CHƯƠNG 1: Đôi mắt trong đêm


Tiếng reo hò vang dậy cả sân vận động, những chiếc lightstick tím sáng rực như dải ngân hà giữa đêm. Hàng nghìn fan hò hét gọi tên BTS, nhưng trong đám đông ấy có một cô gái bé nhỏ, trái tim run rẩy theo từng nhịp trống.
Han Areum, vừa tròn 18 tuổi, lần đầu tiên đi concert. Cô gái nhỏ xinh, mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn lấp lánh. Cả người toát ra sự ngây thơ khiến bất cứ ai nhìn cũng muốn che chở. Cô nắm chặt tấm vé trên tay, trái tim đập rộn ràng – đây là lần đầu tiên trong đời, thần tượng mà cô luôn dõi theo trên màn hình, giờ xuất hiện ngay trước mắt.
Âm nhạc vang lên, ánh sáng rực rỡ, bảy chàng trai bước ra. Khi cả khán đài gào thét, Areum lại nín thở, đôi mắt chăm chú nhìn theo dáng người cao lớn ở giữa: Kim Namjoon.
Ánh mắt cô trong trẻo đến mức chính bản thân cũng không biết, nó mang một sức mạnh kì lạ. Chỉ cần một người đàn ông nhìn vào đó quá ba giây, trái tim anh ta sẽ run rẩy, khát khao tiến lại gần cô.
Namjoon mỉm cười, giọng nói trầm ấm vang lên giữa biển người:
— "ARMY, hôm nay các bạn có vui không?"
Tiếng hò reo vang rền. Areum khẽ đáp, dù tiếng nói của cô bị lấn át:
— "Em vui lắm..."
Trong khoảnh khắc ấy, như một điều tình cờ được sắp đặt, ánh mắt Namjoon vô tình lướt xuống phía khán đài... rồi chạm vào mắt Areum.
Thế giới xung quanh như ngừng lại.
Âm thanh, tiếng la hét, ánh sáng sân khấu — tất cả mờ nhòa.
Chỉ còn lại đôi mắt ấy.
1 giây...
Namjoon hơi khựng lại.
2 giây...
Anh chớp mắt, tưởng mình đang bị ánh đèn sân khấu làm hoa mắt.
3 giây...
Tim anh nện mạnh một nhịp, lồng ngực siết lại.
Trong biển người mênh mông, anh chỉ thấy duy nhất một cô gái. Đôi mắt cô sáng như nước hồ thu, trong veo, thuần khiết đến mức anh không kìm được mà hít vào thật sâu.
Areum bối rối. Tại sao cô lại cảm thấy như... ánh mắt của leader BTS đang dừng lại ở mình? Không thể nào. Giữa hàng chục nghìn người, làm sao có chuyện đó? Mặt cô đỏ ửng, vội vàng cúi xuống, hai tay ôm lấy chiếc lightstick như để che đi sự ngượng ngùng.
Namjoon bỗng mất nhịp trong câu nói, khiến các thành viên phải liếc nhìn anh ngạc nhiên. Anh vội cười để che đi, nhưng trái tim vẫn đập loạn.
Buổi diễn tiếp tục, nhưng trong đầu Namjoon không còn trọn vẹn bài hát hay lời rap. Hình ảnh đôi mắt ấy như một khung hình in hằn trong tâm trí.
Đêm ấy, khi trở về phòng ký túc xá, mọi người mệt nhoài nằm nghỉ, riêng Namjoon trằn trọc. Anh bật điện thoại, mở lại những fancam được ARMY đăng lên Twitter. Hàng nghìn gương mặt trong khán đài, nhưng anh vẫn tìm kiếm... vẫn mong thấy lại đôi mắt ấy.
Không một fancam nào bắt được khoảnh khắc đó.
Nhưng Namjoon biết rõ:
Cô ấy không phải ảo giác. Cô ấy thật sự tồn tại.
Và lần đầu tiên trong cuộc đời bận rộn, Kim Namjoon thì thầm trong lòng một lời hứa:
— "Mình sẽ tìm em."
  ~~~~~~~~~~##########********^^^^^^

    Bộ đầu tiên tui viết, nếu có j ko ổn mấy nì nói tui biết để tui cải thiện ạ 🥰😚😍

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #fanfic