến người ta phát ngán, suốt bày ra dáng vẻ toàn bộ thế giới chỉ có mình mày đáng thương nhất. Đúng là chán ghét mà."

Habyeol máy móc ngước mắt lên, bên trong có một chút tối tăm, khiến Nayoung lại một bước.

Cô nhìn thấy trong mắt Habyeol có một tia trào phúng, sau đó nở nụ cười cao ngạo.

"Đáng thương nhất sao?" cô đến gần vài bước nhìn Nayoung, rõ ràng cô ta mang giày cao gót nên cao hơn Habyeol một ít, nhưng giờ khắc này toàn bộ khí thế đều bị Habyeol ép xuống, bị Habyeol như đứng trên cao mắt nhìn xuống.

Có lẽ như là muốn tìm về một chút khí thế, Nayoung nhắm mắt mở miệng, bước chân lại thành thật lui về phía sau vài bước, "Im Habyeol đồ điên này, mày cách xa tao một chút."

Habyeol chỉ là từng bước từng bước áp sát, không nhìn Nayoung đang chửi rủa.

Cô cười: "Đúng vậy, tôi đáng thương, đáng thương lại ngu xuẩn. Vậy cô thì sao? Dùng những suy nghĩ của mình đi thuyết phục chính mình, chính mình đáng giá được yêu thích, Jihoon nên nói yêu cô. Nayoung cô có phải đang nghĩ mình nên được tất cả mọi người yêu thích, nhưng tại sao cô không tự mình hiểu lấy chứ? Có những người, họ không yêu cô. Tức là cũng sẽ không yêu cô."

Habyeol càng cười, Nayoung càng cảm thấy khủng bố. Cô cảm thấy Habyeol không còn kìm chế được tâm trạng nữa rồi.

"Im Habyeol? Mày đang nói cái gì? Mày có mang theo thuốc không đấy?"

Dưới tình thế cấp bách, Nayoung cắn răng làm ra quyết định. Đưa tay giật lấy túi của Habyeol, lục tìm bên trong một hồi, sau khi nhìn thấy bình thuốc liền thu hồi động tác.

Bản thân cô dĩ nhiên biết, bên trong có chứa cái gì.

Không phải thuốc làm giảm đi bệnh tình của Habyeol , mà là thuốc do cô ghen tị mà thay đổi.

Trong lòng run lên, hành động không khống chế được, cô ném túi xách ném ra ngoài, ngã xuống đất, nhìn vô cùng chật vật.

Túi xách từ trên cao rớt xuống, đồ vật rơi tán lạc khắp mặt đất.

Một tấm hình cũ theo gió khẽ bay lên giữa nghĩa trang, rơi vào bên chân Habyeol. Trong hình là một người phụ nữ mặc đồng phục bệnh nhân, nụ cười trên mặt và nụ cười của Habyeol giống đến bảy phần, bó hoa trong hình cũng giống như bó hoa đang rơi trên mặt đất kia, có điều một bên thì tươi tắn một bên thì yếu ớt.

Habyeol nhìn thấy tấm hình kia thì ngẩn ra, sau đó lại thất thần.

Cô cuối cùng vẫn là biến thành giống người đó sao? Biến thành một người mà cô không muốn trở thành.

"Xin lỗi..." cô không kiềm chế được tâm tình, lui về phía sau vài bước, cơ thể lảo đảo bị tảng đá dưới chân làm vấp ngã, ngồi phịch dưới đất.

Âm thanh đứt quãng, tinh thần có chút hoảng hốt.

"Tôi không phải... cố ý muốn... trở thành một người... như người đó."

Không phải cố ý.

Nayoung cũng thừa dịp khoảnh khắc này, bò dậy cách Habyeol xa một chút, vẻ mặt đầy sự sợ hãi.

Cô từ nhỏ được chiều chuộng mà lớn lên, vốn tưởng rằng lần này cũng là một lần đơn giản bức lui tình địch không biết xấu hổ, cho cô ta một ít giáo huấn. Không nghĩ đến Habyeol lại đột nhiên bị mất khống chế, mất khống chế đến không có cách nào tự khống chế.

"Habyeol, mày tỉnh táo một chút đi!"

Cô cảm giác thật sâu tuyệt vọng, bình tĩnh mở miệng: "Tôi rất tỉnh táo, mới có thể đau khổ như vậy."

Cô muốn cầu cứu, nhưng không cách nào kêu lên thành tiếng.

Cô muốn sống, nhưng không cách nào chống cự lại được tử vong, đi theo số phận của mẹ cô.

Gồng mình đè nén là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Bình thường Chanyeol sẽ không dễ dàng mất khống chế, vốn tưởng rằng trước khi về nước anh đã chuẩn bị tất cả, nào ngờ đến khi thật sự gặp được Park Jihoon anh mới biết ý nghĩa của câu nói mà năm xưa cô gái ấy nói cho anh biết là gì.

Bởi vì biết, nên mới càng không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Không có ai hiểu Jihoon hơn cô gái ấy, nhưng sự thật cũng đang nói cho anh biết, không có ai yêu cô gái ấy hơn Park Jihoon.

Ngay cả anh cũng không bằng.

Hai người đánh nhau một trận, Chanyeol cuối cùng cũng coi như khống chế được cảm xúc của mình, hai người ngồi ở bên trong cửa hàng tiện ích nói chuyện với nhau.

Trên tay vẫn còn cảm giác đau, vừa nãy Jihoon không nương tay, Chanyeol cũng ra đòn mạnh. Nhìn thấy khóe môi anh có thêm vết thương, Chanyeol cau mày: "Cậu xử lý vết thương một chút đi."

Jihoon đưa tay đặt chai nước khoáng ở trước mặt Chanyeol, liếm liếm vết thương trên khóe môi, sau đó cong khoé môi: "Không có chuyện gì."

Âm thanh dồn nén tới rất thấp nghe có chút khàn, rõ ràng là đã lâu không nghỉ ngơi tốt. Quầng thâm dưới mắt càng tiết lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Anh có biết tại sao tôi liên lạc với anh không?."

Chanyeol nhìn Jihoon trầm mặc rất lâu, anh trong ánh mắt có ý nói "Chắc cậu đã đoán được nguyên nhân rồi."

Hai người đều vô cùng thông minh, cho dù không nói cái gì, Chanyeol cũng có thể đoán được vài phần, nhưng gặp phải Jihoon, phần hiểu ý nhau ấy liền có vẻ nực cười.

"Tôi đoán được gì chứ?"

Anh bình tĩnh nói ra một cái tên, làm cho tâm trạng Chanyeol không còn bình tĩnh nữa: "Im Habyeol."

Nguyên nhân anh ta về nước sớm thật sự là bởi vì Im Habyeol.

"Cậu có ý gì?"

Jihoon cũng không gấp, chỉ là từ tốn hỏi. Hỏi đến khi Chanyeol tức giận.

"Habyeol cô ấy thế nào?"

Jihoon rõ ràng biết anh trở về vì cái gì lại còn hỏi. Kỳ quái là hai người rõ ràng là tình địch, lúc cùng nói chung một đề tài hai người đều trở nên trầm mặc.

Những tính tình tốt của anh khi gặp gỡ Bạc Trinh Ngôn đều biến mất không còn tăm hơi. Là bởi vì cô gái được anh bảo vệ bảy năm đều bảo vệ không ngừng nghỉ lại một lần nữa rơi vào trong vực sâu.

"Cô ấy thế nào? Cậu bây giờ không thấy sao? Bởi vì cậu, cô ấy suýt chút nữa lại phải trải qua những đau khổ như trước đây. Cô ấy đáng ra đã khôi phục cuộc sống bình thường rồi."

Chanyeol ở nước ngoài nghe nói Habyeol suýt chút nữa mất đi ý thức, liền nhịn không được trực tiếp trở về nước.

"Tôi biết."

Người đàn ông đối diện biểu hiện nhàn nhạt, đường viền ngũ quan gọn gàng rõ ràng, cảm xúc trong đôi mắt hoa đào không rõ, sâu không thấy đáy, giọng điệu lại giả vờ ung dung.

"Cho nên cô ấy cần cậu."

— mà không phải tôi.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Ý thức từ từ mơ hồ, không nhận rõ là hiện thực hay là trong mơ. Âm thanh xe cấp cứu dồn dập, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt thoáng qua.

Tất cả đều giống như đã trải qua .

"Habyeol! Cô không thể chết như vậy! Tôi vô tội đấy!" Lúc Habyeol được đưa lên xe cứu thương, Nayoung vẫn còn đang đứng bên cạnh lớn tiếng.

"Bệnh nhân cần được yên tĩnh"

Âm thanh của Nayoung cùng với nhân viên y tế dần dần nhỏ xuống.

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, một đoạn đối thoại truyền vào tai.

"Habyeol ngoan, con có thể ôm mèo con ra ngoài chơi một chút được không? Dì có mấy lời muốn nói với ba của con."

Trong phòng, một cô bé ôm búp bê cúi đầu không nói chuyện. Người phụ nữ mặc áo blouse trắng ngồi chồm hỗm xuống, giọng điệu dịu dàng, hiển nhiên là thất bại, định dùng lý do người lớn nói chuyện để ra lệnh "trục khách" .

Tuy rằng cái dì mặc áo blouse trắng đó nói chuyện dịu dàng, nhưng mà Habyeol nghe hiểu.

Habyeol gật đầu, ôm búp bê của mình, im lặng đi đến phòng khách, liếc nhìn từng giọt mưa tí tách tí tách rơi xuống, màn mưa dày đặc làm cho bầu trời tối đen cả ngày, những bông hoa trong vườn bị mưa gió làm cho ỉu xìu. Trong mắt hiện lên nỗi ưu buồn, nhưng lại bị một tiếng mèo kêu cắt đứt suy nghĩ, Habyeol chậm rãi rũ mắt xuống, đặt búp bê trong tay lên bàn, nhẹ nhàng ôm lấy mèo con.

Cửa không khóa chặt, từ trong khe cửa truyền đến âm thanh nhỏ đang trò chuyện.

"Con bé có triệu chứng này từ khi nào?"

"Mấy ngày trước, lúc bị giam trong phòng nhìn thấy mẹ nó tự sát."

"Có phải do di truyền không?"

"Phải, mẹ nó mắc bệnh tâm thần, mới vừa phát hiện mấy ngày trước."

"Xem ra, con gái của ông cũng có khả năng có chứng bệnh giống vợ của ông, tôi khuyên ông..."

Tiếng nói chuyện lúc nặng lúc nhẹ, nghe không rõ lắm. Habyeol vươn tay sờ sờ chú mèo nhỏ. Động tác cô bé nhẹ nhàng làm mèo con hơi híp mắt lại kêu một tiếng, càng át đi tiếng trò chuyện trong phòng.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Trong khoảng thời gian bị đưa đi này, Habyeol giống như mơ một giấc mơ rất dài.

Mơ thấy ba cô ném cô vào cô nhi viện, để mặc cô tự sinh tự diệt.

Vào ngày bị vứt bỏ ấy, mây đen kéo đến báo trước một cơn mưa rào sẽ đến.

Bé gái bị vứt tại trước cửa cô nhi viện yên lặng nhìn chiếc xe rời đi, không khóc cũng không nháo.

Phảng phất như trả lời cô bé, tầng mây nơi xa nhất xuất hiện một tiếng sấm sét nổ tung. Thân hình cô bé đó bởi vì tiếng sấm mà nhẹ nhàng run rẩy nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp như cũ. Bóng dáng quật cường nhìn chằm chằm chiếc xe ô tô biến mất ở ngã tư đường.

Tiếng ầm ầm liên tiếp, sắc trời trở nên đen tối, báo hiệu trời sắp mưa.

Viện trưởng cô nhi viện thở dài, muốn nói rồi lại thôi. Mãi cho đến tận khi mưa rơi xuống, bóng người nho nhỏ kia vẫn còn đứng trong mưa, viện trưởng liền không nhịn được mở miệng nhắc nhở:

"Habyeol à, trời mưa rồi."

Cô bé không lên tiếng.

"Jihoon , trời mưa rồi."

Cô bé nghe thấy viện trưởng kêu tên người khác, đôi mắt động đậy một chút, liếc mắt nhìn một cái, sau đó lập tức ngẩn người.

Không chỉ một mình cô, trước cửa cô nhi viện còn có một bé trai đang đứng. Chắc có lẽ cũng xấp xỉ tuổi với cô, có điều dáng người cao hơn cô rất nhiều, cô cần phải hơi ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ cậu bé đó. Nước mưa rơi xuống khiến đôi mắt không mở ra được, không thấy rõ diện mạo của cậu bé ấy.

Cậu bé mở miệng trước: "Ngày đầu tiên đến?"

Giọng điệu ung dung, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên hỏi như vậy.

Cô theo bản năng gật đầu.

"Thích trời mưa không?"

Cậu bé đó tính tình kỳ quái, hỏi câu hỏi cũng kỳ quái.

"Habyeol con mau vào trước đi" Cô trầm mặc không nói, đôi mắt bị che bởi mái tóc dính ướt nhẹp, viện trưởng thấy tình huống này vội vàng kéo cô bé vào trong, nhưng lại bị âm thanh ấm áp của cô bé đánh gãy.

Cô bé hơi ngẩng đầu, nhìn cậu bé đó lắc đầu, "Không... Không thích."

Viện trưởng cô nhi viện im bặt. Nếu như bà nhớ không lầm, thì đây là đầu tiên cô bé mở miệng nói chuyện sau ba tháng sự cố kia phát sinh.

"Tại sao không thích?"

Cậu bé tiếp tục hỏi.

"Không có lý do."

"Thật tốt, tớ cũng không thích. Cũng không có lý do." Cậu bé cười, đôi mắt hoa đào hơi cong, có thể thấy được dáng vẻ sau khi lớn lên, giờ khắc này trên mặt còn chưa bỏ đi nét trẻ con nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng đẹp, giọng điệu tràn đầy sự căm ghét: "Đơn giản chỉ là chán ghét."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Mùi nước sát trùng quen thuộc xen lẫn với mùi bạc hà phiêu tán ở trong không khí. Cô thấy rất mệt, nhưng cô nghe thấy có người đang nói chuyện với cô.

Anh ấy nói, trên thế giới này, em không cần tất cả mọi người phải thích em.

Anh ấy nói, có người yêu em, tôi cũng yêu em, Im Habyeol.

Anh ấy nói, Im Habyeol em mau tỉnh lại.

Ghét không cần lý do. Thích cũng không cần có lý do.

Nhưng ghét có thể thẳng thắn, còn thích thì phải cẩn thận giấu diếm.

Thì ra cô đã sớm biết đáp án của câu hỏi đó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro