Chap 8
Jihoon dời mắt, lại vô thức nói thêm: "Theo tôi đi tập luyện."
Sợ Habyeol không tin, anh lại bổ sung: "Nếu không muốn tập luyện với tôi, cô có thể tự đi tìm Liêu giáo sư để giải thích."
Cảm ơn trời đất, Jihoon vẫn chưa thay đổi, không có cạm bẫy.
Biết được đó là ý của Oh giáo sư, trái tim của Habyeol cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thở ra một hơi. Trên đời này không có sự tra tấn nào bằng việc Jihoon bỗng nhiên dịu dàng, khác với anh ngày thường.
Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng anh muốn sử dụng cách này để bắt cô rời đi, may mắn là không phải như vậy.
Jihoon nhìn thấy cô thở phào, trong lòng có cảm giác bị cái gì đó đè nặng, những điều muốn nói không thể cất thành lời, ánh mắt anh tối dần.
Rốt cuộc cô vẫn rất sợ anh.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bầu trời trong xanh, sắc thu càng đậm hơn, rừng lá phong của đại học Seoul đã đỏ một khoảng trời.
Habyeol bước qua hành lang, đi dạo giữa những hàng cây nho xanh, ánh nắng vừa phải, lá phong phản chiếu lại ánh sáng tạo ra những mảng màu khác nhau, đỏ rực như đang giận dữ.
Habyeol nhớ lại, kể từ lần bị mất khống chế cảm xúc, cũng lâu rồi chưa mở livestream. Nhân cơ hội Jihoon đi lấy máy móc, cô liền mở livestream. Trong nháy mắt đã có người đến xem.
Cô giơ cao điện thoại, nhìn vào ống kính vẫy tay, ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, bởi vì hôm nay ra ngoài nên không mang theo máy quay, cố chịu nhé."
Habyeol khoác một chiếc áo màu vàng nghệ, mái tóc dài được buộc lên, lộ cái cổ cao, trắng nõn, gương mặt xinh đẹp lại sáng sủa, hai con ngươi màu nâu đầy ắp ý cười, lúc cười lên vô cùng đẹp.
[Tiên nữ Star vẫn khỏe chứ, làm tôi lo lắng quá.]
[Thấy Star livestream là tôi yên tâm rồi.]
[A... đúng là nữ thần, tôi khóc đây.]
[Lần đầu tiên Star lộ diện, tôi muốn liếm màn hình!!!]
[Nụ cười của Star đẹp quá đi thôi.]
[Sắc đẹp chí mạng.]
"Thực ra lúc đầu cũng không muốn chia sẻ với các bạn những cảm xúc tiêu cực, không ngờ rằng mọi chuyện lại trở nên như vậy, cảm ơn các bạn đã hiểu cho tôi. Bắt đầu từ bây giờ tôi muốn chia sẻ cho các bạn những thứ tốt đẹp. Cuộc sống tốt đẹp, vì có thể gặp người mình muốn gặp." Habyeol vừa cười vừa quay điện thoại một vòng, đôi mắt sáng hơn cả rừng cây phong rực đỏ.
[Star, tôi cũng muốn chia sẻ những điều tốt đẹp với cô.]
[Star, chị chính là sự tồn tại đẹp đẽ nhất.]
[Star... Star... Mau cập nhật ngày thường của nam chính!!!]
Nhắc đến Jihoon, Habyeol lại thấy choáng váng, lúc dọn dẹp cô làm rơi mất một bức tranh, bây giờ vẫn chưa tìm thấy, bỗng dưng cảm thấy hơi lo lắng.
Habyeol trả lời: "Ngày thường của nam chính sẽ vẽ cho mọi người xem sau. Giờ tôi sẽ đưa mọi người xem quang cảnh mùa thu ở đại học Seoul, rất đẹp."
[Đại học Seoul ! Mình ở đại học Yonsei kế bên nè, mình chuẩn bị đi gặp Star đây.]
[Hóa ra Star là học sinh giỏi nha. Đời này không đáng giá, chỉ có Star đáng giá thôi.]
[Star, Star, cẩn thận! Có người đằng sau bạn.]
"Người?" cô đọc bình luận, bèn quay ra sau xem. Thì ra Jihoon đang bước qua rừng lá phong.
"Xin lỗi nhé, chắc là tìm mình đó. Vậy mình thoát ra trước nhé, lần sau gặp." Habyeol hướng vào ống kính cười, vẫy tay. Sau đó cô thoát khỏi livestream, vẫn chưa kịp cất điện thoại, chột dạ giấu sau lưng.
Anh nghĩ một chút rồi đặt chiếc máy trên sàn, nhìn vào chiếc điện thoại được Habyeol giấu sau lưng: "Cô làm gì đấy?"
Habyeol thở phào, may là tắt livestream đúng lúc. Nếu không Jihoon phát hiện ra cô thích anh thì phải làm sao, cô không muốn anh nghĩ rằng chuyện gặp lại nhau là do cô cố ý sắp đặt.
Cô sợ Jihoon sẽ hiểu lầm.
"Không... không có gì, chụp phong cảnh, chụp phong cảnh thôi." Habyeol chỉ trỏ xung quanh, gượng gạo cười vài tiếng: "Anh xem, đẹp lắm."
Anh cau mày, nhìn chằm chằm vào Habyeol. Đôi mắt đào hoa nheo lại lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.
Giữa quang cảnh đỏ rực, một bóng dáng màu vàng đứng trong đó, vài chiếc lá phong phía trên nhẹ nhàng rơi xuống làn tóc đen như mực.
Chính xác là đẹp đến mất hồn.
Jihoon tới gần, đôi mắt lạnh lẽo dời đến ánh sáng vàng óng của mặt trời. Hơi thở nhẹ nhàng của cô như bị xáo trộn, tim đập chậm lại một nhịp, bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại sau lưng.
Cô nhắm mắt lại.
Việc trong tưởng tượng không xảy ra.
Jihoon với lấy chiếc lá phong dính trên tóc Habyeol, vứt xuống ngay trước mặt cô. Đôi môi mỏng của anh hơi lạnh, ánh mắt tối tăm, nhàn nhạt nói: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy."
Lời nói ngập ngừng: "Tôi chẳng có hứng thú với bí mật của cô."
Habyeol sững người một lúc rồi mới phản ứng lại. Cô hít sâu một hơi, lấy chiếc điện thoại giấu đằng sau ra, giơ lên và mỉm cười với anh: "Không muốn biết bí mật của tôi thật sao?"
Cô nghiêng người tới gần, đôi mắt long lanh ngập nước, hơi nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, tựa như một cơn gió mát, chẳng liên quan gì đến nhân gian, rõ ràng mà sạch sẽ.
"Không muốn." Sắc mặt Jihoon nhàn nhạt, lùi ra sau một bước, ngoảnh mặt đi.
Habyeol bước sang bên cạnh một bước, vẫn chưa muốn dừng lại mà giơ điện thoại muốn ạn nhìn thấy màn hình chính. Trên màn hình là ảnh chụp trộm Jihoon lúc ở phòng y tế.
Lạnh lùng, cô độc. Ngoài ra còn có một màn bắn pháo hoa, như vì người đàn ông bên cạnh mà phát sáng.
Đáy mắt Jihoon giật giật, con ngươi lạnh lùng nhìn Habyeol.
Cái đẹp của cô, chính là cảm giác sạch sẽ không vướng bụi trần, khiến cho người ta không thể nổi lên ý xấu.
Trong cái thế giới nhiệt tình như lửa này, mà vẫn chỉ có sự ôn nhu và sạch sẽ.
Jihoon chưa nói gì, cô đã xin tha: "Tôi đổi. Tôi đổi. Tôi đổi còn không được sao? Tôi biết chụp trộm anh là không đúng, anh đừng có giận."
"Tại sao cô... lại nghĩ tôi sẽ giận?" Đột nhiên Jihoon giữ lấy bàn tay muốn xóa hình anh của cô. Nhưng rồi cảm thấy có gì không đúng, anh bèn lạnh lùng quay đi, cẩn thận hỏi, không hề giống vẻ lạnh lẽo trước kia.
"Không phải..." Habyeol vô thức phủ nhận, khó khăn nói. Nếu cô nói rằng Jihoon sáng nắng chiều mưa thì có bị giết bởi ánh mắt của anh ta không. Nhưng khi cô nhìn về phía Jihoon, ánh mắt của anh lóe lên sự cẩn thận dò hỏi, tựa như ảo giác.
Cô nhanh chóng lắc đầu, phủ nhận khả năng này.
"Đâu... có, tôi chỉ cảm thấy có thể anh không thích bị người khác chụp trộm thôi."
"Đúng là tôi không thích, nhưng mà..." anh cúi gần Habyeol, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Người chụp trộm là cậu. Chỉ cần là cậu. Thì không có vấn đề gì.
Habyeol ngắt lời Jijoon, nhìn anh rồi nghiêm túc nói, chỉ sợ anh sẽ tức giận: "Nhưng! Không cần nói nữa, tôi sẽ xóa đi. Lần sau muốn chụp trộm anh, tôi sẽ nhắc trước..."
Cô đột nhiên im lặng, nếu nhắc trước thì còn gì là chụp trộm, giọng nói bèn thấp xuống: "...Tôi sẽ không chụp trộm anh nữa."
"Không cần." Jihoon buông tay, lùi vài bước, kéo giãn khoảng cách của hai người. Anh làm như không có chuyện gì xảy ra, thanh âm cũng lạnh lẽo như thường lệ, nhưng nếu chăm chú nghe vẫn có thể phát hiện được một chút ấm áp: "Còn nữa, lần sau cô vẫn có thể chụp trộm tôi."
Sợ Habyeol không yên tâm, anh lại nói thêm: "Cũng không cần nhắc tôi trước."
Cô kinh ngạc: "Thật à?"
Câu tiếp theo của Jihoon khiến cho cô mất hết hy vọng: "Điều kiện là, cô phải luyện tập thật tốt."
Anh tránh ra, bước đến bậc thang bên cạnh rồi ngồi xuống: "Cô cân bằng đi, để tôi xem xem."
Habyeol nâng cao tinh thần, ngập ngừng bước về phía trước, lấy máy móc ra khỏi hộp, rồi cẩn thận đặt lên giá.
Cô liếc Jihoon một cái, chậm chạp xoay cái nút bên dưới, rồi cúi đầu xuống tìm vị trí của núm xoay.
Anh giống như một cỗ máy vô cảm, ngồi trên chân cầu thang. Đôi chân dài chiếm trọn hai bậc thang, đặt xuống sàn, lên giọng nhắc nhở: "Chậm quá."
"Phạm quy."
"Làm lại."
Cứ cân bằng một lần rồi lại một lần. Habyeol bị hành hạ mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng không chịu nổi, mãi cũng hiểu ra.
Ý nghĩa thực sự của việc hòa đồng chính là hành hạ cô.
"Park Jihoon, ngoài mấy câu hai chữ đó, anh còn nói được gì không?"
"Bớt nói đi." Anh đứng dậy đi tới gần, chẳng khách sáo gì mà gõ vào đầu cô một cái: "Ngốc quá."
Habyeol che cái đầu bị đánh, ai oán nhìn chằm chằm Jihoon. Trước đây anh chỉ biết nói lời lạnh lùng, bây giờ còn biết động tay động chân rồi.
Đôi mắt của Habyeol vừa đen vừa sáng, bây giờ còn mang thêm vẻ không phục, trông vừa trẻ con vừa đáng yêu.
Bất tri bất giác, khóe miệng Jihoon hơi nhếch lên, bị vẻ mặt của Habyeol chọc cười.
Habyeol kinh ngạc, Jihoon cười rồi. Có phải là đang thể hiện rằng tâm trạng của anh ta rất tốt không. Yên tâm được một chút, Habyeol hỏi một câu: "Chúng ta có thể nghỉ ngơi chút không?"
Kìm nén lại ý cười, anh cầm lấy chiếc máy, nói: "Khi nào thời gian rút xuống 13 giây thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi."
Mười ba giây, hãy tha cho cô đi. Đến cả Nayoung, nhân tài được Oh giáo sư khen hết lời, cũng chỉ có mười bốn giây. Làm sao cô có thể cân bằng trong mười ba giây được. Rõ ràng anh muốn làm khó cô mà.
Habyeol lẩm bẩm phàn nàn một lúc, nhưng vẫn không can tâm. Cô đến gần anh, kéo kéo góc áo, giọng nói mang theo sự nũng nịu: "Vậy anh dạy cho tôi được không? Làm thế nào mới được mười ba giây."
Anh dạy tôi đi.
Jihoon ngẩn người, mãi vẫn chưa phản ứng lại.
Bảy năm trước, cũng có một cô gái dựa trên người anh, nói với anh, Park Jihoon, anh dạy em đi.
Đã qua lâu lắm rồi nhưng bây giờ, giống như chỉ mới ngày hôm qua.
Không phải là ảo giác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro